Đoạt Mộng

Chương 101: Điều Tra





Dư Hạo hoàn toàn động tâm đối với việc thuê nhà, tuy rằng tiền thuê nhà là một khoản tiền rất lớn, nhưng mà khi ở cùng Chu Thăng lại không cần phải kiêng dè người khác nữa, lúc nào cũng có thể ôm nhau, có thể gạt đi hết mọi mặt của cuộc sống sang một bên.

Trong mấy ngày nay, du thuyền đã sắp xếp rất nhiều lịch trình, có du lịch thăm thú chút danh lam thắng cảnh trên đường, còn có cả đi bè gỗ nhỏ yên tĩnh đến vùng Tam Hiệp, dựa theo suy nghĩ của Chu Thăng thì là không đi hết các lịch trình du lịch này, mà chỉ ở trên thuyền thôi.

Dư Hạo lại nghĩ tốt nhất vẫn nên đi, nếu không thì thực sự không thể nói nổi luôn, mặc dù thời gian vẫn còn đủ, nhưng đối với "việc kia" thì cơ thể vẫn không chịu nổi, đã thế ở phương diện phần cứng này Chu Thăng lại rất dũng mãnh.

Ước chừng khoảng bốn ngày sau, thời gian nghỉ thi giữa kỳ vẫn chưa kết thúc, Dư Hạo cùng Chu Thăng quay trở về trường học, như thể họ đã xuyên qua hai thế giới rồi từ trong mộng đẹp trở về với thực tại.

Chu Thăng vốn định hẹn bạn bè đi ăn một bữa với nhau, thế nhưng chưa đến ngày nghỉ cuối cùng thì Phó Lập Quần sẽ chưa trở về phòng, chỉ đành dời hẹn sang tối hôm khác.

"Thật hiếm có mà, bên trong phòng ngủ chỉ có hai chúng ta." Chu Thăng nói, cũng búng ngón tay với Dư Hạo.

Dư Hạo: "..."
"Giường sẽ sập!" Dư Hạo nói.

"Em ngồi trên ghế." Chu Thăng ôm Dư Hạo, để cho y ngồi xuống.

Dư Hạo: "..."
"Anh nghĩ rằng việc thuê nhà là chuyện rất cần thiết lúc này." Chu Thăng thở gấp, thấp giọng nói bên tai Dư Hạo, "Trọ ở bên ngoài, em muốn anh mặc gì thì anh sẽ mặc đó, anh sẽ cho em mặc những gì mà anh muốn em mặc..."
"Đừng có nói nữa." Dư Hạo rên rỉ nói.

Hai ngày trôi qua, Dư Hạo bắt đầu thấy rằng lời đề nghị này của Chu Thăng gãi ngứa lên trái tim của y, nghĩ đến việc thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài trường, bất cứ lúc nào cũng có thể...!Hơn nữa Chu Thăng là một nam sinh hết sức có tính tình thú, tục ngữ gọi là ngựa đực đó, biết cách chỉnh đốn chính bản thân cũng như biết cách thu dọn sạch sẽ cho Dư Hạo, cái này dẫn đến việc mỗi lần hắn đều thản nhiên ngồi như vậy, kéo áo phông lên đến tận cổ, quần đùi cùng giày trắng, tất cả đều có thể khiến cho Dư Hạo không thể tự kiềm chế bản thân được.

Có đôi khi Dư Hạo cảm thấy chính mình cùng Chu Thăng chỉ đơn giản là hai con thú, làm nhiều khiến trong lòng cứ có cảm giác xấu hổ.

"Hay là thôi đi." Dư Hạo nói, "Thường xuyên quá cũng không tốt, như thế không thể học tập được."
Chu Thăng cười nói: "Anh sẽ chú ý khống chế bản thân, điều quan trọng là em có thích hay không"
Dư Hạo: "Lại chi tiêu thêm một khoản tiền!"
Chu Thăng nói: "Đủ mà, quan trọng là em có thích hay không!"
Dư Hạo: "Vậy anh hai thì sao bây giờ hả? Cậu ấy sẽ rất buồn đó."
Chu Thăng: "Hôm mùng sáu đi khai phòng mà chính bản thân cậu ta còn không thèm gáy với chúng ta một câu đó."
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng lại cường điệu nói: "Thế quan trọng là em có thích hay không hả!"
"Thích!" Dư Hạo thành thật nói.


Chu Thăng nói: "Anh sẽ nói cho anh hai biết ha."
"Khổ thân cậu ấy quá!" Dư Hạo nói, "Không thể cứ bỏ mặc cậu ấy như thế chứ, không được, tuyệt đối không được..."
Dư Hạo nghĩ đến việc tối nay sau khi tan học sẽ cùng với Chu Thăng đi ra ngoài trọ lại, Phó Lập Quần thì một thân một mình nằm trong phòng ký túc xá, đau khổ trong lòng nhưng không biết dựa vào ai cho vơi đi nỗi trống vắng.

Tối ngày hôm đó, Phó Lập Quần gửi một tin nhắn tới, nói hắn cảm thấy khó chia lìa được nên đêm nay không trở về phòng ngủ, bảo Chu Thăng sáng mai tìm người đến điểm danh giúp mình, sáng mai sẽ quay về trường sau.

Chu Thăng đưa mắt nhìn di động, nói với Dư Hạo: "Lại đây ngủ nào."
"Em thực sự không được mà." Dư Hạo nói.

"Không làm." Chu Thăng nói, "Ôm hôn nhẹ thôi, cùng nhau ngủ."
Cuối mùa thu đầu mùa đông, Chu Thăng vẫn chưa đổi sang sử dụng chăn bông, Dư Hạo đi đến chen chúc cùng với hắn, vừa ấm áp lại vừa yên tâm, nếu như mỗi ngày đều ngủ cùng nhau trên một giường, có thể ôm lấy nhau như vậy thật tuyệt.

Một tay Chu Thăng ôm lấy Dư Hạo, một tay thì dùng để lướt điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu xuống trên gương mặt đẹp trai của hắn.

"Này." Dư Hạo nói.

"Hửm?"
"Bây giờ là Satan hay Tướng Quân đang ôm em?"
Chu Thăng nở nụ cười, nói: "Em thấy anh giống ai?"
"Có đôi khi giống Satan." Dư Hạo nói.

Chu Thăng buông điện thoại xuống, trở mình đè một bên người Dư Hạo xuống, không ngừng vuốt nhẹ, nói: "Vừa là Satan vừa là Tướng Quân, Đại Thiên sứ trưởng à, ngoan ngoãn một chút nào, phải nghe theo lời Satan chứ."
Điểm thi giữa kỳ đã được công bố, Dư Hạo đã qua hết tất cả các môn, trong giờ học thì y lại không đủ sức chống cự nổi nữa nên đành mệt mỏi gục đầu xuống bàn ngủ.

Mấy ngày nay tuy có được nghỉ định kỳ, nhưng mà vẫn thật sự mệt mỏi, y vì thỏa mãn bản thân mà lười biếng buồn ngủ, lại thêm mùa đông bắt đầu tới, thời tiết bên ngoài vừa hạ nhiệt độ xuống thì con người sẽ lại khát vọng tình yêu cùng với sự ấm áp, mà Dư Hạo chỉ cảm thấy cuộc sống của mình đến lúc này đã hoàn toàn mỹ mãn, có chết cũng không tiếc nổi....!
Chu Thăng đeo khăn quàng cổ lên cho y, hắn xem anime trên điện thoại di động với vẻ mặt nhàm chán, thường xuyên chú ý đến động tác của Dư Hạo bên cạnh mình, Dư Hạo mê man ngủ đến mơ hồ.

Chu Thăng mắt xem anime, hai tay thì gấp trái tim ở dưới bàn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bảng đen một cái, giúp Dư Hạo nhớ chút nội dung bài học.

"Thiếu gia à, mày gần học xong lớp tâm lý học rồi đấy." Bạn học bên cạnh nói, "Sao mày không học lấy cái bằng kép đi."
Chu Thăng gỡ tai nghe điện thoại xuống, thấp giọng nói: "Hợp lý nhở, thiếu gia đây mời mày ăn kẹo nhá." Nói xong lắc lắc hộp kẹo cao su, đưa cho bạn học này hai viên.

Ở khu vực cửa sau bên ngoài phòng học, Tiết Long xuất hiện, đưa mắt nhìn vào bên trong cửa, ý kêu Chu Thăng.

Bên cạnh lay người Chu Thăng, Chu Thăng đưa mắt nhìn thoáng ra bên ngoài, không kiên nhẫn dùng khẩu hình phát âm: "Lại cái gì nữa vậy?"
Trần Diệp Khải đang dạy cũng chú ý thấy Tiết Long, anh còn giả bộ không nhìn thấy ông ta, nói: "Các bạn ở hàng cuối nhớ chú ý đóng cửa sau lại."
Tiết Long: "..."
Cả lớp cười vang lên, Tiết Long chỉ đành đi lên cửa trước, nói: "Thầy Trần."
Trần Diệp Khải khẽ cau mày, Tiết Long nói: "Bí thư muốn gọi Chu Thăng cùng bạn học Dư Hạo này đến gặp một chút."
Lúc này Chu Thăng mới đánh thức Dư Hạo, Dư Hạo vẫn còn buồn ngủ, nói:"Tan học rồi sao?"
Lại một trận cười vang, Chu Thăng chỉ đành bảo Dư Hạo đứng dậy đi, Tiết Long bước nhanh đi ở phía trước, Dư Hạo bị gió táp thẳng vào mặt, tỉnh táo hơn một chút, dùng ánh mắt hỏi Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Chắc là có người đến điều tra xác minh."
Quả nhiên, ngồi trong phòng hội nghị có Hoàng Đình cùng với ba người đàn ông mà họ chưa từng gặp qua, đều mặc âu phục cùng màu, khí thế trông rất mạnh mẽ.

Phó Lập Quần đã sớm tới rồi, Tiết Long vừa ngồi xuống trong phòng hội nghị, trong đó có một người nói: "Chúng tôi cần một mình nói chuyện tìm hiểu tình hình riêng với ba sinh viên này."
Tiết Long lập tức nói: "Được, được." Mông còn chưa kịp dính vào ghế thì đã phải nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng Đình lấy bút ghi âm ra, đặt lên bàn, vị cán bộ vừa mở miệng lại nói: "Chúng ta cứ nói chuyện tùy ý đi, ba bạn sinh viên này không cần phải khẩn trương, các em đã làm rất tốt."
Chu Thăng: "Dư Hạo, em nói đi, cứ tùy ý nói."
Phó Lập Quần: "Đúng, cậu nói đi."
"Nói về cái gì?" Bỗng nhiên Dư Hạo nói, "Nói về chuyện Âu Khải Hàng gửi thư nặc danh nhưng không có một ai để ý tới em ấy, mãi cho đến khi em ấy phải dùng chính tính mạng của bản thân để trả giá, lúc này mới bắt đầu nghiêm ngặt tra xét sao?"
Tức khắc Chu Thăng nở nụ cười, giơ ngón cái với Dư Hạo, dễ nhận thấy rằng trong loại tình huống như này thì chỉ cần giao cho Dư Hạo, ai quan tâm đối diện là ai, Dư Hạo có thể lập tức có thể quật ngã K [1] của đối phương.

Dư Hạo luôn khiêm nhường khách sáo với quần thể yếu thế hơn mình, khi gặp phải kẻ mạnh hơn, thì thời khắc then chốt vẫn có thể mạnh hơn, không hề mảy may từ chối.

Y sẽ tàn nhẫn xuyên thẳng qua sự thật để buộc đối phương không thể chạy trốn được, giống như một thanh đao không dễ dàng rút ra khỏi vỏ, chỉ cần rời vỏ thì nhất định thấy máu.

[1] Trong một hiệp hoặc thi đấu loại, thì đi vào vòng loại trò chơi, K biểu thị ý là bắt đầu trò chơi, có lẽ K ở đây là viết tắt của từ "开始", pinyin: kaishi (bắt đầu)
Về điểm này, y chưa bao giờ làm cho người khác phải thất vọng.

"Bạn học này, có vẻ em có sự hiểu làm đối với chúng tôi."
"Đây vẫn luôn là vụ án lớn nhất mà chúng tôi phải giám sát chặt chẽ." Người đàn ông ngồi ở giữa lên tiếng, người đó vừa nói, một người khác lập tức không hé răng nữa, Dư Hạo biết có lẽ người này không thể coi là người phụ trách được, chỉ nhìn chằm chằm vào người thứ ba.

"Tên tôi là Nhậm Hướng.

Năm ngoái bên chúng tôi có nhận được thư tố giác ẩn danh của Âu Khải Hàng." Người tên là Nhâm Hướng kia kiên nhẫn giải thích, "Ngay từ ban đầu vụ án này đã được mạnh liệt quan tâm chú ý đến rồi, mọi người đều hạ quyết tâm nhất định sẽ tra rõ.

Vì sao không trực tiếp liên hệ với Âu Khải Hàng, đó là vì vấn đề của một số ghi chép còn sót lại, hy vọng có thể hạ tiền đề tiên quyết xuống mà không gây ra thương gân động cốt, tiến hành một cách chỉnh tề, không khinh suất."
Dư Hạo lại nói: "Vấn đề còn sót lại là sao?"
"Tôi nêu lên một câu như này thì em sẽ tự hiểu được." Nhâm Hướng nói, "Đập bỏ đi một giàn giáo, em chỉ có thể đập bỏ nó từ phái trên, không thể trực tiếp nhổ luôn kết cấu bên dưới của nó, nếu không nó sẽ sụp đổ xuống, dễ làm liên lụy đến người vô tội."
Trong phòng hội nghị rơi vào im lặng.

"Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt tay sai trước khi bắt vua." Người thứ ba bổ sung nói, "Người trẻ tuổi rất có dũng khí, xã hội này dưới sự cố gắng của các em sẽ ngày càng trở nên công bằng hơn, càng ngày càng tốt, càng ngày càng có chí tiến thủ."

Dư Hạo nhìn mắt Chu Thưng, Chu Thăng gật đầu, Phó Lập Quần "Ừ" một tiếng, Dư Hạo liền nói: "Tạm thời chấp nhận lời giải thích này."
Ba người trong phòng hội nghị đều nở nụ cười.

Dư Hạo nhớ lại những lời mà Chu Lai Xuân đã từng nói, chỉ không biết liệu ông ấy có bước chân trèo lên quan trường, chống lại những người thuộc tổ điều tra này, hay là vẫn đang kiên trì giữ vững giá trị quan của bản thân.

Chu Thăng hỏi: "Âu Khải Hàng đâu?"
"Bên trường học đã liên danh viết một bức thư cầu tình cho em ấy." Hoàng Đình nói, "Cũng giành được sự tha thứ của Tiếu Ngọc Quân rồi, trước mắt xem ra, ừm..."
Hoàng Đình có chút không nói ra được nữa, đổi thành Nhậm Hướng, nói: "Luật sư biện hộ nói có thể cố gắng hướng về cách hoãn thi hành hình phạt, điều đấy sẽ không gây ảnh hưởng đến việc thi đại học của em ấy, các em có thể yên tâm."
Dư Hạo nói: "Một vấn đề cuối cùng, vụ án này sẽ được báo cáo không?"
"Phải được báo cáo ra, nhưng sau đó vẫn cần theo dõi một chút." Nhậm Hướng nói, "Chúng tôi đã tìm hiểu về tình hình, được biết rằng tất cả mọi người rất quan tâm, đây là điều rất tốt, chứng minh người trẻ tuổi có ý thức pháp chế, quan tâm đến thay đổi của quốc gia, quan tâm đến mỗi một cử chỉ hành động của các quan chức."
Đột nhiên Chu Thăng bật cười.

Dư Hạo: "?"
Chu Thăng khoát tay, không giải thích, Nhậm Hướng cũng không tức giận, còn nói: "Có khi vụ án sẽ không được báo cáo, không phải vì sợ khiến cho dư luận khủng hoảng, mà là để tránh cho những đợt điều tra sau đó, điều đấy dễ khiến một số người có thể chuẩn bị trước, tăng độ khó cho điều tra."
"Rất tốt." Chu Thăng nói, "Các anh muốn hỏi điều gì?"
"Nguyên nhân hậu quả." Người đàn ông thứ ba mở miệng nói, "Chúng tôi đều biết mọi chuyện từ Tiểu Hoàng, hôm nay đến đây là muốn gặp các em.

Còn có cả một vị Trần tiên sinh là giáo viên của các em..."
Hoàng Đình: "Cậu ấy đang có lớp, không cần làm phiền cậu ấy."
Trong giờ giảng dạy của mình, từ trước đến nay Trần Diệp Khải luôn là kiểu người chắn giết người, phật chắn giết phật, hiển nhiên là Hoàng Đình biết rõ điều này, nên cũng không tự đi rước nhục về người làm gì.

"Được rồi." Nhâm Hướng lại nói, "Sau này sẽ gặp lại được."
Nói xong cả ba người theo thứ tự tiến lên bắt tay cùng họ, Dư Hạo đột nhiên có chút cảm động, sau khi bắt tay xong, Hoàng Đình cho bọn họ một vẻ mặt đầy vẻ ý tứ hàm xúc, cùng đi ra khỏi học viện.

"Vừa rồi anh cười cái gì?" Dư Hạo nhỏ giọng nói.

"Anh cười vì nghĩ nếu mà ông già nghe thấy lời nói như thế, không biết sẽ nghĩ như thế nào..." Chu Thăng ôm lấy vai Dư Hạo, nhỏ giọng đáp.

Khi đang muốn đi xuống tầng, bên ngoài vang lên một trận âm thanh "Tùng tùng tùng".

Hai người múa lân, ở giữa còn có một người cầm cờ thưởng, mở nhạc đệm khua chiêng gõ trống từ bãi đỗ xe đi vào trong cửa lớn học viện.

Chu Thăng: "......"
Dư Hạo: "......"
Phó Lập Quần: "......"
Hoàng Đình: "......"
Chiêng trống vang trời, phi thường náo nhiệt, khiến cho không ít sinh viên ở khu vực cổng học viện bị hấp dẫn lực chú ý, cờ thưởng dâng lên bốn chữ to "Ân Đồng Tái Tạo" [2], đi tới ngoài cổng học viện rồi dừng lại.

[2].

恩同再造: Là một thành ngữ Trung Quốc, nó là một ẩn dụ cho lòng tốt cao cả.

Phó Lập Quần nhìn Chu Thăng, vẻ mặt Chu Thăng xấu hổ.

"Anh thực sự để bọn họ múa lân thế à?!"
"Em chỉ đùa một chút thôi mà!" Chu Thăng phát rồ nói.

"Làm sao mà bảo vệ lại cho đi vào đến tận đây?" Phó Lập Quần tuyệt vọng nói, "Việc này mà bảo vệ trường không thèm quan tâm à?"
Dư Hạo: "Em đi vệ sinh nhé! Đi trước đây"
Chu Thăng: "Em đi hút điếu thuốc đây! Các vị cán bộ, mọi người đi thong thả nhé! Không tiễn!"
"Ơ nè! Chính anh ấy! Cái anh cao to đằng kia kìa!" Âu Khải Hàng cùng chủ nhiệm đi theo phía sau đội ngũ, lập tức nói, "Ôi chao ơi, em nhận ra anh nè! Anh để lại trong lòng em một ấn tượng khắc quá sâu! Nào, đến đây, đến đây, đem cờ thưởng đưa cho anh ấy đi! Giáo viên trong học viện anh đi đâu hết rồi?"
Thời điểm Phó Lập Quần nghĩ đến chạy trốn thì đã quá mức muộn màng, đội múa lân bắt đầu tùng tùng chập cheng rồi dâng cờ thưởng lên cho Phó Lập Quần đang đứng trên bậc thang, sinh viên xung quanh vẻ mặt mờ mịt, quay video rồi lại quay video, ồn ào nhốn nháo.

Phó Lập Quần đứng tại chỗ cũng sắp xấu hổ đến phát điên mất, trong hơn hai mươi năm cuộc đời vừa qua hắn còn chưa bao giờ xấu hổ đến mức muốn đòi mạng như này.

Mẹ Âu Khải Hàng đi theo lên, bắt tay cùng Phó Lập Quần, liên tục nói: "Cảm ơn! Cảm ơn các cháu! Cảm ơn các cháu đã cứu đứa con của dì! Còn hai bạn học nữa đâu rồi?"
Ba người của tổ điều tra dẫn đầu vỗ tay trước, ngay sau đó thì quần chúng không rõ chân tướng xung quanh cũng đồng thời vỗ tay, một trận vỗ tay hội tụ tạo thành một tình huống bức bách, giáo viên của toàn học viện đi ra thì thấy mẹ của Âu Khải Hàng vô cùng kích động, Phó Lập Quần hiển nhiên vẫn chưa tỉnh được từ cơn ngỡ ngàng, hắn vẫn đang run bần bật đứng ở trên bậc thang, đưa tay nhận lấy cờ thưởng "Ân Đồng Tái Tạo" kia.

Dư Hạo cùng Chu Thăng chạy trối chết về lớp học của Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải ngay cả nhìn cũng không nhìn, để cho bọn họ đi vào học tiếp, Chu Thăng bắt đầu ghé cả người xuống trên bàn mà phát run, Dư Hạo thì nhanh chóng đẩy đoạn trí nhớ này ra khỏi đầu, không hề nghĩ đến Phó Lập Quần đáng thương bị bỏ rơi.

Cho đến tận sau khi tan học, Dư Hạo mới đẩy Chu Thăng một chút, nói: "Anh điên rồi à?"
Trần Diệp Khải đi đến, toàn thân Chu Thăng phát run, lấy ảnh chụp mà các bạn gửi trong nhóm lớp ra, cầm điện thoại đưa cho Trần Diệp Khải và Dư Hạo xem, xung quanh còn có không ít sinh viên đang tụ lại, mọi người lập tức cười như điên, thiếu chút nữa cười đến choáng váng.

"Ha ha ha ha ha —— ha ha ha ha ha ——" Lần đầu tiên thấy Trần Diệp Khải cười đến mức khoa trương như vậy.

Vẫn còn có không ít video, tất cả đều là cảnh Phó Lập Quần muốn chạy trốn, nhưng lại bị hai người múa lân vây quanh, vẻ mặt bùng nổ luôn rồi.

Theo hiểu biết của Dư Hạo đối với Phó Lập Quần, nhìn cái biểu cảm kia của cậu ấy, thì chắc chắn là trong lòng đang nghĩ đến việc quỳ xuống cầu xin mẹ Âu Khải Hàng, cầu xin bà ấy có thể thả cho mình rời đi.

"Ha ha ha ha ha ——"
Chu Thăng treo cờ thưởng "Ân Đồng Tái Tạo" lên trong phòng ngủ, Phó Lập Quần ngay lập tức gỡ xuống nhét vào tủ quần áo, Chu Thăng lại càng lấy cờ thưởng treo lên, Phó Lập Quần lại gỡ xuống, Chu Thăng cười đến đau bụng, nằm ở trên ghế xoay, vẻ mặt Phó Lập Quần sụp đổ.


"Hai người đừng có đùa nữa, ha ha ha ha..." Dư Hạo cười đến mức nằm ngửa trên giường, cười đến mức mất hết sức lực.

Phó Lập Quần nói: "Cầu xin hai người đó, cuộc đời này tao sẽ không bao giờ...!muốn nhìn thấy cái cờ thưởng này nữa."
"Tao đoạn tuyệt quan hệ với cờ thưởng!" Rốt cuộc Phó Lập Quần cũng phát điên phát rồ lên, cướp lấy cờ thưởng, ném ở trên mặt bàn học.

Dư Hạo mở đoạn tin nhắn âm thanh Sầm San gửi trong tin nhắn lên, đầu bên kia Sầm San cười "Ha ha ha ha" một cách điên cuồng, cười to nói: "Anh trai mấy đứa rốt cuộc đã làm cái trò gì thế ha ha ha ha."
"Đứa nào dám gửi video cho chị dâu mấy cậu xem thế hả?!" Phó Lập Quần nói.

"Hạ Lỗi gửi đó." Dư Hạo nói, "Anh à, thực sự không liên quan đến bọn tôi mà."
"Đi ăn cơm thôi." Chu Thăng nói, "Mọi người đi ăn mừng, đi thôi!"
Chu Thăng mời Trần Diệp Khải, Hoàng Đình, Phó Lập Quần cùng Tiếu Ngọc Quân đi ăn món xào ở dưới chân núi Vân Đỉnh, tạm coi như Dư Hạo mời ăn sinh nhật, Âu Khải Hàng có việc nên không tới, chỉ nhờ Hoàng Đình mang sáu con dấu nhỏ bằng gỗ được khắc chữ bằng tay đến.

"Tay nghề của bạn nhỏ này khá tốt đấy." Trần Diệp Khải nói, "Khắc chữ không tệ."
Chu Thăng nói: "Nào, đến đây, cụng ly."
Mọi người cụng ly, Tiếu Ngọc Quân nói: "Mong rằng vụ án này có thể nhanh chóng lên báo, như vậy thì việc lớn đóng cọc trong lòng này mới chấm dứt được."
"Hy vọng là không gây ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của em ấy." Dư Hạo quan tâm nhất vẫn là cuộc thi của Âu Khải Hàng.

"Không sao đâu." Chu Thăng nói, "Cậu ta sẽ đỗ được vào Thanh Hoa Bắc Đại thôi."
"Sinh nhật vui vẻ." Tiếu Ngọc Quân cười nói với Dư Hạo, "Mấy đứa thực sự rất ghê gớm đó, lúc này cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, nói ra cũng không ai tin."
Hoàng Đình nói: "Hôm nay anh có chụp được vài tấm ảnh của Phó Lập Quần lúc nhận cờ thưởng, sẽ làm cho em một chuyên đề về..."
Phó Lập Quần lập tức hồn phi phách tán: "Làm ơn đừng mà! Không cần như thế đâu!"
"Ha ha ha ha ——" Dư Hạo mới quên mất việc này xong, giờ lại bắt đầu cười như điên.

Hôm sau, sau khi tỉnh rượu, Phó Lập Quần lo lắng thấp thỏm xem tin tức, chỉ sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh ngu đần của bản thân xuất hiện ở trên bản tin.

Chu Thăng chạy lại an ủi nói: "Không sao đâu ha, mày đừng có lo lắng quá! Nếu như chuyện này mà lên, thì tương đương với việc chuyện của Âu Khải Hàng cũng lên tin tức, không phải sao? Chị Quân cũng đồng ý với trường là sẽ không đưa lên báo mà."
Phó Lập Quần vẫn còn sợ hãi trong lòng, cả giận nói: "Vào cái lúc quan trọng nhất, thế mà bọn mày lại bỏ chạy một mình!"
Buổi sáng Dư Hạo không có tiết, sáng sớm đầu mùa đông thì luôn không thể rời khỏi giường nổi, chỉ muốn tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp, Chu Thăng liền trèo lên hôn y một cái, trên môi Chu Thăng có mùi kem đánh răng bạc hà tươi mát, lúc này Dư Hạo không có cách nào giả bộ ngủ tiếp được nữa, chỉ đành rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Phó Lập Quần nói: "Buổi sáng không có tiết mà hai người dậy sớm thế làm gì chứ."
Dư Hạo rửa mặt xong lại nằm trên giường ngủ, Chu Thăng đứng đấy nhìn y, bất đắc dĩ nói: "Đứng dậy đi nào, đi đánh bóng rổ thôi, sắp thi đấu rồi."
"A...." Dư Hạo rụt đầu vào trong chăn, mùa đông đến, không phải đã ngầm mặc định việc được phép ngủ buổi sáng sao?
Phó Lập Quần cũng co rụt đầu lại, nói: "Nghỉ ngơi vài ngày đi."
Chu Thăng ngồi xuống trên ghế xoay, nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Anh hai à, tao muốn bàn bạc với mày một chuyện."
Trái tim Dư Hạo run lên, Chu Thăng muốn nói cho Phó Lập Quần nghe về chuyện thuê nhà sao? Từ sau khi trở về, mỗi ngày Dư Hạo đều nghĩ đến việc muốn được ở cùng với Chu Thăng, nhưng mặt khác thì lại cảm thấy rất có lỗi với Phó Lập Quần, y đấu tranh giãy giụa trong lòng rất lâu, thậm chí còn muốn hỏi rằng có thể kéo Phó Lập Quần đi thuê cùng được không, thuê chỗ có hai phòng ngủ.

Chu Thăng lại bảo cứ giao cho hắn nói là được, dù sao thì thuê phòng cũng đâu có nghĩa là tối nào cũng ở trọ bên ngoài đâu, chỉ là thời gian ba năm....!
"Sao?" Phó Lập Quần nói, "Điều chỉnh chiến thuật ư?"
Chỉ cần Phó Lập Quần không nghĩ sâu xuống thì trong đầu hắn đều là chiến thuật chơi bóng rổ của cả ba người.

Trong lòng Dư Hạo thấy không ổn, bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch kiểu này thực sự không ổn tí nào, mở miệng ngắt lời: "Đúng, tôi cứ cảm thấy ——"
"Tao dự định sẽ ra ngoài thuê nhà cùng với Dư Hạo." Chu Thăng không phản ứng lại Dư Hạo, nhìn Phó Lập Quần nói, "Vài ngày nữa đi xem phòng."
Phó Lập Quần: "..."
Dư Hạo trở mình, ôm lấy chăn bông, nghĩ thầm, toang rồi, nhất định Phó Lập Quần đang rất buồn.

Chu Thăng chờ ý kiến của Phó Lập Quần, nhướng mày nhìn hắn.

Vốn dĩ Dư Hạo tưởng Phó Lập Quần sẽ khổ sở nói "Ồ, được thôi." Nhưng không thể lường trước được việc Phó Lập Quần đột nhiên nổi khùng, nói: "Không cho!"
Chu Thăng: "..."
"Vậy tao thì phải làm sao?" Phó Lập Quần nhấn mạnh nói, "Hai người không thể bỏ rơi tao như vậy được! Mày như thế là không có tình người đó! Thiếu gia! Chàng dám nhẫn tâm bỏ thiếp lại một mình, cô đơn lẻ bóng trong căn phòng này ư?!"
Chu Thăng nói: "Bọn tao chỉ thỉnh thoảng ra ngoài ngủ vài đêm, phòng bên ngoài cũng không sạch sẽ lắm!"
"Không được! Không được! Không cho đi!" Phó Lập Quần quyệt vọng nói, "Tao không đồng ý!"
Đột nhiên Dư Hạo cười ha hả, nếu Phó Lập Quần nói "Được thôi", có lẽ Dư Hạo sẽ thấy buồn, nhưng mà Phó Lập Quần lại khuấy động bầu không khí đến mức mấy thứ như buồn bực gì đó đều tan biến hết sạch.

Chu Thăng cũng không thèm quan tâm, nói với Phó Lập Quần: "Bọn tao còn phải giao phối chứ! Trong phòng ngủ này thì sao giao phối được! Mày làm thử cho tao xem cái nào?"
Dư Hạo giận dữ hét: "CHU THĂNG ——!"
Phó Lập Quần nói: "Vậy tao sẽ ra khỏi phòng kí túc!"
"Cái giường này sẽ sập!" Chu Thăng nói, "Không phải ngày nào bọn tao cũng ngủ ở ngoài, như vậy thì sao?"
"Rồi dần dần bọn mày cũng không quay về nữa!" Phó Lập Quần nói, "Tao không đồng ý! Mày có nói gì thêm cũng vô dụng!".


— QUẢNG CÁO —