Thủ trưởng Thịnh bưng ly trà trước mặt lên, chậm rãi uống một ngụm trà, thấy ly trà ở trước mặt Cố Lan San vẫn như lúc đầu, liền mở miệng, nói: “Sao không uống trà?”
Cố Lan San kinh hoảng lại giương mắt lên nhìn thủ trưởng Thịnh, cô hơi nhếch khóe môi, phát ra một tiếng “A.” Liền qua loa bưng ly trà trước mặt lên, gian nan nuốt trà xuống.
Thủ trưởng Thịnh lại rót đầy trà cho Cố Lan San, thần thái của ông thoạt nhìn không sắc bén giống như vừa rồi, làm cho người ta có một loại cảm giác thong dong và bình tĩnh, sâu lắng giống như biển cả: “Lan San, Lúc Nhị Thập cưới con ba biết con rất thông minh, hôm nay ba tìm con, đoán rằng con cũng biết vì sao ba đến.”
Đối mặt với thủ trưởng Thịnh khí định thần nhàn như vậy, Cố Lan San ngồi ở trước mặt của ông, có một loại cảm giác không chỗ nào che giấu, cô cảm thấy có chút lo sợ, nuốt nước miếng một cái, mới dốc hết hơi sức nói: “Biết.”
“Lan San, con quả nhiên thông minh.” Thủ trưởng Thịnh rất hài lòng với câu trả lời của Cố Lan San, trên mặt nghiêm túc treo một nụ cười như có như không, ông gật đầu, không vòng vo chút nào nói: “Có mấy lời, ba không muốn nói rõ, nhưng mọi người cũng đều biết tiếp theo nên làm như thế nào, theo ba được biết, kể từ khi xảy ra chuyện lần đó về sau, Nhị Thập vẫn không có trở lại biệt thự Lâm Phong, người ở nhà cũ gọi điện cho nó, nó cũng không có nghe, có một số việc có lẽ nó không biết nên làm như thế nào, cho nên, ba muốn con làm.”
Cố Lan San không biết nên nói gì, chỉ giống như một pho tượng ngồi ở chỗ đó.
Thủ trưởng Thịnh nói được một nửa, liền dừng lại.
Người không phải là cỏ cây, làm sao có thể vô tình?
Tốt xấu gì Cố Lan San làm con dâu của ông cũng đã gần ba năm, lúc cô vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi ngày đều đi theo Thịnh Thế chơi đùa ở nhà họ Thịnh.
Nha đầu này rất tốt, trừ gia thế không tốt, những thứ khác thật sự tốt vô cùng.
Đối với một người mà nói, có một số việc có thể chấp nhận, nhưng đối với với một đại gia đình mà nói, nhất là danh môn vọng tộc giống như nhà họ Thịnh vậy, có một số việc thật sự không thể nào chấp nhận được.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Lan San buông mi mắt xuống, vẻ mặt rất an bình.
Qua thật lâu, cô mới khẽ nâng mí mắt lên, nhìn thủ trưởng Thịnh, nhu thuận gật đầu một cái, nói: “Con biết nên làm như thế nào rồi.”
Cố Lan San buông thỏng tay ở trên hai chân, được che khuất dưới cái bàn, hung hăng siết thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, khẽ run lên.
Thủ trưởng Thịnh móc một phong bì từ túi ra, đẩy tới trước mặt Cố Lan San, nhìn vào mắt cô, khẽ cười cười, giọng nói tùy ý giống như đã đạt thành một hiệp nghị: “Vậy thì tốt, làm phiền con rồi.”