Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 177: Ngoại truyện 1



Khanh còn rất có sức sống chạy nhảy, cho nên mới có thể giấu được Tiêu Thừa. Đợi cho tháng thứ ba, cũng không biết tiểu tổ tôn trong bụng này tính tình phản nghịch như thế nào, ăn gì cũng nôn, một ngày chỉ ăn một chén cơm nhỏ, làm nàng vốn gầy càng gầy hơn.

Tiêu Thừa gấp đến độ miệng bốc lửa, cầu mấy bà vú già chăm sóc nàng. nhưng không có gì hữu dụng. Nhìn nàng  tiều tụy như vậy, hận không thể đổi thành hắn hoài thai.

Không có cách nào, hắn làm cho cả Thái Y Viện đều vây quanh Nhậm Khanh Khanh, lang trung dân gian tìm không ít, hắn còn gọi Vương Diệp mình điều đi rất xa trở về. Cuối cùng người này tuổi trẻ tài cao, lại về vấn đề này rất tốt, tất nhiên như có đất dụng võ.

Tiêu Thừa tự gọi mình là lòng dạ rộng lớn, tính tình không nhỏ nhen, chỉ là một ngày hạ triều về Thừa Tú Cung, thấy kia thái y  tuổi trẻ kia. ngón tay đang đặt ở cổ tay tinh tế của Nhậm Khanh Khanh, hai người còn không coi ai ra gì cười nói, một cái chớp mắt làm hắn tức giận đến mặt sắp tái cả đi.

Nhậm Khanh Khanh liếc nhìn hắn một cái, lập tức đã nhìn ra tật xấu của nam tử này. Nàng cũng không bảo Vương Diệp lui ra, chỉ cong khóe mắt nói: “Nguyên Hạc.”

Tiêu Thừa nghẹn tức giận vào bên cạnh nàng, ngay cả Vương Diệp thỉnh an không thèm để ý đến, chờ Nhậm Khanh Khanh hờn dỗi nhìn hắn, hắn mới không tình nguyện trả lời.

Còn cho rằng hắn không nhìn ra, từ trước hai người ở Tần Lâm biệt uyển, Vương Diệp còn có gì đó với nàng, giờ vào cung nàng còn cười nói với hắn thoải mái như vậy, không sợ lại làm mê đắm tiểu tử này sao.

Nàng đang mang thai, lại có người ngoài ở đây, Tiêu Thừa nghiêm mặt nói: “Thân thể Hoàng hậu thế nào?”

Vương Diệp kính cẩn nghe lời đáp: “Nương nương mạch tượng vững vàng, hết thảy đều mạnh khỏe. Chỉ là mấy ngày nữa nếu vẫn cứ ăn không vào, lphải dùng vài phương thuốc.”

Đoạn thời gian mang thai này cũng không được tốt, có thể làm nàng bị thương, Tiêu Thừa nhéo nhéo má nàng: “Nàng không thể ngoan ngoãn ăn cơm sao?”

Nhậm Khanh Khanh bị hắn kéo mặt, hơi tức giận: “Chàng thật phiền.”

Tiêu Thừa cố ý diễn một phen, lại giúp nàng xoa xoa, thấp giọng nói: “Ta không dùng lực, sao lại nuông chiều nàng như vậy.”

Vương Diệp thấy đế hậu thân mật, vội vàng cúi đầu xuống, có chút thất thần.

Hắn còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng hậu, hắn chỉ cảm thấy có chút thương tiếc, sau này nhìn thấy sự kiên trì, ngoài mềm trong cứng, hắn bắt đầu cảm kích nàng. Lúc đó đã bốc đồng giúp nàng vài chuyện, hắn cũng không hối hận. Nửa đời trước sống có nề nếp, gặp được nàng mới thay đổi một chút.

Tiêu Thừa vẫn còn đắc chí, thấy hắn như thế lại trầm mặt xuống,hạ giọng nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Hắn cung kính lui ra.

Người vừa đi ra ngoài, Tiêu Thừa cũng không giấu diếm, nói: “Sau này bảo hắn sau giờ ngọ tới bắt mạch.”

Trưa hắn ngủ cùng Nhậm Khanh Khanh, sau khi hai người tỉnh dậy vừa lúc chuẩn bệnh cho nàng, không cho tiểu hoàng hậu của hắn mỗi ngày đều cười với người khác.

Nàng bất đắc dĩ cực kỳ: “Sao chàng lại như vậy?”

“Như thế nào? Lúc trước nàng đào tẩu không phải hắn ngầm hỗ trợ? Ta phòng bị nhiều thêm một chút lại thành không phải.” Hắn nói chua lòm.

Nhậm Khanh Khanh cũng tức giận: “Nói về việc lúc trước, lúc đó chàng sắp bóp chết ta, người ta nhìn thấy ta đáng thương.”

Tiêu Thừa biết mình không có lý, lại sợ nàng tức giận đọng thai, vội vàng thò đầu lại gần, “chụt” một cái hôn lên má nàng, dỗ dành: “Ta nhìn thấy nàng cùng hắn ở một chỗ cũng không thoải mái, ta còn chưa nói gì, nàng lại mắng ta.”

Lúc này hắn đang giả vờ đáng thương, Nhậm Khanh Khanh trợn mắt nói: “Chàng đang ghen tuông thì thôi đi, sao còn phải mũi không phải mặt không phải đối với người ta.”

Tiêu Thừa âm thầm cắn chặt răng, hắn là một hoàng đế, muốn như thế nào thì như vậy, bây giờ còn bị dạy dỗ. Cuối cùng cũng đuối lý, chỉ đành hạ giọng nói: “Lần sau không vậy nữa.”

Lúc này nàng mới thoải mái hơn, nắm tay hắn đặt trên bụng vuốt ve, híp mắt cười: “Chàng phải cười nhiều hơn, nếu xụ mặt như vậy, hài nhi của ta nhìn cũng không thoải mái.” Trong lòng Tiêu Thừa thoải mái hơn một chút, lúc này mới thật lòng đáp ứng.