Đoạt Huyết

Chương 5: Vấn lão thiên gia



A Ninh cùng thuộc hạ theo chân vị hồng y nữ tử lên xe ngựa rời đi Lăng Sơn. Đến khi bên trong xe ngựa chỉ còn lại chủ tớ hai người, A Ninh rốt cuộc vẫn là không thể nhẫn nhịn, thu hết can đảm lên tiếng "Chủ tử, người hà cớ ủy khuất chính mình như vậy. Thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra, chỉ cần chủ tử căn dặn, lập tức có thể trời không biết đất không hay khiến hắn biến mất khỏi nhân gian.".

Vị hồng y nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ hờ hững hé đôi mị nhãn liêu nhân sắc xảo, tiếu ý đưa mắt nhìn lướt qua A Ninh. Nàng biếng nhát vươn thân mình, khẽ ngáp ngắn ngáp dài, nâng lên ngọc thủ lướt qua đuôi mi mắt, nơi ấy ẩn ẩn vương giọt nước mơ hồ. Từng làn gió xuân lành lạnh theo chuyển động của cỗ xe ngựa, vô hình va đập lên khung cửa sổ, lay động tấm màn che nơi ô cửa. Những tia nắng ban mai rực rỡ không ngừng nhảy múa xuyên qua khe cửa, lạc rơi trên dung nhan tuyệt sắc của vị hồng y nữ tử, trong khoảnh khắc liền thất lạc, lặng lẽ tàn phai. Nàng không trả lời A Ninh, chỉ nhàn nhạt một câu ngắt quãng "Không cần, trở về".

Lời này là nàng đang mơ màng tự nói với chính mình hay đang ra lệnh cho A Ninh, đến A Ninh cũng không thể phân biệt rõ ràng. Cỗ xe ngựa phi nước đại một đường hướng về phương bắc, bỏ lại sau lưng cảnh sắc Lăng Sơn, phủ lên cố sự nơi Lăng Sơn một lớp bụi dày, lắng đọng theo thời gian.

- ----------------------------



Vô Danh phương trượng, trên chiếc đầu trọc bóng loáng lấm tấm những giọt mồ hôi, dáng vẻ vội vội vàng vàng dẫn đầu dòng người tiến vào Đông Đô Đại Quốc Tự. Dường như lão phương trượng lo sợ chỉ cần chậm chân một khắc cơ nghiệp mấy trăm năm Đông Đô Đại Quốc Tự liền sụp đổ ngay tại dưới chân lão.

Nhưng đập vào mắt Vô Danh đại sư lại là mảnh cảnh vật thanh bình, yên tĩnh như nó vốn dĩ. Lại không thấy bóng dáng của tiểu gia hỏa kia đâu. Vuốt ngực tự nhủ thật may mắn, là thần phật phù hộ độ trì, thương xót lão ngày ngày chăm chỉ tụng kinh a. Tiểu gia hỏa kia mỗi lần đến đây, nơi này liền gà bay chó chạy, chỉ thiếu chưa khiến toàn bộ tăng nhân Đông Đô Đại Quốc Tự hoàn tục mà thôi.

Lãnh trọn một quyền, cả mông cũng nở hoa, dưới chân ẩn ẩn đau. Du Tử Dạ không theo Thạch Dẫn lên Lăng Sơn, mà là rẽ hướng đi về phía bờ sông Vận Thủy, đem tấm thân ngã trên nền cỏ, nằm giữa vô số nhành linh lan, ngẩng đầu nhìn lên thiên không cao xa vời vợi. Mỗi lần tới Lăng Sơn, Du Tử Dạ đều sẽ một mình đến nơi này, những lúc tâm tình phi thường không tốt chỉ e sẽ lưu lại nơi này tới tận hoàng hôn buông xuống mới chịu ly khai.

Từ trước tới nay Du Tử Dạ luôn tự tin đã nhìn qua đều nhất nhất ghi nhớ dù chỉ là tiểu tiết. Chuyện nhận lầm người chưa từng xảy ra. Đã nhận lầm người thì chớ, đánh rớt tôn nghiêm cũng xem như miễn cưỡng còn mặt mũi. Cố tình nhận lầm người, còn bị nàng ta đùa giỡn dây dưa trước mặt bao nhiêu người, tẩu vi thượng sách nên dùng cũng đã lấy ra dùng. Đây không còn là chuyện tôn nghiêm nữa, mà là mặt mũi, mặt mũi a.

Gió thổi nhè nhẹ đung đưa những nhành linh lan, gợn lên những cơn sóng rạt rào hai bên bờ Vận Thủy. Bất tri bất giác đưa Du Tử Dạ chìm vào mộng mị.

- ----------------------------

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi như thế nào nghĩ quẩn. Hôm nay nghĩ không thông, ngày mai có thể tiếp tục nghĩ, ngày mai nghĩ không thông vẫn có thể lại tiếp tục nghĩ a.". Giọng nói oai oai của tiểu hài tử khoảng độ năm, sáu tuổi, tay trái lại gắt gao nắm chặt lấy góc tay áo của tiểu nữ hài khoảng độ tám, chín tuổi, hai thân ảnh một cao một thấp đứng bên bờ Vận Thủy. Từng cơn từng cơn gió thoang thoảng buổi xế chiều nhẹ nhàng lướt qua lay động mái tóc đen tuyền của cả hai, vạt áo trắng phau của tiểu nữ hài cũng phất phơ tung bay theo từng đợt từng đợt truy đuổi của ngọn gió.



Đôi mắt huyền sắc thanh thúy, bất đắc dĩ nhìn xuống tiểu hài tử đôi con ngươi màu hổ phách đồng dạng đang linh động ngước nhìn nàng không chút tạp niệm. Tiểu nữ hài không đành lòng quay đi cự tuyệt hảo ý, khêu mi từ tốn lên tiếng "Nếu cả đời đều nghĩ đến không thông thì sao?".

Tiểu hài tử bỗng nhiên cười lớn, bất ngờ dùng sức lôi kéo tiểu nữ hài nằm xuống nền đất, giữa những khóm hoa linh lan đang nở rộ rực rỡ. Bàn tay trái đô đô chỉ lên bầu trời xanh cao xa, đắc ý trả lời "Ta dắt ngươi đi vấn lão thiên gia là được".

Tiểu nữ hài trong vô thức bất giác nở nụ cười, trong giọng nói có chút run run nén cười, châm chọc hỏi lại "Ta thật có điểm chưa thông, chẳng lẽ vấn đề gì lão thiên gia cũng đều biết hay sao a". ngôn tình hoàn

"Tỷ tỷ ngươi hơn ta nhiều tuổi như vậy, chưa từng nghe qua câu vận mệnh của mỗi người đều do lão thiên gia sắp đặt a. Mặc dù ta cũng không hoàn toàn cho là phải." Nói đoạn tiểu hài tử tiếp tục bát quái "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi ngẫm lại thử bách tính, muôn dân trăm họ có ngàn vạn nhân khẩu. Ngươi khi nào chào đời, ngươi lúc nào ăn no, khi nào kết lương duyên, lại khi nào đoạn tuyệt, tẫn tẫn đều chờ đến một tay lão thiên gia sắp đặt. Ngươi nghĩ xem lão thiên gia một thân một mình sống qua trăm vạn năm nhất thời hồ đồ lẩm cẩm là điều khó tránh khỏi. Chưa nói đến phải sắp xếp vận mệnh cho vạn vạn người trong thiên hạ bận đến sứt đầu mẻ trán nhất định cũng có lúc nhầm lẫn đi. Nên nếu ngươi nghĩ không thông, không bằng trực tiếp đi hỏi là được, không phải sao."

"Vậy có thể thỉnh giáo tiểu lang quân đi nơi nào có thể gặp được lão thiên gia a. Ta cũng muốn vấn lão thiên gia ngài một câu.", tiểu nữ hài một mực trêu ghẹo, không nghĩ dễ dàng buông tha người.

Ba chữ 'Tiểu lang quân" này là lần đầu tiên tiểu hài tử nghe thấy người khác gọi chính mình, nhất thời trong lòng không khỏi cao hứng. Tiểu hài tử đôi con ngươi màu hổ phách đảo qua một vòng "Liền nơi chân trời góc bể, nhất định có thể gặp được. Ta nghe nói ở nơi đó bất phân thiên địa, đưa tay liền có thể chạm tới trời xanh. Sau này khi ta lớn lên có dịp ngang qua, nhất định thay ngươi vấn lão thiên gia. Tỷ tỷ, ngươi nói ta nghe xem điều ngươi muốn hỏi là gì.".



Cùng tiểu hài tử này, ngươi một câu, ta một câu, ít nhiều vơi đi phần nào bi thương cùng mất mát, nghẹn khuất chất chứa trong lòng nàng khi mẫu thân bất hạnh qua đời. Nàng không mấy dễ chịu, nghĩ đến tiểu hài tử này cũng... "Ta muốn đích thân vấn lão thiên gia. Khi nào ngươi đi nhất định phải đưa ta cùng đi a.".

"Tỷ tỷ, ngươi lại đùa ta, sao ta có thể mang theo ngươi đi. Ngươi chẳng lẽ nhất thời hồ đồ quên luôn cả tam tòng tứ đức. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Ta không có khả năng làm cha ngươi đi, ngươi lớn hơn ta nhiều tuổi như vậy làm phu quân ngươi, ta thực không có phúc phận này. Đừng nói tỷ tỷ ngươi muốn nhận ta làm nghĩa tử." Tiểu hài tử hào hển phân bua lợi hại.

Tiểu nữ hài một bụng uất nghẹn không nói nên lời, tiểu hài tử ngươi nghĩ cũng thật hảo. Từ khi nào ta có nghĩa tử lớn được như ngươi. Ta lớn hơn ngươi được bao tuổi, dù cho lớn hơn nhiều tuổi thì làm thể nào. Gả cho ngươi ta không lo chính mình ủy khuất, chả lẽ ngươi lo sợ bản thân ngươi thiệt thòi.

Lúc tiểu nữ hài quay sang chuẩn bị ăn thua đủ với tiểu hài tử, thì bên cạnhđã nghe tiếng thở đều đều. Gương mặt trắng nõn mịn màng, đôi mắt nhắm lại, thơngây ngủ đến không biết trời đất. Nơi khóe miệng nhỏ nhỏ, trên đôi môi đỏ đỏvương vài lọn tóc theo hơi thở đều đều rung động. Tiểu nữ hài cứ như vậy ngâyngười canh giữ bên cạnh tiểu hài tử cả một buổi chiều tà.