Tiếp đó, chính là đưa vào động phòng, trước lúc vào động phòng, phụ dâu lấy ra khăn voan đỏ đã chuẩn bị từ trước, phủ lên đầu Cố Lan San, vượt lên trước dìu Cố Lan San từ chỗ ông nội Thịnh Thế tới phòng cưới.
Mà phù rể ở bên kia, đưa cho Thịnh Thế một cái đòn cân, vây quanh anh theo lên lầu, có phù rể trong miệng còn ồn ào kêu lên: “Cùng chú rể lên lầu vén khoăn voan, nhìn cô dâu mới có dáng dấp như thế nào thôi!”
(Đòn cân: Thanh gỗ hình tròn, đầu có móc, phần trên có chia phân, cái nè ta ko tìm được hình ảnh, nên miêu tả qua để mọi người tưởng tượng nhé)
Mặc dù mọi người đều biết dáng dấp của Cố Lan San như thế nào, nhưng vẫn hào hứng bừng bừng đi theo lên lầu, muốn xem hôn lễ thời cổ một chút, cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng cưới đều là màu đỏ, Cố Lan San ngồi đoan trang ở mép giường, phù dâu cùng phù rể đã lùi qua một bên, có rất nhiều bạn bè tốt đều chen lấn đi vào, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Thịnh Thế cầm đòn cân chậm rãi đi tới trước người Cố Lan San.
Cố Lan San bị khăn voan đỏ che đi tầm mắt, căn bản không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể nghe vốn đang lộn xộn lại yên tĩnh trở lại, ngay sau đó có tiếng bước chân trầm lắng đi tới.
Lòng của cô, theo tiếng bước chân kia, dần dần thắt lại.
Tay không tiếng động lặng lẽ nắm lấy váy.
Thịnh Thế nhìn cô dâu quần áo đỏ thẫm trước mặt, cô dâu của anh, trong lòng có một đoàn mềm mại và hạnh phúc, bước chân của anh không nhịn được càng chậm lại.
Trong nháy mắt này, thế giới ồn ào náo động đều nhanh chóng cách xa anh và cô.
Anh cứ nhìn chằm chằm cô dâu là cô như vậy, đến gần cô dâu của mình, sau đó đứng ở bên trái người cô, từ từ cầm đòn cân lên, chậm rãi đẩy khăn voan đỏ của cô ra.
Tốc độ của anh rất chậm, từng chút từng chút vén lên, lúc vén đến cằm cô, sức lực của anh đột nhiên thay đổi, khăn voan đỏ như gió rơi xuống.
Khăn voan đỏ được nhấc lên, mặt ngọc điềm đạm mới hiện ra.
Vốn tất cả đang yên tĩnh, lập tức hoan hô một tiếng.
Cố Lan San nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Thịnh Thế đang đứng ở bên cạnh mình.
Trong chính giữa tròng mắt đen nhánh là bóng dáng màu đỏ, cùng tôn nhau lên biến thành cảnh đẹp không thể so sánh được.
Người đứng ở một bên dụ dỗ, lúc này Thịnh Thế mới vươn tay, dắt tay Cố Lan San, đi tới một bên bàn có để sẵn một bình rượu và hai ly uống rượu.
Tất nhiên, rượu là rượu trái cây.
Đầu tiên là tiểu giao bôi, sau đó là đại giao bôi.
Uống vào ly rượu giao bôi này, từ nay về sau, anh và cô chính thức là vợ chồng.
Lúc uống tiểu giao bôi, Thịnh Thế và Cố Lan San vòng cổ tay qua, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi uống hớp nhỏ, sau đó mỗi người còn lại nửa rượu ở trong ly của mình.
Bảo mẫu ở một bêb lập tức nhanh nhẹn lấy hail y rượu của hai người ra, đem rượu uống còn dư lại đổ vào trong ly còn lại, sau khi dung hợp qua, mới lại chia đều hai ly rượu ra, đưa cho Thịnh Thế và Cố Lan San, tiến hành đại giao bôi.
Uống một hơi cạn sạch.
Hàm ý của rượu giao bôi này, là, trong anh có em, trong em có anh.
Uống xong rượu giao bôi, bảo mẫu liền tiến lên nâng mấy cái rổ, bên trong có rất nhiều bánh kẹo cưới thượng hạng màu sắc khác nhau, Thịnh Thế và Cố Lan San chia ra cầm một nắm, hướng về phía đám người tung ra, mọi người vội vàng đưa tay nhận lấy.
Hiện trường rất náo nhiệt, chấn động, vui mừng.
…
…
Giọng của Hàn Thành Trì rất thong thả, nhàn nhạt kể lại chuyện sau khi Cố Ân Ân vứt bỏ anh, Cố Lan San đã làm từng ly từng tý cho anh.
Hàn Thành Trì vẫn cho là trí nhớ gần đây của mình không được tốt, rất nhiều lúc trong công việc, anh vẫn luôn quên mất một ít đồ, nhưng bây giờ anh hướng về phía Cố Ân Ân kể chuyện Cố Lan San,