Anh đi đến bên giường, giơ tay lên, nhéo nhéo mặt cô, nhưng cô lại không có một chút cảm giác nào, anh câu môi, âm thầm mà bật cười hai tiếng, sau đó liền xốc chăn lên, nằm bên cạnh cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tìm một tư thế thoải mái, tiếp theo cũng nhắm hai mắt lại.
...
...
Ngày hôm sau, khi Thịnh Thế tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng trưng, ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp nơi, tại những nơi tuyết động của tia khúc xạ, so với quá khứ ánh sáng chói mắt hơn rất nhiều.
Thời điểm Thịnh Thế bắt đầu, đầu óc có chút chậm chạp, anh lười biếng trở mình một cái, sau đó mới phát hiện trong lòng mình, dường như đang ôm chặt một thân thể mềm mại.
Anh sợ tới mức lập tức tỉnh ngủ, quay đầu nhìn lại, Cố Lan San vẫn đang ngủ say nét mặt xinh đẹp như cũ.
Tất cả xảy ra tối hôm qua, giống như thủy triều vậy, chậm rãi quay về trong đầu.
Một lần nữa Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong lòng mình, anh nhìn chằm chằm cô một lát, liền tiến lên phía trước, rất ôn nhu hôn một cái lên trán của cô, thấp giọng gọi khẽ một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San không có chút phản ứng nào, vùi vào trong ngực của anh, an ổn ngủ tiếp.
Anh nhìn khuôn mặt khi yên tĩnh thật tốt, đáy lòng đặc biệt vui mừng, anh vươn tay, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, tiếp đó cô nhăn mũi lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hướng vào trong lòng ngực anh chui vào, rất mệt mờ mịt buồn ngủ mà lẩm bẩm một câu: “Đừng làm rộn, đáng ghét!”
Sau đó, khẽ nhếch miệng lên, ngủ tiếp.
Anh nhìn giờ, đã hơn 10 giờ, cách thời gian cô đi làm trễ khoảng chừng chậm hơn 1 giờ, đúng là anh biết rõ cô sẽ đi làm muộn, lại còn không gọi cô tỉnh lại, ngược lại thay cô kéo chăn, lại ôm lấy cô thật chặt.
Khóe môi của anh chậm rãi nâng lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
Cảm giác như thế thật tốt.
Thật hy vọng mỗi một ngày từ nay trở về sau, mở mắt ra, ngoài cửa sổ có ánh nắng mặt trời, người bên cạnh là Cố Lan San.
Trong lúc Cố Lan San mờ mịt cảm giác thấy bên cạnh mình có một người, phát ra tiếng động cùng động tác rất nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, chết sống không muốn mở mắt ra, sau đó cô không biết đến cùng là qua bao lâu, trong khi ngủ mà không ngủ, cô rơi vào trong một lòng ngực cực kì ấm áp rộng rãi, trên người của người kia tản ra một hương thơm nhàn nhạt, ngửi thấy đặc biệt thoải mái, làm cho cô lưu luyến hận không thể cứ làm ổ như vậy cả đời không ra được, nhất thời cô cảm thấy được tất cả xung quanh yên tĩnh kỳ lạ, đặc biệt thư thái mà và lại an tâm tiếp tục ngủ say.
Thật ra thì Thịnh Thế cũng rất muốn ngủ một giấc, anh từ sau khi Cố Lan San tự sát, cũng chưa thực sự an ổn ngủ một giấc, công việc buổi sáng mỗi ngày bận rộn, buổi tối thì mãnh liệt nhớ đến cô, tối hôm qua sau khi cùng cô liều mình triền miên như vậy, anh liền ngủ đến vô cùng ngon giấc, hiện tại đặc biệt nhớ đến muốn tiếp tục cùng cô ôm nhau ngủ, ngủ đến trời đất mờ mịt, dài đằng đẵng.
Nhưng mà, đợi đến khi anh nhắm hai mắt lại, anh mới đánh giá quá thấp định lực của bản thân mình.
Một cô gái mình yêu, thân thể không che đậy mềm mại, nằm ở trong lòng của mình.
Tiếp theo nơi nào đó của anh lại muốn bắt đầu thức tỉnh.
Tay anh, trên người của cô không khống chế được mà bắt đầu không thành thật.
Có thể cô thật sự mệt muốn chết rồi, rầm rì lật người lại, liền nằm sấp trên giường tiếp tục ngủ.
Anh đi theo dán lên người cô, anh nắm cái mông trắng bóng vểnh lên của cô, ở trên lưng cô hôn từng nụ hôn nhỏ.