Đoạt Mộng

Chương 105: Bị Nhiễm





Dư Hạo cẩn thận đến gần Âu Khải Hàng, một tay của y vừa mới đụng vào cánh tay của cậu thì Âu Khải Hàng đã ngẩng đầu lên, tỉnh lại.
"Ngày mấy rồi?" Âu Khải Hàng chợt nhận ra điều gì đó, "Ồ, đang ngủ mơ à."
"Em ngủ ở trong giấc mơ của mình?"
Lúc này sự ngạc nhiên của Chu Thăng không nằm ở trên việc Âu Khải Hàng bị thương, mà là hỏi về việc cậu ngủ quên trong chính giấc mộng của chính mình, điều này dường như rất khó giải thích.
"Huh..." Tinh thần của Âu Khải Hàng không được tốt, Dư Hạo chủ động ngồi xuống bên cạnh cậu, cởi bỏ băng vải ra, trên mặt xuất hiện một vết cắn sâu.
Trần Diệp Khải: "Khải Hàng bị cắn vì bảo vệ anh."
"Không sao đâu." Âu Khải Hàng mệt mỏi nói.
"Thật muốn sút một cước quá đấy." Chu Thăng nói, "Làm sao mà đến một lúc cũng không chờ được thế hả?"
Dư Hạo liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái, Âu Khải Hàng nói: "Em tưởng là nhóm anh đã đến đây, rồi lại bị bao vây ở bên ngoài nên mãi chưa đi đến được trong cảng tránh gió của em, sợ có chuyện không may xảy ra nên em liền đi tìm nhóm bọn anh."
Lồng ngực của Âu Khải Hàng trắng nõn, vai rộng, eo hẹp, dễ nhận thấy được rằng cậu thường xuyên rèn luyện mỗi ngày, dáng người giống với sinh viên khoa thể dục, tuy gầy yếu nhưng cơ bắp vừa đủ, không khoa trương.

Dư Hạo nghĩ thầm, Tiếu Ngọc Quân thường chế nhạo y là con chó con, Âu Khải Hàng đây mới thực sự là chó con ấy chứ.
Chu Thăng: "Ở trong mộng này ngủ mơ thấy cái gì?"
Âu Khải Hàng vô cùng mù mịt: "Không nói nên lời luôn, mơ thấy bích họa Đôn Hoàng, có rất nhiều hình ảnh bắt đầu trở nên rất rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi thành đường nét..."
"Chu Thăng." Dư Hạo nhắc nhở một câu, ý là giờ không phải lúc nhắc đến chuyện này.
Chu Thăng đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, một đám tang thi chen chúc bên ngoài quán cà phê nhà kính trồng hoa, chúng bị tường thủy tinh bên ngoài ngăn trở, những bộ mặt dữ tợn của chúng dán sát lên trên tấm kính thủy tinh ngược lại trông có vẻ vô cùng hài hước.
Trần Diệp Khải nói: "Khi tiến vào trong giấc mộng của em ấy, anh đã xuất hiện ở bên trong bệnh viện, lúc đi ra ngoài không bao lâu thì gặp được em ấy, anh cũng gặp phải một con rất to cầm theo một cây chùy sắt.

Anh phi đao để chém đầu nó, Khải Hàng thì giúp anh phòng thủ phía sau lưng nên mới bị cắn phải."
Giọng điệu của Trần Diệp Khải lúc này vô cùng bình tĩnh, Âu Khải Hàng lại nói: "Là tự em không cẩn thận."
Chu Thăng nhìn đám tang thi chồng chất như núi ở bên ngoài, Dư Hạo thì tập trung ngưng tụ sức mạnh của mình lại, hai tay phát ra ánh sáng màu trắng bạc, giơ tay lên trước miệng vết thương của Âu Khải Hàng, còn rất nghiêm túc nhìn cậu.
Miệng vết thương bắt đầu khép lại, thế nhưng sắc mặt của Âu Khải Hàng vẫn không được cải thiện hơn.

Không đến một lát sau, vết ứ màu đen trên bả vai lại khôi phục như ban đầu, màu da cậu cũng trở nên trắng bệch.
Dư Hạo sờ thử trán —— Âu Khải Hàng đang phát sốt, trán của cậu nóng bỏng.
"Anh có thể chữa lành vết thương cho em." Dư Hạo nói, "Nhưng sau khi bị tang thi cắn trúng thì vết thương của em vẫn còn đó.


Khải Hàng, em cần phải thay đổi ấn tượng ở bên trong lòng của chính mình..."
Âu Khải Hàng cố gắng hết sức để lắc đầu, nói: "Em ổn hơn rồi, bây giờ rời đi sao?"
Dư Hạo nhìn về phía Chu Thăng và Trần Diệp Khải, nói: "Điều gì sẽ xảy ra khi em ấy biến thành tang thi?"
Chu Thăng không hề trả lời lại, vẻ mặt của Trần Diệp Khải thì ngưng trọng lại.
Vốn Dư Hạo cũng không nghĩ là rất nghiêm trọng, trên thực tế thì sau khi tiến vào trong giấc mộng của Âu Khải Hàng, đi theo Chu Thăng, từ đầu đến cuối y luôn coi nó thành một trò chơi, dù sao thì thân thủ Chu Thăng cũng rất tốt, giống như đang chơi đùa bình thường, một đường tới thẳng quán cà phê nhà kính khiến y không hề nghĩ tới việc sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế này.
Nếu như là Dư Hạo y, Chu Thăng hay thậm chí là Trần Diệp Khải bị cắn, thì bọn họ còn có thể dùng cách trục xuất ra khỏi mộng cảnh để tạm hoãn lại tình hình.

Nhưng hiện tại, người bị tang thi lây nhiễm lại là chủ nhân của mộng cảnh này - Âu Khải Hàng.
Nói cách khác, cho dù hiện tại bọn họ thoát khỏi đây, Âu Khải Hàng vẫn có thể sẽ ở lại trong giấc mơ này, tiếp tục bị lây nhiễm...!Ngay tại giờ khắc này, đột nhiên hiện ra gợi ý của vòng Kim Ô.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bỏ mặc Âu Khải Hàng?
Sẽ bị ám thị về mặt tâm lý, mất đi quyền khống chế đối với thế giới tinh thần của chính mình, dẫn tới việc sụp đổ của tầng ngoài ý thức, từng bước một rơi vào trong tiềm thức.
Đoạn hình ảnh tự hỏi tự trả lời này giống như được tự động sản sinh ra từ bên trong nội tâm của Dư Hạo, mà y nhạy bén bắt trúng được từ ngữ "tâm lý ám thị" này.
Y lập tức nói với Âu Khải Hàng: "Em có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó em cũng sẽ trở thành một trong số họ không?"
Ánh mắt của Âu Khải Hàng hiện lên một chút vẻ ngỡ ngàng, Dư Hạo nói: "Đây là tâm lý ám thị mà em tự tạo cho bản thân."
"Đúng vậy." Âu Khải Hàng thế mà lại thừa nhận rất thẳng thắn, đáp: "Đúng là em có nghĩ đến, sau khi bước chân vào xã hội, em cũng sẽ trở thành một người giống như bọn họ."
Dư Hạo lại giải thích với Chu Thăng và Trần Diệp Khải: "Tâm lý ám thị đã được hình thành, kết quả là bị tang thi bắt và cắn phải, là điều đã định trước.

Đó cũng chính là hy vọng lúc ẩn lúc hiện ở trong lòng của em ấy."
"Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?" Trần Diệp Khải nói.
"Chờ em ấy biến thành tang thi," Dư Hạo nói, "Cảnh trong mơ này sẽ bị hủy diệt, sau đó sẽ rơi vào trong tiềm thức giống như cô Lương.

Nhưng chỉ cần đoạt lại được Đồ Đằng, hết thảy mọi thứ sẽ quay trở về nguyên dạng của nó, chúng ta phải nhanh chóng lên."
Chu Thăng nói: "Vòng Kim Ô nói cho em biết ư?"
Dư Hạo gật gật đầu, y cũng không biết vì sao mà lúc này mình lại có thể nhận được gợi ý của vòng Kim Ô.
Chu Thăng nói: "Nắm chắc thời gian, đi thôi."
Âu Khải Hàng nói: "Em còn có thể chống đỡ được thêm một đoạn thời gian nữa."
Chu Thăng ném súng cho Dư Hạo, hai người phân vũ khí, Trần Diệp Khải lấy súng lục màu bạc ra rồi xoay chuyển nó giữa ngón tay, ý bảo vũ khí của mình chính là súng, khi đang định nâng lên, tinh thần của Âu Khải Hàng lại phấn chấn lên, tự mình đi lên.
"Em không có vấn đề gì, các anh nhìn xem, rất ổn." Âu Khải Hàng mặc áo khoác vào, cầm súng lên: "Em sẽ mở đường cho mọi người."
Trần Diệp Khải: "Đi theo phía sau! Đừng có hấp tấp nữa!"
Giọng nói của Trần Diệp Khải trần ngập mười phần y nghiêm, Âu Khải Hàng lập tức nói: "Vâng, thưa thầy."
Không khí lập tức được thả lỏng ra trong nháy mắt, Dư Hạo nhịn không được nở nụ cười.

Chu Thăng cùng Dư Hạo đi ở phía trước, Trần Diệp Khải bọc hậu đi phía sau, đột nhiên Âu Khải Hàng nói: "Anh Đình không đến đây sao?"
"Anh ấy không biết." Dư Hạo giải thích nói.
Trần Diệp Khải nói: "Không nên hỏi, quy củ chút đi."
Âu Khải Hàng chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau Dư Hạo, Dư Hạo quay đầu lại, nhìn vào mắt Âu Khải Hàng, cười cười, bất cứ ai ở trước mặt Trần Diệp Khải đều giống như một học sinh vậy, không nghe cũng phải nghe.
Ở bên ngoài không có cách nào để đi ra, trung tâm mua sắm lúc này đều là tang thi, Chu Thăng đi vào tầng hầm từ tầng một của trung tâm thương mại, nhanh chóng tháo đèn pin khẩn cấp ở trên sân ga, quan sát đường tàu điện ngầm.

Âu Khải Hàng nói: "Nhà của em nằm ở ngay khu phố cạnh trạm tàu điện ngầm, xuôi theo tuyến này đi ra."
Dư Hạo nói: "Đi bộ ở đường ray tàu điện ngầm có sao không?"
Chu Thăng soi chiếu về phía đường ray tối tăm, nói: "Không sợ, chỗ này chắc là không có tang thi đâu."
Xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, Chu Thăng đi đầu, thành thạo đi ở trong đường hầm.

Dư Hạo còn đang tự hỏi, đây là lần đầu tiên mà y có thể cảm nhận được lời gợi ý của vòng Kim Ô một cách rõ ràng như vậy, lúc trước đều chỉ là một chút ấn tượng mơ hò.

Vì sao lại đưa ra gợi ý với chính mình mà không phải Chu Thăng?
"Suy nghĩ cái gì đấy?" Chu Thăng nói, "Hát một bài để nghe chút đi?"
Dư Hạo nói: "Đừng có làm phiền, em đang suy nghĩ về việc giao lưu ý thức với vòng Kim Ô."
Chu Thăng nói: "Có đôi khi nó sẽ đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở gợi ý cho anh một câu, sau đó lại đột nhiên biến mất."
Dư Hạo nhíu mày nói: "Có phải là vì quyền hạn ư? Một khi không thể chữa trị hết cho Khải Hàng thì sẽ bị rơi vào tiềm thức, căn cứ theo phân tích của Khải Khải, thế giới tiềm thức chính là khu quản lý của mình..."
"Hừm." Chu Thăng đáp, "Giống như khi ý thức của cô Lương ở nơi sâu nhất trong phế tích, anh cùng với Khải Khải đều bó tay không có biện pháp, chỉ có mỗi tinh thần của em là không bị ảnh hưởng, em trở thành thiên thể duy nhất sáng lên trong khu vực bóng tối vô tận, cũng chính là ánh trăng."
Hệ thống song tinh là chỉ mặt trời với mặt trăng sao? Dư Hạo càng nghĩ càng cảm thấy chân tướng dường như đang mờ mờ mịt mịt trồi lên khỏi mặt nước, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ được.
"Anh có hỏi em ấy là có phải đã nằm mơ ở trong mộng hay không," Chu Thăng nói, "Cũng chính là vì nguyên nhân này, bình thường rất ít người sẽ ngủ ở trong mơ, một khi ly khai khỏi ý thức tầng ngoài của thế giới mộng cảnh, đi xuống thêm một chút...." Chu Thăng nói xong lại chỉ chỉ dưới chân của chính mình, giải thích nói: "Thì có thể tiếp cận với tiềm thức."
Vốn Dư Họa cũng định nói chính y cùng từng mơ trong mơ rồi, trên thực tế thì thế giới trong mộng vẫn tồn tại từ trước, cũng không hẳn rằng nằm mơ trong mơ thì sẽ trực tiếp rơi vào trong tiềm thức, trong 《 Inception 》[1] cũng có nhắc đến rằng cõi mộng có rất nhiều tầng, và tầng cuối cùng mới là thế giới tiềm thức.
[1].


Inception (Kẻ đánh cắp giấc mơ) là một bộ phim điện ảnh hành động khoa học viễn tưởng Mỹ ra mắt năm 2010, do Christopher Nolan đạo diễn kiêm nhà sản xuất và viết kịch bản.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì tầng ngoài giấc mộng lại là rõ ràng nhất, là giấc mơ dễ nhớ nhất sau khi tỉnh ngủ, đồng thời đó cũng là thế giới dễ nhất để kiểm soát ý thức bản thân.

Mà một khi đi vào ngủ mơ ở tầng ngoài mộng thì ý thức sẽ ngày càng trở nên mơ hồ, thế giới sẽ càng trừu tượng và lộn xộn hơn.
Nói như vậy, sự ra đời của một giấc mơ bên trong giấc mơ, quả thật là sự thành lập của một thông đạo tiếp cận từng chút một đến gần với khu vực tiềm thức.
Dư Hạo cầm đèn pin, Chu Thăng đeo kính bảo vệ tia hồng ngoại đi tuốt ở phía trước, Chu Thăng thuận miệng nói: "Vậy nếu kỹ năng của chúng ta thành thục, chúng ta cũng sẽ có thể tiến vào trong thế giới tiềm thức với tiền đề không làm sụp đổ tầng ngoài của giấc mơ?
Dư Hạo nghĩ thầm đây cũng có thể coi là một cách...!Nhưng có lẽ nằm mơ ở trong mộng lại càng khó hơn.
Trần Diệp Khải đi ở cuối, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến động tác của Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng thở hơi gấp, Trần Diệp Khải nói: "Nếu cảm thấy tình huống không ổn thì phải mở miệng nói, đừng cố chấp."
Âu Khải Hàng nói: "Em không sao."
Trong đường hầm im lặng thật lâu, phía trước truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện nhỏ giọng của Dư Hạo và Chu Thăng.
"Hiện giờ chúng ta đi làm gì?" Âu Khải Hàng hỏi Trần Diệp Khải, "Cứu vớt thế giới giấc mơ của em ư?"
"Tìm lại Đồ Đằng của em, em đã từng giữ, nhưng lại tưởng chừng như bản thân đã làm mất đi một cái gì đó." Trần Diệp Khải hỏi ngược lại, "Chu Thăng không nói qua cho em sao?"
Âu Khải Hàng có chút mờ mịt, cùng với hơi thở dồn dập, bước chân có chút loạng choạng.
"Thế nó là cái gì?" Âu Khải Hàng lại hỏi.
Trần Diệp Khải hơi buông một tay: "Cái này thì phải hỏi chính bản thân em."
Vốn dĩ những lời này phải là Chu Thăng nói với Âu Khải Hàng, lại không biết vì sao, Chu Thăng lại rất hiếm khi trao đổi tình hình cụ thể, nói tỉ mỉ cho Âu Khải Khải về thế giới trong mơ này, có lẽ bây giờ người biết chuyện cũng nhiều lắm rồi.
Âu Khải Hàng lại nhịn không được nói: "Đến cùng thì các anh là thật, hay vẫn chỉ là hình tượng ở trong giấc mộng của em?"
Trần Diệp Khải nói: "Anh nghĩ em đã tự có đáp án rồi."
Âu Khải Hàng: "Không biết tại sao, càng ngày em càng cảm thấy tất cả đều không đúng thực tế."
"Đúng, đúng vậy!" Tinh thần của Âu Khải Hàng phấn chấn hẳn lên, nói với Trần Diệp Khải, "Em đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng...! Thậm chí có lúc em còn cảm thấy thế giới này chỉ là giả, tất cả mọi người xung quanh chỉ là một phần trong trí tưởng tượng của em...!Tất cả bọn họ đều tồn tại vì em..."
"Nó cũng bao gồm cả anh đang đứng ngay tại đây, vào lúc này." Trần Diệp Khải nói, "Cho nên, đây là nhân tố quyết định tất cả."
Âu Khải Hàng dừng bước chân, nhìn Trần Diệp Khải một cách đầy khó hiểu, Trần Diệp Khải cũng dừng lại trước mặt cậu, phía cuối đường hầm tối đen hiện ra một chút ánh sáng, ánh sáng này chiếu rọi lên bóng dáng của anh.
Anh thoáng quay đầu lại, giống như chàng nghệ sĩ anh tuấn Orpheus với cây đàn, đã dẫn độ cho Eurydice đã khuất trở về từ địa ngục [2], nhưng anh vẫn như cũ không liếc mắt lại nhìn Âu Khải Hàng.
[2] Orpheus là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, câu chuyện về nhân vật này kể ra hơi dài, nên ai có hứng thú thì có thể đi tìm hiểu thử.
"Nếu như cả thế giới vì em mà sinh ra, vì em mà hủy diệt," Trần Diệp Khải nói, "Vậy thì lẽ ra nó nên trở thành hình dáng mà em muốn, vì sao lại phải chịu khuất phục?"
Âu Khải Hàng đứng thẳng người, nhưng vào lúc này thì phía xa lại vang lên tiếng súng, cả hai đồng thời chạy nhanh về phía cuối đường hầm.
Dư Hạo cầm súng, Chu Thăng nói: "Em đừng có khẩn trương thế! Đó chỉ là một con mèo! Em định mưu sát ông xã của mình đấy à!"
"Làm sao mà em biết được!" Dư Hạo phát điên nói, "Vừa rồi tự dưng nó đột ngột bổ nhào từ trên đỉnh xe xuống! Em sợ anh bị bắt phải!"
Có hai chiếc tàu điện ngầm dừng ở phía trước, Chu Thăng đang định trèo lên trên thì có một con mèo nhào xuống từ trên đỉnh xe, ngay từ đầu tinh thần của Dư Hạo đã rất căng thẳng, khi nhìn thấy cái gì đen xì đó, ngay lập tức phản xạ lại bắn ra một phát súng, khiến Chu Thăng bị hù dọa luôn.
Trần Diệp Khải nói: "Đi ở bên cạnh thôi, nhỡ đâu có tình huống khác xảy ra thì còn kịp cầm súng."
Trong đường hầm này chỉ có hai đường ray nằm song song, không gian hẹp chỉ cho phép một người đi qua, vốn dĩ Chu Thăng định đi xuôi theo đỉnh xe nhưng lại không được, sự lựa chọn tốt nhất lúc này là đi ở giữa hai cái xe.
Chu Thăm trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu, Trần Diệp Khải nói: "Anh sẽ đi sau cùng."
Một người nối tiếp một người, đi vào giữa khoảng trống giữa hai xe tàu điện ngầm, đi được vài bước, tầm mắt của Dư Hạo nhìn thấy đèn tàu điện ngầm bật sáng nên y liếc mắt nhìn cửa vào của xe.

Trong thùng xe có ánh sáng ảm đạm phát ra, trước đó có thể nhìn thấy ở trong đường hầm cũng là nhờ một chút ánh sáng lờ mờ chiếu ra từ trong thùng xe.
"Đừng nổ súng." Chu Thăng dặn dò nói, "Cất súng vào đi."
Dư Hạo thu súng lại, Chu Thăng khiêng gậy Như Ý, một tay nắm lấy Dư Hạo đi ở phía trước, Âu Khải Hàng đi ở phía sau Dư Hạo.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh một cách kinh khủng.
Dư Hạo thấp giọng nói: "Anh nhìn phía trước đi, xung quanh thì giao cho em."
Chu Thăng nói: "Để ý đỉnh đầu là được."
Âu Khải Hàng cùng Trần Diệp Khải phía sau đều không hề nói chuyện, Dư Hạo muốn quay đầu lại nhìn tình hình của Âu Khải Hàng một chút, đột nhiên thoáng nhìn thấy một đôi tay bị đứt lìa đang lơ lửng nắm lấy thanh vịn sắt ở bên trong cửa xe.
Dư Hạo: "...."
Ngay sau đó, một con tang thi đâm "Ầm" một tiếng vào cửa tàu điện ngầm.
Trái tim của Dư Hạo suýt chút nữa thì ngừng đập, Âu Khải Hàng đột nhiên quay đầu, không khống chế được mà kêu to một tiếng, lưng đập vào trên một cánh cửa xe khác, Trần Diệp Khải nói: "Sau lưng cũng có! Đừng tới gần!"
Chu Thăng lập tức nói: "Bình tĩnh chút! Chúng nó không ra được! Tăng tốc đi!"
Ở trong xe có đến hàng trăm con tang thi đang điên cuồng, chi chít lao về phía bọn họ theo hai bên, chúng kéo theo thân thể hư thối, huyết tương cùng chất lỏng không xác định màu vàng trắng của chúng dính đầy trên cửa kính xe.

Chu Thăng dẫn đầu mở đường, Trần Diệp Khải trái lại nói: "Đừng căng thẳng! Tiếp tục đi!"
Âu Khải Hàng thở dốc không ngừng, Dư Hạo lập tức nắm chặt lấy cổ tay cậu, tăng tốc bước chân rồi kéo cậu đi theo sát Chu Thăng.

Trần Diệp Khải không thể không quay đầu lại trong lúc trốn chạy, rút súng lục ra.
Ngay sau một khắc đó, cửa kính thủy tinh "rào rào" một tiếng bị dập nát bét, hàng trăm con tang thi chen chúc chui ra từ trong cửa kính, rồi chúng chen chúc đuổi theo không ngừng ở trong khe hở giữa hai tàu điện ngầm, Trần Diệp Khải nói: "Mấy đứa đi mau!"
"Nổ súng!" Chu Thăng hạ lệnh nói.
Tiếng súng vang lên, súng của Trần Diệp Khải giống như laser, một phát súng có thể bắn nát đầu bốn, năm con tang thi.

Âu Khải Hàng quay đầu lại muốn hỗ trợ thì lại bị Dư Hạo kéo chạy gấp, Chu Thăng dùng hết tốc lực để chạy trốn, Dư Hạo nói với Âu Khải Hàng: "Em là chủ nhân mộng cảnh! Em phải đi trước!"

Dư Hạo thành công đẩy Âu Khải Hàng ra ngoài, Trần Diệp Khải bị tang thi cuốn lấy, Dư Hạo rút ra hai thanh dao găm, hét: "Cúi đầu!"
Trần Diệp Khải nhanh chóng ngửa mặt về phía sau, dao găm bay sát qua sườn mặt anh, Chu Thăng lại hét lên: "Cả hai nằm sấp xuống!"
Ngay sau đó Dư Hạo túm lấy tay Trần Diệp Khải rồi đè anh xuống dưới đất, gậy Như Ý duỗi dài thân ra, một gậy đâm thủng hơn mười con tang thi, xuyên thẳng qua chúng giống như xiên kẹo hồ lô vậy.

Dư Hạo cùng Trần Diệp Khải rời khỏi khe tàu điện ngầm, Âu Khải Hàng ném lựu đạn vào bên trong, tất cả mọi người cùng lúc phóng thẳng lên trên sân ga, bước nhanh trên lối ra của trạm đường sắt ngầm.
Bên dưới truyền đến tiếng nổ mạnh, đầu tàu điện ngầm bị nổ đến mức biến dạng, Chu Thăng vung một gậy gõ xuống công tắc phòng cháy chữa cháy, cửa sắt ầm ầm hạ xuống, bốn người ngồi trên bậc thang thở hổn hển.
Tay trái của Trần Diệp Khải bị tang thi cắn đến mức máu chảy đầm đìa, Dư Hạo nhanh chóng quỳ một gối xuống, hai tay phát ra ánh sáng chữa thương cho anh.
Chu Thăng nói: "Hai người đều bị lây nhiễm rồi."
"Không sao cả." Trần Diệp Khải nói, "Chúng ta vẫn còn thời gian, thật sự không được nữa thì đá anh ra khỏi mộng cảnh, còn lại dựa vào mấy đứa.

Còn em thì sao? Tình hình thế nào rồi?"
Dư Hạo kiếm tra cho Trần Diệp Khải xong, anh bị thương nghiêm trọng hơn so với Âu Khải Hàng, trên trán Âu Khải Hàng đầy mồ hôi, thở dốc càng nặng nề.
Âu Khải Hàng gật đầu, Dư Hạo kiếm tra con ngươi của cậu, hơi có dấu hiệu giãn ra.
"Đi" Trần Diệp Khải nói, "Ngay lập tức đi đến điểm cuối cùng."
Chu Thăng ngẩng đầu nhìn phía cửa ra, nói: "Có phải điểm cuối hay không thì cũng chưa chắc đâu."
Vốn ban đầu Chu Thăng muốn hỏi Âu Khải Hàng là ba của cậu có để lại cho cậu chìa khóa để "chiến thắng chính mình" không, giống như bộ cờ tướng của Dư Hạo biến thành binh lính, hay là có một lá chắn đóng cửa trái tim của cậu.

Âu Khải Hàng cho rằng có lẽ nó tồn tại trong nhà của mình, như vậy có nghĩa là Đồ Đằng cùng với Boss đều đang chờ cậu ở trong nhà.
Dư Hạo đứng ở cửa ra, nói: "Em cảm nhận được đây là điểm cuối."
Cách trạm đường sắt ngầm không xa, dưới màn đêm đen kịt, một khu nhỏ bị che phủ kín bởi một hệ thống sinh vật dính nhớt sền sệt, ở chính giữa có một tòa cao ốc vặn vẽo, ký hiệu màu đen quỷ dị bay lơ lửng trên mái nhà, giữa ký hiệu tản ra một màn sương mù đen tối che phủ cả không trung.
"Đến đây." Một âm thanh hùng hồn vang lên.
Tinh thần ý chí của Âu Khải Hàng đã lâm vào mơ hồ, nghe thấy âm thanh thì tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Ba?"
"Đến đây nào." Giọng nói của Âu Vĩ Hồng vang vọng khắp bầu trời, "Khải Hàng, con đã nói là sẽ nguyện ý nghe lời ba."
Ba người còn lại im lặng lắng nghe, Âu Khải Hàng run giọng nói: "Không, không được."
Trần Diệp Khải nói: "Nhớ rõ lời anh nói."
Ngay lập tức Âu Khải Hàng nhớ tới, thở hổn hển nói: "Ba à, đây là thế giới của con."
Chu Thăng lắp đầy băng đạn, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mây đen dày đặc, trời mưa rồi.

Dư Hạo đưa tay ra đón mưa, cơn mưa này có màu đỏ tươi.
Ở trước thành lũy nơi Âu Khải Hàng sống, xuất hiện một đóa hoa lấp lóe đầy quỷ dị.
"Đó là cái gì?" Chu Thăng nói.
"Đó là nơi ba em nhảy lầu rơi xuống." Âu Khải Hàng nói, "Ngày đó khi em về đến nhà, dưới lầu đều là máu của ông ấy."
Đóa hoa khổng lồ này đã bén rễ vào trong lòng đất, đưa bệnh độc tang thi khuếch tán ra toàn bộ Dĩnh thị.

Trần Diệp Khải nói: "Bắt đầu thôi, Chu Thăng."
"Không có mặt trời, có hơi khó đánh đấy." Chu Thăng lẩm bẩm nói, nhưng vẫn huýt sáo một tiếng bằng miệng, Cân Đẩu vân xuất hiện, Dư Hạo tung cánh, hai người đưa Âu Khải Hàng cùng Trần Diệp Khải bay về phía sân trời trên đỉnh tòa thành.
Phần cuối sân trời xuất hiện một cánh cửa, cửa lớn rộng mở.
"Không có người gác cổng?" Dư Hạo nói.
Chu Thăng giật chốt an toàn của súng, nói: "Người gác cổng đã bị tiêu diệt trong thực tế, sau khi bước vào, Âu Khải Hàng triệu hoán Đồ Đằng, chúng ta sẽ đối phó ông ấy."
Dư Hạo hiểu ra trong nháy mắt, hiểu ra vì sao mà người chờ đợi ở trong đây lại là ba của Âu Khải Hàng! Bởi vì việc bọn quan chức ngã ngựa gần đây mà bọn họ đã thành công giải quyết được nút thắt đầu tiên của Âu Khải Hàng theo một nghĩa nào đó.

Nhưng cậu ấy vẫn khó có thể đối mặt được với bóng ma về cái chết của ba mình.
Bóng ma tâm lý này không nằm ở việc ba mình nhận hối lộ, mà là ở việc Âu Khải Hàng vẫn luôn cho rằng, Âu Vĩ Hồng nhận số tiền này là vì cậu - đứa con trai duy nhất của ông ấy!
Chu Thăng: "Chúng ta đối phó với Boss, Khải Khải bảo vệ Khải Hàng để đoạt lại Đồ Đằng! Hành động đi!".