Lông mi Cố Lan San run lên hai cái, cô khẽ mở mí mắt ra, thấy người đứng ở trước mặt mình là Thịnh Thế, cô liền chậm rãi thở ra một hơi, cả người bỗng chốc mất hết sức lực, dựa vào vách tường trượt xuống phía dưới một đoạn, mới nhỏ giọng nói: “Làm em sợ muốn chết.”
May quá, may quá, không phải bác Thịnh.
Thịnh Thế cảm thấy tất cả chuyện này không thể tin được, anh mới vừa ở trong mộng nằm mơ thấy cô, hiện tại cô liền xuất hiện ở trong phòng vệ sinh của anh.
Khỏi phải nói đáy lòng của anh, rốt cuộc có bao nhiêu kích động, bao nhiêu vui sướng!
Anh nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người, đi tới cửa phòng vệ sinh, khóa trái cửa, sau đó quay trở lại trước mặt Cố Lan San.
Người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Tay nhỏ bé vuốt vuốt ngực, đáy mắt mang theo một chút hốt hoảng.
Giống như là hấp dẫn trí mạng.
Anh nhìn thấy một luồng kích động dâng lên, cái gì cũng không quản liền nâng cằm của cô lên, cúi đầu lấp kín môi của cô.
Đầu lưỡi của anh nóng bỏng và vội vàng, nhanh chóng xâm chiếm môi của cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Tim Cố Lan San hỗn loạn bất an, bị anh hôn dần dần biến thành dồn dập khẩn trương, tay nhỏ bé của cô nắm lấy áo sơ mi của anh, ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn từ nông tới sâu, từ cạn tới nồng của anh.
Thịnh Thế vẫn hôn đến khi Cố Lan San sắp hít thở không thông, lực đạo của những ngón tay đang níu lấy quần áo anh cũng mềm nhũn anh mới chậm rãi dừng lại nụ hôn này, nhưng cánh môi của anh vẫn dán lấy cánh môi của cô như cũ, nhẹ nhàng hỏi: “Sở Sở, em tới đây thăm anh à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan San đỏ lên, hô hấp mềm nhũn, không còn hơi sức gật đầu một cái, sau đó môi của cô lại bị anh hung hăng cướp đoạt, tay của anh cách quần áo của cô, vuốt ve thân thể của cô, chuyển động lên lên xuống xuống, thân thể của anh càng ngày càng kích động, không cẩn thận đụng vào vết thương của mình, sau đó hôn đầu lưỡi của cô run lên một cái, anh liền rầu rĩ rên lên một tiếng ở trong miệng của cô.
Cố Lan San vội vàng đẩy Thịnh Thế ra, phát hiện sắc mặt của người đàn ông có chút tái nhợt, vội vàng hỏi một câu: “Nhị Thập, anh làm sao vậy?”
Thịnh Thế đau thở ra một hơi, lắc đầu một cái, không nói ra được một chữ.
Cố Lan San đi tới sau lưng của Thịnh Thế, vén áo của anh lên, phát hiện miệng vết thương của anh không có rịn ra máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vết thương Thịnh Thế đã lành nên quên đau, ham muốn lại nổi lên, ôm vòng eo Cố Lan San, cánh môi lại cọ xát lên cái miệng cô.
Cố Lan San giơ tay lên, đẩy lồng ngực Thịnh Thế ra, sống chết không thuận theo: “Nhị Thập, đừng làm rộn, vết thương của anh còn chưa tốt, sẽ đụng rách miệng vết thương.”
“Anh không sao, Sở Sở, em để anh hôn một chút, hôn một chút anh sẽ không đau.”
“Nhị Thập......”
“Một chút, Sở Sở, Sở Sở tốt......Một chút thôi.”
Thịnh Thế nói xong, liền chụp lên môi Cố Lan San, trằn trọc tỉ mỉ nhẹ nhàng ma sát.
Anh vừa hôn cô, vừa nói khẽ: “Sở Sở, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết, sau khi anh tỉnh lại, không thấy được em, anh nhớ em nhớ đến cứng như sắt rồi......”
Cố Lan San thừa dịp Thịnh Thế buông môi cô ra có khe hở, hỏi: “Sắt?”
“Đúng vậy...... Nhớ đến cứng như sắt......” Giọng nói của Thịnh Thế hàm chứa nồng đậm tình dục, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô về phía dưới eo của anh ấn xuống, “Em sờ một cái, em xem, có phải giống như sắt hay không, cứng rắn......”