Đoạt Mộng

Chương 75: Lót Đường





Chu Thăng: "......"
Dư Hạo cười nói: "Dạ, nếu có cơ hội thì cháu sẽ cân nhắc."
"Năm sau liệu có lấy được học không Chu Thăng?" Chu Lai Xuân nói.

Chu Thăng nhíu mày: "Thằng cha Tiết Long kia lại gọi điện cho ông à?"
"Đấy là phụ đạo viên của con, người ta quan tâm con còn gì!" Chu Lai Xuân nói: "Đừng có suốt ngày vứt đầu óc ở đầu đường xó chợ."
Chu Thăng cáu kỉnh cười cợt, nói: "Thằng cha này đạo đức giả thật đấy, hóa ra trong lúc ghim tôi không thành thì lại đến chỗ ông tranh công à."
Dư Hạo nói: "Tiết Long...."
"Thôi đừng nói nữa." Chu Thăng ngăn Dư Hạo giải thích, nói: "Ai rảnh chơi cung đấu với hắn ta."
Chu Lai Xuân nói: "Dư Hạo, hai đứa ở chung phòng, gần đèn thì sáng, Chu Thăng như thoát thai hoán cốt văn minh thanh lịch hơn hẳn, việc này không thể thiếu đi công lao của cháu.

Nhưng Chu Thăng này, xã hội là thế đấy." Chu Lai Xuân cau mày trong làn khói thuốc, giáo huấn Chu Thăng, nói: "Khéo đưa khéo đẩy một tẹo thì sống mới viên mãn, suôn sẻ hơn, hiểu chưa?"
"Cuộc sống của ông còn chưa đủ viên mãn à." Chu Thăng thở dài nói, "Nhưng đáng tiếc, có cẩn thận đến mấy cũng vẫn có sai sót, thế mà lại sinh ra một cục thịt nướng."
Dư Hạo vừa uống một ngụm trà suýt thì phun hết ra ngoài.

Chu Lai Xuân khịt mũi coi thường Chu Thăng, Dư Hạo nghĩ thầm, biểu cảm này thật sự là di truyền.

"Thế nói xem, tốt nghiệp muốn làm gì?" Chu Lai Xuân nói, "Con xem, ba nói đúng chứ? Đọc sách con cũng có thể đọc hẳn hoi, còn có thể đứng top 2 trong lớp, con có gì là không làm được đâu? Làm cái gì không tốt chứ?"
Dư Hạo thầm thừa nhận, điều này đúng thật, từ ngày đấy y quen biết Chu Thăng đã cảm thấy đáng ra hắn không nên như này, chỉ là tính cách phản nghịch quá nặng, nếu hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình giống gia đình Trần Diệp Khải thì có lẽ hắn cũng mang hào quang nam thần bước lên đỉnh cao rồi.

Chu Thăng lại nói: "Cái lưỡi bò này nướng chín quá rồi."
Chu Lai Xuân không tiếp lời, chỉ nói: "Trong cái trường học như vậy cạnh tranh cũng vô nghĩa, thắng mấy người đấy cũng có chẳng vui vẻ gì, ra đời sớm một chút mà ganh đua với xã hội đi."
"Cạnh tranh cái gì?" Chu Thăng không nhịn được, nói: "Học ông ra ngoài trêu gái à?"
Dư Hạo lo rằng hai ba con cứ thế mà rùm beng hết lên, Chu Lai Xuân lại cười cười, cũng không tức giận, nói với Dư Hạo: "Dư Hạo, hai đứa có hứng thú với việc xây dựng sự nghiệp không?"
Dư Hạo lập tức đáp: "Dạ không....!Vẫn sớm quá ạ."
"Sớm gì nữa!" Chu Lai Xuân nói, "Bằng tuổi hai đứa chú đã theo sư ca làm phụ bếp được 5 năm rồi đấy."
Dư Hạo nhớ đến ông chủ của quán xào, Chu Thăng nói: "Dư Hạo học tâm lý, không gây dựng sự nghiệp, ông đừng có gạt người ta, ngồi im cho người ta ăn cơm ngon không được à?"
Chu Lai Xuân gạt tàn thuốc, nói: "Chu Thăng, hôm nay con tròn 21 tuổi, bố mới gửi một khoản tiền vào ngân hàng cho con, học hành không phải vội, trước cứ mở một cái công ty luyện tay nghề được xíu nào hay xíu đó.

Dư Hạo, chú biết hai đứa chơi với nhau rất tốt, bình thường khuyên nó hộ chú một chút." Nói xong lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, xoay cái bàn cho nó đến trước mặt Chu Thăng.


Dư Hạo nghĩ thầm, ôi, mở một cái công ty á? Vậy trong thẻ kia có bao nhiêu tiền chứ? Một trăm vạn ư? Chu Thăng hẳn là sẽ không nhận đâu.

Quả nhiên, Chu Thăng lại kiên nhẫn xoay xoay cái bàn về, liếc một cái cũng không thèm, nói với Chu Lai Xuân: "Ông già, sao ông lại nghĩ tôi ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch của ông chứ?"
Chu Lai Xuân lại hút thêm điếu thuốc, nói: "Con không học kinh doanh, sau không muốn kế thừa Vân Lai Xuân ư?"
Chu Thăng chẳng hiểu nổi, nói: "Ai nói tôi muốn Vân Lai Xuân này vậy?"
Chu Lai Xuân nở nụ cười: "Đừng nói với ta là trong lòng con vẫn luôn nghĩ vậy, Chu Thăng, hôm nay ngồi đây nói chuyện hẳn hoi một lần đi."
Chu Thăng nói: "Được, nói chuyện hẳn hoi, chúng ta ngồi tâm sự cũng được luôn."
Chu Lai Xuân rút ra một điếu thuốc, đưa cho Chu Thăng, Chu Thăng cầm lấy, Chu Lai Xuân đưa bật lửa cho con trai, Dư Hạo hết sức khó xử, đang định đứng lên thì Chu Thăng nói: "Cậu ngồi im đấy, ăn đồ ăn của cậu đi."
"Mẹ con làm con bị chậm lại." Chu Lai Xuân nheo mắt lại, nói, "Con nên trở thành người như thế nào, trong lòng con cũng tự rõ."
"Tôi không rõ." Chu Thăng nói, "Nói thật, ông già này, tôi thật sự không biết tôi sẽ thành loại người gì, nhưng có một điều tôi cực kỳ rõ, tôi sẽ không trở thành người như ông."
"Tại sao?" Chu Lai Xuân nói, "Giống ba mình thì có gì là không tốt? Ba đúng là có lỗi với mẹ con, nhưng con đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lập trường mà ngẫm lại, con nghĩ con chịu được bà ấy à?"
Dư Hạo càng nghe càng lúng túng, trong đầu hiện ra hình tượng mẹ Chu Thăng.

"Rốt cuộc thì đống cảm xúc mâu thuẫn đấy từ đâu mà ra?" Chu Lai Xuân nói, "Con chỉ đang vì lợi ích của việc phản loạn mà làm bậy, Chu Thăng, nghĩ lại về đám bạn bè cũ con, lần trước mời ăn cơm, tuy ba không nhớ tên, nhưng cái đứa hạc trong bầy gà...."
"Cậu ta tên Phó Lập Quần!" Chu Thăng phát điên nói.

"Bao nhiêu người hâm mộ con có một người ba như thế này?" Chu Lai Xuân nói, "Con xem thường tiền, đúng chứ? Con có biết tiền quan trọng thế nào không? Không có tiền, nửa bước con đi còn khó khăn nữa là!"
"Thôi ngưng đi." Chu Thăng nói, "Ông chẳng có gì ngoài đống tiền bẩn kia chứ gì? Thế mà nhìn xem, ông kiêu ngạo về nó thế nào!"
"Thế hả?" Chu Lai Xuân cười cười, nói, "Coi thường tiền, coi thường ba của con, cuộc sống này của con từ đâu mà ra? Vợ chồng nghèo hèn trăm sự khổ, nếu lúc trước ba cũng muốn cùng với mẹ con sống một cuộc sống tốt hơn, nhà chúng ta liệu có đến nỗi này không?"
Chu Thăng không nói gì, Chu Lai Xuân kiên nhẫn nói tiếp: "Ai con cũng coi thường, tự nhiên cũng coi thường đám bạn bè cùng lớp, nói họ chỉ là phú nhị đại, nhưng cha mẹ họ chủ yếu có tiền toàn là đi làm nhà thầu hay công nhân.

Nếu họ thực sự có mối quan hệ trong xã hội, con có nghĩ họ sẽ đăng ký vào trường của con không? Ba mẹ người ta có mấy ai được như ba con, mở thẳng đường cho con đi? Chúng ta đổi lại một chút, con nghĩ dựa vào chính mình, được thôi, chờ con tốt nghiệp, tay trắng dựng nghiệp, đi sớm về trễ, kiếm tiền, phát đạt, con cũng sẽ cảm thấy tự hào, có thể một lần quay đầu nhìn lại, mười mấy năm để lặp lại con đường cũ của ba mình, để làm gì chứ?"
Chu Thăng nói: "Tôi cảm thấy hai ta chẳng thể câu thông được."
"Vậy con nói đi!" Chu Lai Xuân vẫn kiên trì nói, "Con nghĩ cái gì, con muốn gì, con không nói, hiểu làm sao được?"
Chu Thăng nói: "Ông già, trên thế giới này ngoại trừ kiếm tiền, tiêu tiền, còn lại những chuyện khác, trong mắt ông chỉ toàn là tiền nhỉ?"
"Nói hay lắm!" Chu Lai Xuân nói, "Ba cũng có chút chuyện muốn hỏi mày đây, mày muốn làm gì? Muốn tham gia Tour de France à? Một cái xe đạp phải đến 10 vạn."
Dư Hạo: "....."
"Muốn học piano với âm nhạc à?" Chu Lai Xuân lại nói, "Piano 80 vạn, con trai của chú Lôi học saxophone, tiền mua nhạc cụ 12 vạn, còn chưa tính tiền mời thầy về dạy! Vẽ vời? Làm vận động viên? Mày thì có giấc mơ gì, nói cho tao nghe xem nào, để ba thay mày phân tích, nhìn xem cần đến bao nhiêu tiền? Cuộc sống lý tưởng đấy là được xây lên bằng tiền thôi! Tiền nong không tự do được, mày cũng chỉ có thành thành thật thật làm bục mặt từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mày còn lựa chọn nào khác à! Mày làm gì còn tự do! Mày rồi cũng sẽ thành nô lệ của tiền bạc thôi!"
Chu Thăng nói: "Tôi no rồi, tôi về đây, Dư Hạo, chúng ta đi."
"Chú ấy nói đúng đấy." Dư Hạo đột nhiên nói, "Người nghèo thì làm gì có bình đằng, đâu ra tôn nghiêm, cũng chẳng có lựa chọn đâu."
Chu Thăng ngẩn ra, nhìn về phía Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Sự thật vốn dĩ như vậy, có thể sống thực sự rất khó khăn, không có nghị lực đi nói chuyện lý tưởng, chỉ có thể ngậm ngùi làm nô lệ."
"Mày xem?" Chu Lai Xuân nói, "Dư Hạo người ta còn rõ ràng hơn mày, chẳng qua là mày chưa ăn cái khổ nên mày không hiểu thôi, Chu Thăng à.

Ba biết con có ước mơ, ba cũng luôn ủng hộ ước mơ của con, nhưng con này, trước khi theo đuổi ước mơ đấy, dù chỉ một chút....!Dành một chút thời gian...." Nói xong ông ra hiệu, "Trước tiên là ba năm rưỡi, giải quyết xong xuôi vấn đề tiền sinh hoạt của bản thân đi, được không?"
"Ba đã nghĩ đến việc gửi cho một khoản tiền tiết kiệm, để trong ngân hàng cho con quản lý tài chính, cứ để vậy cũng được." Chu Lai Xuân bất đắc dĩ nói, "Nhưng ba làm sao biết được con có bảo vệ được số tiền vốn này hay không? Đành vậy thôi, Chu Thăng, trước tiên học một ít, con sẽ biết được một chút tiền có tác dụng lớn thế nào.

Chờ con xây dựng sự nghiệp gần đủ rồi, ba với con đánh cược, con nhất định sẽ đi đọc cái mà nghiên cứu về kinh doanh, khói lửa nhân gian mà, con trốn cũng không thoát đâu, thế nào cũng phải đối mặt thôi."
Chu Thăng liếc nhìn Dư Hạo, hai người đối diện một lát, Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo cất thẻ vào cho mình, Dư Hạo cầm thẻ lên, Chu Thăng nói: "Tôi đi đây, còn có chuyện gì không?"
Chu Lai Xuân nói tiếp: "Còn mà, đừng vội đi, nhà bác Hoàng con có một đứa con gái, con biết không? Lần trước ăn cơm với nhau một lần đấy, còn khen con vui tính."
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo nghĩ thầm, chuẩn bị có chuyện không ổn.

"Ba đưa WeChat con bé cho con nhé, hai tuần sau con sắp xếp chút, gặp người ta nói chuyện." Chu Lai Xuân nói, "Đừng nói gì với mẹ con."
Chu Thăng cuối cùng cũng phát điên, "Ông già, ông có bệnh hả!"
Chu Lai Xuân vẫn rất kiên nhẫn: "Chu Thăng, có phải con có bệnh gì khó nói không? Có vấn đề sinh lý hả? Dành thời gian đi kiểm tra một chút đi?"
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng: "Con mẹ nó, ông mới có vấn đề sinh lý đấy! Tự lo mình trước đi, lo chuyện người khác làm gì?"
"Vậy bạn gái con đâu?" Chu Lau Xuân đột nhiên nói, "Mang người đến cho ba nhìn mặt! Con tức giận cái gì? Mẹ con không cho con tìm là con ngoan ngoãn không tìm thật à?"
"Bà ấy không can thiệp vào chuyện này của tôi!" Chu Thăng nói.

Dư Hạo vội nói: "Đợt Tết dì có hỏi mà."
"Nó có bạn gái không?" Chu Lai Xuân quay ra hỏi Dư Hạo, "Không có à? Không thèm đi hẹn hò các thứ kiếm thử xem sao, không thử sao biết thích hay không thích, Cảnh Nhã cũng ổn mà? Người ta du học nước ngoài, nhà thì làm cán bộ, Chu Thăng, còn suy nghĩ kĩ lại đi, ba con bên ngoài là xí nghiệp gia, nói trắng ra vẫn là nhà giàu mới nổi.

Hiện tại kinh tế đình trệ, tiền kiếm khó, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, có mấy nhà kiếm được lợi nhuận chứ? Muốn leo lên nấc thang xã hội, phải tìm mấy cô gái có hoàn cảnh như Cảnh Nhã.

Ở Trung Quốc này, điều cuối cùng muốn đạt đến chỉ có thể là có quan hệ với cán bộ công chức nhà nước, trốn không nổi đâu! Chu thăng, con muốn xây dựng sự nghiệp cũng được, làm công cũng không sao, cuối cùng cũng sẽ bước lên con đường này thôi...."
"Mẹ nó." Chu Thăng nói, "Ông nghĩ tôi là công cụ à?!"
"Con muốn chơi, có phải ba không cho con chơi đâu." Chu Lai Xuân nói, "Yêu như thế nào chơi đùa ra sao, kết hôn và yêu đương là hai chuyện khác nhau, con hiểu không?"
Dư Hạo cả đời y cũng chưa lúng túng như lúc này.

Chu Thăng nói: "Được rồi được rồi, thêm thì thêm, tôi add cô ta được chưa?"

Chu Lai Xuân đang định gật đầu, Chu Thăng lại nói thêm một câu: "Nếu có từ bạn thành thù với Hoàng Bách Quang thì đừng trách tôi đấy."
Chu Lai Xuân: "Ba nói đến thế rồi mày còn không hiểu đi à?!"
Chu Lai Xuân quát một tiếng làm Dư Hạo nhất thời hết hồn, Chu Thăng nói: "Không phải cứ để con trai ông đi cưới con gái nhà cán bộ gì đấy là được à, cho ông với lão Hoàng Bách Quang kia rắn chuột gì đấy ôm tiền cho đã, mở công ty đi cắt rau cắt hẹ cho vui."
Chu Lai Xuân quát: "Vân Lai Xuân không phải thuộc về mỗi thằng ba mày! Mày có biết bao nhiêu người đang nhìn nó chằm chằm không?! Mày có biết tao ở bên ngoài phải kính nhường hết sức là vì muốn cho mày tránh chút tiền này à?! Ra thị trường ra thị trường! Bố mày con mẹ nó cũng đéo muốn làm nữa đây! Tao thì còn có thể nói gì! Tao cũng chỉ có một đứa con trai là Chu Thăng thôi!"
Chu Thăng cũng nổi giận: "Vậy thì ông tự đi mà làm con rể Hoàng Bách Quang! Tôi có phải là chó đâu! Nói muốn lai giống xong rồi xách ra ngoài lai giống là được à?!"
"Thôi thôi thôi...." Dư Hạo nghe mãi cũng không nổi nữa, vội nói, "Đừng ầm ĩ nữa."
Chu Thăng nói: "Đáng ra tôi không nên đến ăn bữa cơm này, nhìn là biết chẳng hay ho gì rồi." Nói xong thì đứng dậy, ý bảo Dư Hạo đi thôi.

Chu Lai Xuân nói: "Lời cũng đã nói rõ ràng ràng rồi, tự suy nghĩ lại đi, mày cũng biết hối hận trước kia không nghe tao vào Dĩnh Đại, giờ học ở cái trường rách nát...."
"Tôi không hối hận!" Chu Thăng ra tới cửa quay đầu lại nói, "Có thể đừng diễn hài nhiều như thế không? Tôi, không, hối, hận! Ông nhìn khẩu hình miệng tôi xem? Hiểu chưa?"
Dư Hạo vội bảo Chu Thăng đừng ầm ĩ nữa, trở về thôi, Chu Lai Xuân lại nói, "Dư Hạo, cảm ơn cháu! Sau khi về khuyên nó hộ chú!"
"Tôi mới là người cần cảm ơn!" Chu Thăng từ ngoài cửa nói vọng vào.

Chu Thăng hậm hực đi ra, Dư Hạo áng chừng tấm thẻ kia, cũng không biết nên nói gì lúc này, y cũng rút kinh nghiệm từ trước, lúc Chu Thăng đang cáu thì tốt nhất không nên an ủi hắn, ở cạnh hắn một lúc là được, một lát sau hắn cũng bớt giận thôi.

Hai người đi ra ngoài, đây là giữa sườn núi Vân Đỉnh, taxi cũng không đến nổi đây, tài xế đứng bên ngoài đang tán tỉnh quản lý sảnh, gã thấy Chu Thăng với Dư Hạo đi ra, lập tức nói: "Thiếu gia, phòng ngủ của hai người đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu cần đi đâu thì bảo tôi một câu."
Chu Thăng không quan tâm đến gã, đi thẳng ra khỏi Vân Lai Xuân, đi về phía sạn đạo [1] sau núi, Dư Hạo vội vàng tăng nhanh bước chân đi theo sau Chu Thăng.

[1].

Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

Bên Trung có cái sạn đạo bằng kính khá nổi ấy, cái cầu bằng kính giữa mấy cái núi ấy.

.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
"Đi dạo chứ?" Có vẻ lửa giận của Chu Thăng cũng dần dần ngớt, hắn nói với Dư Hạo.

"Được thôi." Dư Hạo nói.

Sạn đạo xuyên qua rừng trúc, không khí ở đây thoáng mát cực kỳ, so với thời tiết nóng nực ở nội thành thì một công viên tự nhiên như này khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, toàn bộ phạm vi sau núi đều thuộc quyền sở hữu của Vân Lai Xuân, bên trong còn nuôi mấy con gà cảnh với khổng tước.

Mùa xuân, đứng ngắm cảnh trên sạn đạo treo giữa trời bên dưới là đàn cá Koi bơi ngược bơi xuôi.

Đoạn cuối sạn đạo được làm bằng kính trong suốt, Chu Thăng đi đến, Dư Hạo nhìn xuống chân, hai người đi vào trong mây lưng chừng núi.

"Cậu thật sự nghĩ vậy hả?" Chu Thăng hỏi.

"Trên thực tế thì nó là vậy mà." Dư Hạo hiểu được ý của Chu Lai Xuân, lời nói của ông tuy thô thiển nhưng ý nghĩa thì lại không, người nghèo đã trải qua được khốn khổ sẽ chẳng bao giờ muốn trải nhiệm lại cái nghèo ấy.

Cuối cùng, Dư Hạo lại nói: "Cậu nghĩ xem, như thầy Trần, nếu anh ấy không có năng lực kinh tế, không có bạn bè với công ty, không có cổ phần với độc quyền, thậm chí còn không được bên Mỹ cho vay khoản trợ giúp học tập thì việc tìm việc sẽ rất mệt với khó khăn, nào còn có thể thích làm gì thì làm, muốn về nước thì về nước, lấy đâu ra việc cứ thế mà làm chủ nhiệm của một trường đại học?"
Chu Thăng nói: "Dư Hạo, tôi muốn nói, thật ra tôi không thích thi đấu thể dục, cậu tin không?"
"Hả?!"
Dư Hạo chẳng ngờ được Chu Thăng sẽ nói vậy.

Chu Thăng tựa mình vào lan can sạn đạo kính, nhìn xuống dưới, bên dưới là khe núi với thác nước, hơi nước bốc lên, Dư Hạo cầm điện thoại lên, chụp ảnh hắn.

"Tôi không thích tranh giành thứ hạng." Chu Thăng nói, "Hôm qua là ngày đầu tiên tôi tham gia kiểu thi đấu như vậy, đứng ở trên bục nhận thưởng, tôi biết đó là vinh dự, mọi người ủng hộ rầm rộ, vì tôi mà vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy rất phiền."
"Thì có làm sao chứ?" Dư Hạo để điện thoại xuống, nói, "Cảm xúc của cậu là quan trọng nhất, không thích thì sau đừng tham gia nữa? Tôi cứ nghĩ là cậu thích vận động cơ."
"Tôi thích vận động, nhưng tôi chỉ thích lúc đạp xe, chạy bộ với bơi lội." Chu Thăng nói, "Cũng như cậu thích hát, cậu cũng rất tập trung vào nó, nhưng cậu lại không muốn đứng trên sân khấu hát, tiếp nhận sự đánh giá của biết bao người."
"Ừ, tôi hiểu." Dư Hạo có vẻ như vừa mới hiểu ra, nói, "Tôi hiểu rõ cực kỳ ấy."
"Vì thế tôi cảm thấy, tôi không nên đi theo lĩnh vực này." Chu Thăng nói, "Nhưng tôi cũng không biết sau này mình muốn làm gì.

Thật sự thì ông già nói rất đúng, tiền rất quan trọng, nhưng tôi muốn có thể như Khải Khải có thể tự mình bỏ sức ra, chẳng cần ăn cơm của ông già bữa nay bữa mai, tiền sinh hoạt hàng ngày cũng không bị phụ thuộc."
Dư Hạo nói: "Kể cả cậu có trở thành thầy Trần thì trong mắt ba cậu, đấy cũng chỉ là trò đùa trẻ con thôi."
"Ông ta nghĩ như vậy là kế hoạch hoàn hảo cho cuộc đời tôi." Chu Thăng xuất thần nhìn mây bao quanh vực thẳm, nói, "Thì ông ta cũng đâu có sai, cũng là lòng tốt thôi.

Nếu tôi biết mình muốn làm gì thì có lẽ hôm nay còn có thể lẽ thẳng khí hùng một chút, nhưng ngay cả sống để làm gì tôi còn không rõ đây."
Dư Hạo chăm chú nhìn góc nghiêng của Chu Thăng, y cảm thấy thời điểm hắn bình tĩnh như này cực kỳ đẹp trai, đây là Chu Thăng mà y biết.


"Thật muốn có Cân Đẩu Vân." Chu Thăng vô thức đưa tay lên, nói, "Vèo —— chúng ta có thể cưỡi mây, bay đi."
Dư Hạo nở nụ cười.

"Nghe như thằng dở." cuối cùng Chu Thăng nói, "Thôi xuống núi."
Trên đường xuống núi, Dư Hạo vẫn suy nghĩ, y đã thích Chu Thăng lâu rồi
"Đó mới ra vẻ người." Chu Thăng cuối cùng nói, "Xuống núi đi."
Trên đường xuống núi, Dư Hạo vẫn suy nghĩ, y thích Chu Thăng đã lâu rồi, hôm nay Chu Lai Xuân nói là nhắc nhở y một chuyện mà xưa nay y chưa dám nghĩ, làm y tự nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hơn nửa năm, ý niệm của y chỉ dừng lại ở thích, cũng chờ một ngày Chu Thăng vì mình mà cảm động, đáp lại tình cảm của y.

Nhưng mà lại chẳng nghĩ đến, thích như vậy liệu có phải là đang hại Chu Thăng hay không.

Chu Thăng với y không giống nhau, tương lai của hắn có rất nhiều lựa chọn.

Dư Hạo cô độc một mình, có lẽ y không để tâm người khác đánh giá nhưng Chu Thăng thì không được, ba hắn cho hắn tiền, giúp hắn gây dựng sự nghiệp, tiền này chỉ là học phí luyện tập, mục đích cuối cùng là kế thừa tập đoàn Vân Lai Xuân.

Sau đó giúp hắn cưới một cô gái xinh đẹp giỏi giang, bước lên giai cấp quyền lực hơn, trở thành CEO công ty....!
Dư Hạo ngày càng thấu hiểu Trung Xuyên Long Sinh.

Có khi nào cậu ấy cũng từng có ý nghĩ như này? Nhưng ít nhất, cậu ấy với Trần Diệp Khải yêu nhau.

Mà Dư Hạo với Chu Thăng lại không thế.

"Ăn no chưa?" Chu thăng nói, "Tôi quên còn có mì trường thọ."
"Không ăn," Dư Hạo nói, "Cơm ba cậu làm không ngon bằng cậu làm."
Chu Thăng cười nói: "Từ khi ông ta ly hôn với mẹ tôi xong thì nấu nướng chẳng ra gì."
Dư Hạo: "Nhưng ngày hôm qua ở quán xào kia ăn rất ngon."
Chu Thăng lẩm bẩm: "Ừ, cho nên nếu chỉ xét nấu ăn, ông già có làm cả đời cũng chẳng bằng sư ca của ông ta được."
Bọn họ từ sạn đạo đi ra, đứng bên trạm xe bus chờ xe, xe đi qua lâm viên một tiếng mới có một chuyến, Chu Thăng nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Đi, đi theo tôi." Nói xong kéo Dư Hạo về lâm viên.

(Lâm viên: theo raw là công viên rừng rậm nên mình để vậy cho ngắn)
"Cậu nghĩ ba mình có bao nhiêu tiền?" Dư Hạo đột nhiên hỏi.

Chu Thăng ngẫm một lúc, nói: "Cậu hỏi Vân Lai Xuân trị giá bao nhiêu tiền hay là tài sản cá nhân của ba tôi có bao nhiêu?"
Dư Hạo: "Tiền của ông ấy."
"Làm gì." Chu Thăng nói, "Quan tâm đến tiền của ông ta à."
Dư Hạo cười nói: "Tò mò."
Chu Thăng cũng chẳng để tâm, nói: "Ông già....!Chắc là tầm một tỷ gì đấy, phú bà giàu có kia thì tôi không rõ, chỉ biết là nhiều hơn ông ta."
Dư Hạo cực kỳ thật thà nói: "Giàu thật đấy."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, nói: "Đưa hết tiền cho tôi tôi cũng chẳng biết làm gì."
Dư Hạo nói: "Ba cậu vẫn muốn bồi dưỡng cậu, từ đầu đến cuối, ông ấy cũng chưa từng mặc kệ cậu..."
"Tôi biết." Đến trước công viên, nơi đó có một hàng xe đạp, mỗi người lấy một cái, Chu Thăng lại nói, "Trước kia mẹ tôi sống chết làm loạn lên nên ông ta không trực tiếp tham gia, giờ thì tôi ở bên ngoài, vào đại học, có lẽ ông ta cảm thấy cũng đã đến lúc.

Dư Hạo dần hiểu rõ, có lẽ trong mắt Chu Lai Xuân, sách vở, thể dục chuyên ngành là cái quái gì....!Chỉ cần có tiền, muốn bồi dưỡng Chu Thăng kế thừa tập đoàn thì sẽ chẳng có vấn đề gì."
"Thi xem ai đến trường trước không?" Chu Thăng nói.

Dư Hạo nói: "Đùa gì thế! Sao có thể?"
"Cho cậu một chân!" Chu Thăng đạp chân phải lên phần nghiêng trước xe đạp, chỉ cùng một chân trái để đạp, "Thắng rồi tấm thẻ kia sẽ là của cậu! Một hai ba, bắt đầu!" Nói xong đạp xe đi.

Dư Hạo: "......".


— QUẢNG CÁO —