Đoạt Mộng

Chương 96: Báo Cáo





Cuối cùng cũng đến tiết của Trần Diệp Khải trong kỳ này, Dư Hạo hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng môn cơ sở lý luận kết cấu nhân cách này lại có nhiều người đăng ký đến như vậy.

Đây là môn tự chọn dành cho khoa tâm lý, toàn bộ phòng học đa chức năng đã kín chỗ ngồi, mà hơn phân nửa đều là nữ sinh, cũng có một vài bạn nam bên khoa thể dục không tình nguyện bị bạn gái kéo đến đây học.

Dư Hạo vừa tiến vào phòng học đã thấy choáng váng, chính y cũng không nghĩ đến việc tới sớm để chiếm chỗ, Chu Thăng nói: "Anh biết ngay mà, vừa vặn nhờ bọn kia chiếm chỗ hộ."
Chỗ ngồi của khoa thể dục luôn là ở ba hàng cuối cùng, Dư Hạo nghĩ thầm, cũng được đấy, các cậu kéo cả bầy cả đàn đến gặp Trần Diệp Khải, đừng có mà hại tôi bị gọi tên đấy nhé.

"Đừng có mà nhìn anh ta." Chu Thăng uy hiếp nói, "Anh mà nổi máu ghen là sẽ đại náo thiên cung đấy."
Dư Hạo biết Chu Thăng đang nói đùa, tùy tay đè đầu hắn xuống rồi mở sách giáo khoa ra, lúc này nghe thấy một loạt tiếng hét nhỏ vang lên liên tục, nghĩ cũng biết Trần Diệp Khải đã bước vào lớp.

Thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống gần 10 độ, Trần Diệp Khải mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen lần đi đến Bắc Kinh, tóc đã dài hơn một chút, anh đeo tai nghe có mic lên, nói: "Ôi, ở đây nhiều người quá nhỉ?"
Lời nói này lại dẫn đến một trận thét chói tai, Trần Diệp Khải lại bình tĩnh nói: "Không nghe giảng thì xin mời đi ra khỏi lớp, nếu như có ai bắt được bạn nào không nghe thì cứ báo lên cho tôi."
Suýt chút nữa Dư Hạo phải vỗ tay hoan hô vì tác phong của Trần Diệp Khải, quá dữ dội luôn! Nhưng nếu dám vỗ tay hoan hô một tiếng thì có khi chính mình cũng sẽ phải cút xéo khỏi lớp mất, vừa lúc này Trần Diệp Khải cũng như đang tìm kiếm ai đó, anh thoáng nhìn thấy y cùng với Chu Thăng ở hàng thứ 3 từ dưới lên, Dư Hạo thuận tiện giơ ngón cái với anh.

"Đầu tiên chúng ta sẽ điểm danh." Trần Diệp Khải lại nói, "Khi về nhớ thông báo cho những ai không đến học, tôi sẽ điểm danh vào mỗi giờ lên lớp, ba lần không đến thì tự cầu phúc cho bản thân đi."
Dư Hạo nằm bò trên bàn cười không nổi, Chu Thăng cũng thay đổi sang trạng thái bình thường, không hề đùa giỡn anh để tránh bị giáo huấn, Trần Diệp Khải không giống với Tiết Long, trong lớp học thì anh ấy là thần thánh.

Trước tiên Trần Diệp Khải dành thời gian để điểm danh, rồi sau đó nói: "Cơ sở lý luận về kết cấu nhân cách là một chủ đề vô cùng rộng lớn, các lý thuyết mới vẫn đang không ngừng được phát hiện...!Người thứ tư bên trái ở hàng thứ 2, em đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi!"
Chụp ảnh bị Trần Diệp Khải bắt được ngay tại trận, lúc này cả phòng học lặng ngắt như tờ, Trần Diệp Khải lại bắt đầu giảng bài tiếp, Chu Thăng thấp giọng nói: "Không được nhìn anh ấy."
"Không nhìn anh ấy thì học kiểu gì?" Dư Hạo thấp giọng nói.

"Đọc sách đi." Chu Thăng nói, "Trên mặt của giáo viên có chữ không?"
"Nhìn tôi." Trần Diệp Khải gõ lên bảng trắng, nói, "Cúi đầu xuống làm gì?"
Suýt chút nữa Dư Hạo bật cười, Chu Thăng vẫn như cũ gấp hình trái tim ở dưới mặt bàn để cho Dư Hạo, thấp giọng nói: "Cắt."
Giờ học của Trần Diệp Khải trôi qua rất nhanh, hơn nữa tiết tấu giảng dạy cũng nhanh, đầy nhịp điệu, khiến cho người khác vô thức bị cuốn theo mạch suy nghĩ của anh.

Dư Hạo nghĩ thầm, nếu anh ấy dạy hết tất cả các môn học thì tốt quá, có một số giờ học không phải y không muốn nghe giảng, nhưng mà nghe rất buồn ngủ đó.

【Bảo Dư Hạo lên phòng làm việc của anh.

】Trần Diệp Khải gửi tin nhắn cho Chu Thăng.

Sau khi tan học, hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Diệp Khải, học viện đã dọn dẹp một dãy các tòa nhà kiểu cổ điển để dành riêng cho các giáo viên, cửa sau ở ngay trước rừng cây bạch quả, rất có chút cảm giác học thuật.

Trần Diệp Khải cùng Lương Kim Mẫn dùng chung một căn phòng làm việc lớn, sách ở trong đó được chất thành đống.


"Sách này...!so với thư viện còn nhiều hơn." Dư Hạo thực sự thích căn phòng làm việc này.

"Nếu như có thiên đường, thì anh nghĩ nó sẽ giống như một thư viện.

Cánh cửa thiên đường luôn rộng mở cho các em." Trần Diệp Khải ném cho Dư Hạo một cái chìa khóa, Dư Hạo không dám nhận.

"Làm sao mà em có thể cầm chìa khóa văn phòng của anh được?"
Trần Diệp Khải lại nói: "Nhận đi, sau khi trải qua sự việc lần trước, cô Lương sẽ thỉnh thoảng quên đồ đạc các thứ, có đôi khi cũng tự nhốt bản thân ở ngoài văn phòng và anh phải giữ chìa khóa."
Dư Hạo liền nhận lấy.

Chu Thăng ngồi trên một đống sách, hỏi: "Làm sao?"
Dư Hạo biết Chu Thăng có chút căng thẳng, cho dù bình thường không nói gì, nhưng vòng Kim Ô có liên hệ chặt chẽ với hắn như vậy, không có có chuyện không quan tâm một tí nào.

Đôi khi Dư Hạo sẽ nhớ đến lần đầu tiên khi y nhìn thấy vòng Kim Ô ở trong mộng của mình, Chu Thăng đã đưa y đến để nhận lễ rửa tội trong lửa, lúc ấy vòng Kim Ô đã rót năng lượng vào trong trung tâm tinh thần của Dư Hạo.

Chu Thăng nói rằng đó là những thông tin rời rạc, cũng giống như ngôn ngữ hay một cuốn sách mà bạn từng đọc qua, sau khi tiếp nhận thì bạn cũng không thể vận dụng được nó một cách có hệ thống, nhưng khi nào gặp phải tình cảnh riêng biệt nào đó thì thông tin này sẽ tự hiện lên trong đầu.

Sau này tuy là đã giao vòng Kim Ô ra, nhưng Dư Hạo cứ luôn cảm thấy thông tin này đã in sâu vào trong tâm trí của mình.

"Anh đã làm giám định ở ba sở nghiên cứu." Trần Diệp Khải nói, "Những thông tin liên quan đã rò ở nhiều nơi, anh không hề nói cho bất cứ ai về chuyện xảy ra trong mơ, hãy yên tâm."
Trần Diệp Khải gọi ba phần đồ ăn ngoài mang đến đây, chia cả cho Chu Thăng cùng với Dư Hạo, Dư Hạo nghĩ thầm một phần cơm hộp này phải gần một trăm...!Y tách đũa ăn, Chu Thăng lại trầm ngâm không nói gì, cầm hộp đựng cơm chờ Trần Diệp Khải nói đoạn sau.

"Đó là bảo tàng quốc gia, viện nghiên cứu Văn hóa Trung Quốc cùng với một studio tự nhiên trực thuộc STA." Trần Diệp Khải nói, "STA là một tổ chức khoa học, nghiên cứu về công nghệ nano và truyền thông điện tử."
Nói xong anh di chuyển ghế xoay, kéo ngăn kéo ra, lấy từ trong đó một cái hộp, cẩn thận mở khóa mật mã, tiếp theo lại lấy một phong thư từ trong hộp ra, đưa cho Chu Thăng.

Trái tim Dư Hạo đột nhiên bị nhấc lên, nhìn về phía phong thư, Trần Diệp Khải làm động tác ra hiệu, ý bảo ở khóe miệng y có dính hạt cơm.

Chu Thăng mở phong thư ra, bên trong có một vài tài liệu đóng dấu, cùng với vòng Kim Ô vẫn nguyên vẹn.

"Bên bảo tàng quốc gia cho rằng anh cầm một món hàng thủ công mỹ nghệ đến để trêu chọc, vui đùa với bọn họ." Trần Diệp Khải bất đắc dĩ nói, "Anh đã yêu cầu làm trắc định đồng vị Carbon 14, người phụ trách và một số chuyên gia nói rằng không cần thiết, đồ thủ công này nhìn là biết được sản xuất theo lô, có dấu vết máy móc gia công rõ ràng, còn kiếm ra rất nhiều hình ảnh để cho anh đối chiếu."
Dư Hạo: "..."
"Em cũng đoán thế." Chu Thăng nói, "Ban đầu em nghĩ anh sẽ đến Trung tâm thẩm định Di tích văn hóa."
"Về cơ bản thì những đơn vị này có liên quan đến những nhà sưu tầm." Trần Diệp Khải khoát tay, nói, "Không cần thiết."
"Thẩm định của bên Viện nghiên cứu Văn hóa cũng tương tự như bên bảo tàng Quốc gia." Trần Diệp Khải lại nói, "Cũng cho rằng cái này là hàng mỹ nghệ, bọn họ không thể thẩm định được.

Tuy nhiên, phó sở trưởng lại là người thích nói chuyện trên trời dưới đất, lôi kéo anh nói đông nói tây cả nửa ngày, trong đó còn có cả một số nội dung chưa được công bố về tàn tích ở cầu Hai mươi tư Thành Đô.

Cả Chu Thăng và Dư Hạo đều biết Trần Diệp Khải sẽ không tùy tiện đề cập đến chuyện không liên quan, có thể ở đấy sẽ có manh mối.

"Nói ngắn gọn thì trong quá trình khai quật trong địa điểm khảo cổ mới, họ đã phát hiện ra một phương thức hiến tế vòng Kim Ô mới, thông qua những pho tượng bằng đồng.

Trong đó có hai gã thầy tế, một gã vòng hai tay trước mặt..." Nói đến đây Trần Diệp Khải lần lượt làm động tác đan xen và bắt tay.

"Cái này em đã nhìn qua." Chu Thăng nói, "Người đàn ông bằng đồng cầm Tam Tinh Đôi."
"Trong tay cầm hai cái ngà voi." Trần Diệp Khải gật đầu, "Di chỉ cầu Hai mươi tư cũng xuất hiện, đáng nói là ở đây còn có một thầy tế bằng đồng khác mang theo một thứ gì đó bằng phẳng..." Nói xong lại làm một động tác đoan chính, "Trước người lại có thêm một pho tượng đồng nhân nhắm mắt, quỳ một gối xuống đất...!Nó chứng minh điều gì?"
Nói xong Trần Diệp Khải quỳ một gối xuống đất, nói: "Tượng đồng có sự khác biệt về chiều cao..."
Chu Thăng thoáng quỳ gối xuống, làm cái động tác đoan chính kia, Dư Hạo mang vẻ mặt bị ép buộc, một lát sau cũng đặt hộp cơm xuống, đứng ở bên cạnh làm động tác của đồng nhân thứ nhất.

Dư Hạo: "Là như thế này ạ?"
"Thầy Trần!" Tiết Long đẩy cửa tiến vào, ngây người há hốc mồm một lúc.

Tiết Long: "..."
Trần Diệp Khải quỳ một gối xuống đất, nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
Trần Diệp Khải: "..."
Cả ba đều nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, vẻ mặt của Tiết Long như đang nhìn một lũ mắc bệnh thần kinh, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói: "Ấy...!Lớp chúng ta hôm nay, có một nam sinh...!bị thầy ừm thì...!quở trách một chút ấy."
Trần Diệp Khải: "Đúng thế."
Tiết Long nói: "Em ấy nói, em ấy giúp bạn gái chụp giáo án trên bảng trắng, nhưng quên tắt đèn flash."
Tiết Long đến đây để giải thích giúp nam sinh kia, ba la bô lô giải thích cả nửa ngày, Dư Hạo cùng Chu Thăng nghĩ thầm, muốn tự mình xin lỗi thì sao còn phải tìm phụ đạo viên đến chứ, quá đủ rồi.

Cuối cùng Trần Diệp Khải gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi, thầy Tiết đi thong thả nhé." Cuối cùng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách luôn.

Sắc mặt Tiết Long trông không tốt lắm, lại đụng phải một cái đinh mềm khác, nhưng lại cũng không thể trêu chọc Trần Diệp Khải, chỉ có thể rời đi.

"Tiếp tục." Trần Diệp Khải điềm nhiên như không nói, "Mấy đứa cho rằng bọn họ đang làm cái gì?"
"Bọn họ làm gì em cũng không biết được." Khóe miệng Chu Thăng run rẩy nói, "Chắc Tiết Long đang nghĩ chúng ta là ba thằng thần kinh ấy nhỉ, người này thật phiền phức, con mẹ nó đúng là cứng mà."
Trần Diệp Khải nói: "Thầy ấy nghĩ gì không quan trọng, mà chính ông ấy cũng không quan trọng gì cả.


Hơn nữa ông ấy cũng không chiếm bất kì một vị trí quan trọng nào trong cuộc sống của các em cả.

Cùng lắm thì tương đương với một chiếc đũa mà người khác làm rơi xuống đất trong nhà ăn, nếu tâm trạng tốt thì có khi còn nhặt lên để ném đi, còn không muốn cúi xuống nhặt thì chờ dì lao công đến quét đi, lãng phí thời gian để nói vài câu về người không liên quan là chuyện ngu xuẩn...!Quay lại truyện chính, Dư Hạo, em nghĩ sao?"
Dư Hạo: "Đôi khi em thấy năng lực sát thương của anh cũng khá mạnh."
Mặc dù Trần Diệp Khải chưa bao giờ chửi mắng thô tục với người khác, nhưng cái khí chất coi khinh tất cả của anh còn gây đau thương hơn so với việc chửi thề.

Ngay từ đâu anh đã coi Tiết Long như một con gián đang bò trên đống sách, tiện tay đập một phát rồi quét vào trong thùng rác, không quan tâm đến tên hay họ, không cho phép phản kháng lại.

"Ý anh hỏi là em thấy động tác này có ý nghĩa gì không?" Trần Diệp Khải nói.

Dư Hạo nói: "Có vẻ hơi giống với cảnh trao vương miện trong lễ đăng cơ ấy."
Trần Diệp Khải nói: "Nhưng độ cao của tay lại không đúng, không phải giơ lên đỉnh đầu, mà là...!đặt ở đây." Nói xong anh kéo tay Chu Thăng xuống thấp xuống một chút, đặt ở trên vị trí hai bên sườn huyệt thái dương của chính mình: "Rõ ràng không phải đội vương miện."
"Đây có vẻ rõ ràng là có một đồ vật không thấy được." Chu Thăng lẩm bẩm nói.

Trần Diệp Khải nói: "Các tượng đồng rất nhỏ, khoảng cỡ hai cái ngón tay, mấy đồng nhân cũng cùng lúc xuất hiện trong tế đàn nhỏ ở chỗ sâu nhất, tế đàn này cũng là một tế đàn quan trọng, nó cũng là chỗ sâu nhất và trọng yếu nhất của toàn bộ di chỉ cầu Hai mươi tư, phía sau tế đàn còn có một bức bích họa, nhưng đáng tiếc là không thể nhìn ra được cái gì, niên đại cũng phải 3600 năm rồi."
Chu Thăng nhìn Dư Hạo chăm chú, nháy mắt Dư Hạo nghĩ đến cái gì đó.

"Cái đó...!đồng nhân cầm vòng Kim Ô trong tay!" Dư Hạo nói, "Người này sẽ đặt thứ đồ này lên đầu người khác..."
"Chính xác mà nói thì nó được đặt bên ngoài đầu, giống như một vầng hào quang lơ lửng trên không trung." Trần Diệp Khải bổ sung nói.

Chu Thăng nói: "Điều đó cho thấy rằng bọn họ biết rõ rằng vòng Kim Ô có mối liên quan đến hoạt động tư duy của con người."
Trần Diệp Khải nói: "Trong toàn bộ quá trình khảo cổ cầu Hai mươi tư, cũng chỉ có điều bí ẩn ở đây là vẫn chưa được giải đáp.

Nếu như có thể phục hồi lại bức bích họa ở sau lưng ba bức tượng đồng nhân, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn, nhưng hiện tay xem ra không có khả năng lắm.

Điều quan trọng nhất cuối cùng chính là STA, bản báo cáo của STA ở trong thư, em có thể tự mình xem thử."
"Chất liệu gỗ, hợp kim." Chu Thăng lẩm bẩm nói, "Tranh ảnh điện tử..."
Trần Diệp Khải nói: "Kết quả quan sát của họ là, chỗ này có một thiết bị hình tròn, có một điểm này và những chỗ khác nữa, còn có những sợi nano kết nối rất phức tạp..."
"Vãi luôn!" Chu Thăng mở tờ thư, lộ ra một bức ảnh, đó là một tấm ảnh đen trắng, bên trong vòng Kim Ô xuất hiện một hình tròn mờ ảo.

Trần Diệp Khải nói: "Học đệ của anh đã vô cùng kích động, cậu ấy cố hết sức yêu cầu muốn mở ra nhìn một cái, đương nhiên là bị anh từ chối."
Dư Hạo đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, Trần Diệp Khải còn nói: "Em nghĩ đây là cái gì?"
"Đó có phải là một cái máy tính?" Chu Thăng nhìn những đường nét hoa văn phức tạp trên vòng Kim Ô, lẩm bẩm nói, "Làm sao mà mình lại cảm thấy nó đang sống nhỉ?"
Đột nhiên Dư Hạo cảm thấy hơi kinh khủng, lo sợ đưa mắt nhìn vòng Kim Ô to cỡ mặt đồng hồ lớn trong phong bì kia —— mọi thứ vẫn bình thường.

"Máy tính ư?" Trần Diệp Khải nói, "Bọn họ cho rằng cái này là một giọt chất lỏng, có lẽ nó chính là nguồn sinh lực, giống như một cục pin cúc áo vậy."
Chu Thăng nhíu mày không nói, Trần Diệp Khải nói: "Nơi tập trung của những sợi nano kết nối này là bộ xử lý thông tin của nó.

Học đệ đã tiêu hủy tất cả các tư liệu và đề nghị anh mang nó ra nước ngoài, hoặc đến Viện Vật lý lượng tử Trung Quốc, anh đã tạm thời từ chối."
Cuối cùng Chu Thăng lấy vòng Kim Ô ra, Trần Diệp Khả nói: "Anh không có biện pháp để khởi động nó, xem ra trước mắt chỉ có em và Dư Hạo..."
"Không bị đánh tráo." Chu Thăng nói, "Vẫn là nó, em cảm giác được."
Chu Thăng đặt nó ở trong lòng bàn tay, vươn tay về phía Dư Hạo, Dư Hạo nhẹ nhàng chạm nó một cái, một khắc đó, y cũng cảm giác được, giống như trực giác đã nói cho y biết —— nói với y rằng, đây là vòng Kim Ô.

Chu Thăng tung vòng Kim Ô lên, nói: "Anh không cần phải trả lại nó cho em."
"Không." Trần Diệp Khải nói, "Nguyên nhân thúc đẩy anh mang nó trở về chính là do một câu nói của học đệ kia, cậu ấy cho rằng cái này là một siêu máy tính nhỏ...!Đương nhiên là cậu ta rất kích động, còn tự hỏi đây là thiết bị của nền văn minh ngoài Trái Đất nào, nếu kết quả nghiên cứu được công bố cho công chúng, có lẽ toàn bộ lịch sử văn minh nhân loại sẽ được viết lại..."
"...!Nhưng mà hầu hết tất cả máy tính đều có mật mã khởi động của riêng nó."
"Mình hiểu rồi." Chu Thăm lẩm bẩm nói.

Trần Diệp Khải nói: "Kế tiếp là suy đoán của cá nhân anh, em không thấy rằng nguyên lý của nó rất giống với di động và máy tính xách tay sao? Di động có thể mở khóa bằng vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt, như vậy, chúng ta đổi sang cách khác..."
"Mở khóa bằng sóng điện não!" Dư Hạo nói.

"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Nếu thiết bị này có thể đọc được sóng điện não, hiển nhiên nó cũng có thể mở khóa bằng sóng điện não.

Anh nghĩ, nếu chỉ có em có thể sử dụng nó thì theo một ý nghĩa nào đó, nó thuộc về em, nó là một phần thuộc tài sản tư nhân của em.

Chỉ có em mới có thể mở được nó, cần nghiên cứu nhiều hơn nữa, nhưng chỉ em mới phối hợp được với nó.

Anh nghĩ dù theo bất kỳ góc độ nào thì đều phải tôn trọng ý định của chủ sở hữu."
Dư Hạo nói: "Điều này thực sự vô cùng kì diệu! Này...!Anh có thể liên lạc với người ngoài hành tinh thông qua nó không?"
Sau một lúc lâu Chu Thăng vẫn không lên tiếng.

Trần Diệp Khải cười cười: "Nếu có thể thì sao? Em phải cẩn thận đấy, liệu người ngoài hành tinh có đến Trái Đất để làm một cuộc tàn sát lớn..."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Thăng lập tức cất vòng Kim Ô đi, Lương Kim Mẫn bước vào, tay ôm theo mấy quyển sách, nói: "Cô còn đang nghĩ đến việc nên đặt mấy chai rượu ở đây, các em đang nói chuyện gì đấy? Tàn sát lớn?"
Dư Hạo hơi khẩn trương, vẻ mặt Lương Kim Mẫn vẫn như thường, Chu Thăng đơn giản nói: "Đang nói đến việc nên làm gì nếu một ngày nào đó chúng ta tiếp xúc được với người ngoài hành tinh."
Lương Kim Mẫn đáp: "Đây không phải một ý kiến hay, cô đề nghị tốt nhất là không nên như vậy."
Trần Diệp Khải nở nụ cười, nói: "Ăn cơm đi."
"Vì sao ạ?" Dư Hạo hỏi.

"Con người đang mong chờ về việc được gặp gỡ với các nền văn minh ngoài Trái Đất." Lương Kim Mẫn nói, "Tiến trình văn minh không bằng chúng ta thì có lẽ không thể lái tàu vũ trụ thời đại hơi nước để rơi xuống Địa Cầu này được; để đến được Trái Đất...!Hãy nghĩ lại xem người Âu Châu đã làm cái gì với người Anh - điêng?"
Trần Diệp Khải "Ừm" một tiếng, mở hộp cơm ra, vặn nắp đồ uống.


Lương Kim Mẫn nói: "Phần lớn nhân loại sẽ không sợ hãi đối với một nền văn minh thấp kém hơn mình, trong thời đại của những chuyến hải hành vĩ đại, bọn họ đã cướp đoạt nguồn tài nguyên của người Anh - điêng, giết sạch bọn họ, đuổi họ ra khỏi nhà rồi chiếm lấy đất đai của họ."
Bên ngoài trời có mưa phùn, Dư Hạo rất thích cảnh tượng trời mưa ở đây, học viện ở giữa trên sườn núi, trời mưa vào hia mùa xuân thu có sẽ sẽ có sương mù, hai người nắm tay nhau, khắp xung quanh đều là mây mù mênh mông, tựa như đi vào bên trong mây vậy.

"Lần trước khi giao nó ra," Dư Hạo nói, "Em đã có dự cảm rằng nó vẫn có thể quay trở lại."
Chu Thăng có chút xuất thần, trong màn sương mù, vòng Kim Ô phản chiếu lại khung trời mờ ảo.

Dư Hạo nói: "Chúng ta thử xem, lại hỏi nó lần nữa?"
Chu Thăng cau mày, Dư Hạo lại nói: "Một lần khi ở trong tiềm thức của cô Lương, em đánh bậy đánh bạ kích hoạt được công năng nào đó của nó, lần này, em muốn hỏi ở tầng ngoài của ý thức."
Chu Thăng nói: "Nếu hỏi xong mà vẫn không có đáp án thì sao?"
"Ý anh là gì?" Dư Hạo hỏi.

Chu Thăng nói: "Hoặc là lúc đi Australia chơi thì tìm một nơi không có ai rồi ném nó xuống biển?"
Dư Hạo nở nụ cười, y biết rằng vòng Kim Ô luôn là một phần cực kì lớn lao trong cuộc đời của Chu Thăng, thậm chí đến một nửa Đồ Đằng của hắn được đại diện bởi nó, hắn luôn tin rằng vòng Kim Ô là một thứ thần bí, một thứ sức mạnh mà hắn không nên kiểm soát, khi sử dụng nó thì lại lo lắng sợ hãi không yên, sau khi nghe thông tin của Trần Diệp Khải thì có lo lắng trong hắn lại càng thêm sâu sắc hơn.

"Đồ Đằng của anh, có một nửa là bộ dáng của vòng Kim Ô." Dư Hạo nói, "Có thể thấy được rằng nó đã đóng một vai trò không nhỏ trong thế giới tinh thần của anh."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, những ngón tay đang nắm lấy Dư Hạo siết chặt lại một chút.

"Em không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."
Dư Hạo nói: "Nhưng một nửa Đồ Đằng của anh là em."
Hai người đi đến dưới tòa ký túc xá, hai mắt của Chu Thăng hết sức sáng ngời, nhìn Dư Hạo.

"Vậy nên em nghĩ rằng," Dư Hạo nghĩ nghĩ, nói, "Bất kể như nào, nếu sự tồn tại của vòng Kim Ô không phải chuyện tốt, thì chắc hẳn em cũng phải có sức mạnh xấp xỉ như nó chứ?"
Chu Thăng nói: "Em rất bảnh chọe đấy."
Dư Hạo lườm Chu Thăng, Chu Thăng nghiêm túc nói: "Nhưng mà anh thích."
Dư Hạo nói: "Đừng sợ việc nó sẽ gây ảnh hưởng đến anh, có em ở đây mà."
"Đi thôi." Chu Thăng cúi đầu gửi tin nhắn cho Phó Lập Quần, nói rằng cả hai người muốn được ngủ trưa, dặn hắn lúc về thì đi nhẹ nói khẽ cười duyên chút, đừng có đánh thức hai người dậy.

Chu Thăng thắt chặt khóa dây, chỉnh lại vòng Kim Ô trên cổ tay, nằm lên giường cùng Dư Hạo, nói: "Gặp lại trong mơ, ngủ ngon."
Một tay Chu Thăng đè trán Dư Hạo, vạn kim quang hiện lên trong thế giới ý thức.

Vòng Kim Ô vẫn như trước xuất hiện ở trên sân trời trong trung tâm mộng cảnh của Chu Thăng, những ngọn lửa màu vàng của nó vẫn đều đặn phun trào ra bên ngoài.

Hành trình đưa nó đến Bắc Kinh lần này của Trần Diệp Khải dường như không gây ảnh hưởng gì đến nó cả.

Dư Hạo cùng Chu Thăng nắm tay nhau đi về phía vòng Kim Ô.

"Để em nhớ lại thật kỹ." Dư Hạo nói, "Lần trước, từ khóa tìm kiếm mấu chốt là tiềm thức."
"Em nghĩ về nó đi." Chu Thăng nói, "Ví dụ như, nghĩ lại rốt cuộc tiềm thức là cái gì."
Ngay lập tức có một khái niệm kỳ quái xuất hiện trong đầu y, khái niệm này ngay cả y cũng không thể giải thích được.

"Có".

Dư Hạo lẩm bẩm nói, "Nhưng không phải ngôn ngữ, cũng không phải văn tự, lại càng không phải hình vẽ."
"Là công thức toán học?" Chu Thăng nói.

"Huh...!Một loại ấn tượng." Dư Hạo nói, "Có chút giống giác quan, không được rồi, em không biểu đạt được."
Chu Thăng nói: "Đổi cái khác đi, em nghĩ đến nó, cố gắng tự hỏi xem nó là cái gì."
Dư Hạo nói: "Em nghĩ về điều đấy nhiều rồi, nhưng em chắc chắn rằng, cụm từ ở trong hệ thống tìm kiếm của nó, chắc chắn không phải cái tên vòng Kim Ô mà chúng ta đã đặt cho nó."
Dư Hạo nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn vòng Kim Ô, vòng Kim Ô bắn hào quang ra bốn phía giống như một cánh cổng lớn giữa các hành tinh, lại giống như lối vào của một miếu thần.

Y vươn tay về phía vòng Kim Ô, ngọn lửa đột nhiên bùng lên trước mặt y, giống như khi tiến vào trong mộng của Trần Diệp Khải, trước cánh cửa hiện ra một hình chiếu như vằn nước, một cảnh tượng kỳ lạ lóe ra từ trong hình chiếu.

Đột nhiên Chu Thăng quên mất mục đích của bọn họ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vòng Kim Ô.

Khung cảnh giữa vòng Kim Ô chính là hình ảnh một thành thị trong ngày tận thế, đột nhiên Dư Hạo cảm thấy cảnh sắc này có hơi quen, là Dĩnh thị?!
Dư Hạo nói: "Thế giới tận thế này...!là giấc mơ của ai?".


— QUẢNG CÁO —