Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 747: Mày biết không, cô ấy không vui! (7)



Edit: Ngọc Hân

Cố Lan San nghĩ rồi lại nghĩ, lệ rơi đầy mặt.

Cô nghĩ, thời gian thật đúng là một thứ gì đó rất vạn năng có thể thay đổi phá hoại thứ gì đó.

Cố Lan San không biết cuối cùng mình đi được bao xa, lúc mệt mỏi không cách nào đi tiếp nữa liền tìm hàng ghế ở trạm xe buýt ngồi xuống.

Cô nhìn xe cộ trên đường phố càng lúc càng ít, đèn đuốc sáng trưng dần chuyển sang tối om, cô mới cảm giác cả người lạnh như băng, cô đứng dậy di chuyển chân lạnh lẽo bước đi, cô mang giày cao gót chân lạnh đến không còn cảm giác, cước bộ có vẻ không ổn lắm, không cẩn thận liền té nhào xuống đất.

Bộ dạng sắp ngã nhào xuống.

Cô quỳ trên mặt đất vô cùng nhếch nhác.

Trong lòng bàn tay bị ma sát rách cả da.

Cô chống đất lúc lâu cũng không đứng lên.

Bên cạnh có mấy người đi tới, có lòng tốt tiến lên đỡ cô dậy.

Cố Lan San nói tiếng “Cảm ơn,” rồi nhìn mấy người tốt bụng rời đi, một mình cô cô đơn đứng ở lối đi bộ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô không biết mình đi nơi đâu.

Trong giây phút này cô đặc biệt muốn gặp anh.

Cô không đợi được tới sinh nhật cô.

Vì vậy Cố Lan San lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra, lục số điện thoại của Thịnh Thế, do dự một lát liền ấn nút gọi qua.

…..

Bây giờ là mười hai giờ đêm, Thịnh Thế đã ngủ rồi.

Vì thế lúc Cố Lan San gọi qua, ước chừng khi tiếng chuông dừng vang mới có người nhận máy.

Sau khi Thịnh Thế bị đánh thức có chút không vui, nhưng lúc đưa tay cầm điện thoại thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình cả người anh mất hẳn sự bực bội lúc nãy. Anh nhanh chóng nghe máy, giọng điệu có phần lười nhác ngái ngủ, gọi tên cô: “Sở Sở?”

Cố Lan San nghe giọng Thịnh Thế suýt chút nữa rơi nước mắt, cô cảm giác mình lúc này giống như một đứa trẻ đáng thương, trừ anh ra dường như chẳng có gì cả.

Cô nuốt nước miếng, nói: “Nhị Thập, em bị ngã.”

Thịnh Thế từ trên giường ngồi dậy: “Có nghiêm trọng không? Em đang ở đâu?”

Sau đó cách điện thoại, Cố Lan San nghe tiếng Thịnh Thế vén chăn lên bước xuống giường.

Hốc mắt Cố Lan San nóng bừng, rầu rĩ báo địa chỉ của mình.

Chỗ Cố Lan San đứng cách nhà cũ họ Thịnh khá xa nhưng Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế tới vô cùng nhanh chóng, khi cô cúp điện thoại xong cả người còn chưa có thời gian bình tĩnh lại thì xe Thịnh Thế đã dừng trước mặt cô.

Thịnh Thế đẩy cửa xe ra nhanh chóng xuống xe, lập tức vội vã chạy tới trước mặt Cố Lan San, anh cầm tay cô vội hỏi thăm: “Sở Sở, em ngã ở đâu vậy hả? Anh đưa em đi bệnh viện.”

Cô Lan San không trả lời Thịnh Thế, cô chỉ chăm chú nhìn anh, anh mặc đồ ngủ, chân đi dép bông trong nhà, tóc tai rất lộn xộn, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ hoàn toàn không sửa sang lại mình đã vội vàng chạy ra cửa, cả người rất lôi thôi lếch thếch.

Thịnh Thế thấy lúc lâu mà Cố Lan San không lên tiếng liền không nói hai lời đưa tay muốn ôm lấy cô.

Cố Lan San nhớ tới vết thương của Thịnh Thế sợ động tác của anh không tốt làm nứt vết thương, liền chớp mắt thu hồi vẻ mặt ngây ngẩn xòe bàn tay ra cho Thịnh Thế nhìn, nói: “Em không sao, chỉ bị xước da ở lòng bàn tay.”