Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 3: Cáo trạng



Nhậm Khanh Khanh vội vội vàng vàng trở về khách điếm, nơi nàng ở là là Bính tự phòng, bên trong chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, hoàn cảnh rất đơn sơ. Nàng uống hớp trà lạnh cho thông họng, lúc này lòng mới từ trên cao hạ xuống.

Đương kim Thánh Thượng trị rất nghiêm ngặt, cũng không biết nam tử kia là người to gan cỡ nào, cũng dám phóng ngựa trên đường.

Nàng nghĩ đến xuất thần, Tiểu Bảo trong lòng ngực lại kêu oa oa vài tiếng, mới lăn lộn ở ngoài đường một vòng, đứa bé đã sớm đói bụng, lại phát hiện mùi sữa tươi trước ngực mẫu thân, không quan tâm muốn uống sữa.

Nhậm Khanh Khanh cởi xiêm y, ba tầng áo bên trong đều bị sữa thấm ướt, không quan tâm đến ánh mắt hơi tối xuống của nam tử kia, nắm một bên vυ” mềm mại, đút vào trong miệng đứa bé.

Tiểu Bảo giữ lấy bầu vυ” kia, từng ngụm từng ngụm nuốt vào, hiển nhiên mới vừa rồi đoạn đường kia đã quá đói bụng rồi.

Nhậm Khanh Khanh vuốt vuốt tóc mái đứa bé, thở dài.

Nếu không phải chỉ còn cách lên kinh tìm nơi để cáo ngự trạng, cần gì phải ở bên ngoài lăn lộn đâu.

Tiểu Bảo ăn no xong đã mệt rã rời, chỉ là trên tay còn nắm miếng ngọc bội kia, ngủ rồi cũng chẳng buông tay.

Đôi mắt Nhậm Khanh Khanh chua xót, nàng đặt Tiểu Bảo lên trên giường, trong phòng không có ánh nến, nàng chỉ nhìn chằm chằm bên trên nóc nhà trống trải phát ngốc ——

Nếu không phải cha con phụ lòng, làm sao ta đến nông nỗi đi ngàn dặm, chỉ vì tìm một công đạo?



Không cần Hà Thiên Sinh đi tra, chiều ngày hôm đó, Nhậm Khanh Khanh đã đến quấy nhiễu thánh giá.

Lần này Tiêu Thừa cải trang vi hành tuần binh quanh kinh thành, kết quả không được vừa lòng cho lắm, còn va chạm với nữ tử ở bên đường. Cơn đau đầu lại tái phát, nên ở lại trong phủ Kinh Triệu Doãn nghỉ ngơi một buổi trưa, lúc này mới chuyển biến tốt đẹp hơn.

Loan giá đã dừng ở trước cửa, thiên tử đang muốn bước lên xe, một nữ tử không biết từ xó xỉnh nào chui ra đây, ôm hài tử quỳ thẳng tắp trước mặt hắn: 

“Chu Tồn Phong bỏ vợ bỏ con, mua hung giết người, cầu xin đại nhân chủ trì công đạo.”

Mấy tên bộ khoái thấy nàng chui lọt từ chỗ trống nào ra đây, đang đứng ở một bên, sắc mặt kinh hoảng.

Nhậm Khanh Khanh đến đây đã rất nhiều ngày, đều bị Kinh Triệu Doãn đuổi trở về. Bởi vì Chu Tồn Phong chính là đương kim Thám Hoa, lại được Nhữ Dương công chúa coi trọng, hà tất hắn phải rước lấy phiền toái.

Công chúa có lệnh, tối nay muốn tính mạng của phụ nhân này cùng đứa bé, không ngờ được làm sao nàng chui được ra từ chỗ trống nào.

Một tay Tiêu Thừa đặt ở trên người Hà Thiên Sinh đang ngồi xổm xuống, hắn cúi thân mình, lần thứ hai vươn tay về phía nàng, chẳng qua lần này là bóp lấy cằm nàng ——

Gương mặt nữ tử tràn đầy vẻ hoản loạn, mái tóc đen tuyền lộn xộn, hiển nhiên là vừa đuổi theo đến đây.

Nàng không dự đoán được lại chính là hắn, sửng sốt rồi lại sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đúng thật là không nghĩ đến, chính nàng lại tìm đến cửa.

Ánh mắt Tiêu Thừa u ám, môi mỏng khẽ mở: “Lời ngươi nói, chính là sự thật?”

Trong lòng Khanh Khanh như bị nhấc lên, bị người này đánh giá đến tay chân tê dại, một lát sau, mới thấp giọng đáp: 

“Từng câu chữ dân phụ nói là sự thật, cầu xin đại nhân vì ta chủ trì công đạo.”

Kinh Triệu Doãn khom mình người đứng ở một bên, bị Tiêu Thừa liếc mắt, càng thêm hoảng sợ.

Âm thanh hắn trầm thấp: “Ngươi cũng biết ta là ai?”

Nàng ngây ngốc, thành thật lắc đầu: “Không biết, Kinh Triệu Doãn đại nhân không tiếp án này, dân phụ muốn tìm người lợi hại hơn.”

Trong cổ họng nam tử phát tiếng buồn cười, híp mắt lại: “Vậy mà ngươi thật ra lại tìm đúng người.”

Trong thiên hạ, nào còn có người thân phận cao hơn hắn.

Hắn vẫy vẫy tay: “Mang đi.”

Kinh Triệu Doãn có tâm đền bù, vội vàng tiến lên, lại bị ngự lâm quân ngăn cản.

Chỉ thấy nam tử cao lớn uy nghiêm chỉ chỉ nội thị của mình: “Ngươi đi.”

Trong lòng hắn thầm kêu khổ không ngừng, Hà Thiên Sinh ra ngựa, lúc này cảm thấy thật tài tình.