Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 30: Chỉ sờ



Nhậm Khanh Khanh cắn môi, chân tâm bị hắn xoa bóp vài lần, nước đã róc rách chảy ra, làm ướt bàn tay hắn.

Đầu ngón tay vân vê âm đế hơi nhô lên, không ngừng xoa ấn.

“Ư……” Giữa mày nàng nhíu lại, nhịn không được nhẹ thở hổn hển. Nàng thoáng nhìn mắt hắn mang vẻ trào phúng nhìn vào mình, thoáng chốc cắn môi, rũ mắt xuống.

Một ngón tay Tiêu Thừa vân vê khối hoa hạch kia, một ngón tay nhợt nhạt vòng quanh môi hoa vuốt ve một vòng, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc đi vào.

So với lần trước thô bạo cắm vào, lúc này hắn cực kỳ kiên nhẫn. Ngón tay từng chút  xâm nhập vào hoa huy*t, bị đường đi vây quanh, chậm rãi trừu động, ép ra nước dịch.

Nhậm Khanh Khanh khẽ run chân, nàng quay đầu đi, có chút không chịu nổi.

Nam tử cười hừ một tiếng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bỗng nhiên đem ngón tay giữa cắm vào toàn bộ, chống lại lớp thịt mềm.

Cổ họng nàng phát ra kêu rên, môi bị cắn đến trắng bệch.

Tiêu Thừa thong thả ung dung mà moi móc âm đế, nói: “Ta còn muốn nhìn ngươi có thể nhẫn được bao lâu.”

Ngón giữa của hắn bắt đầu động lên, mang theo huyệt thịt kéo ra bên ngoài,  lại cào cào ngứa ngáy giống như xoa xoa ngoài huyệt khẩu, lại lần nữa cắm vào đi.

Huyệt thịt bọc đến càng thêm chặt, dâm dịch cũng tí tách tí tách chảy ra, dính đầy một tay, thậm chí thấm ướt cả ống tay áo hắn.

Đầu óc Nhậm Khanh Khanh ong ong kêu vang, hắn thường vẫn dùng sức trâu, lúc đó nàng còn có thể dùng tiếng khóc che giấu một phần, lúc này hắn như gãi không đúng chỗ ngứa trêu đùa nàng, lại càng làm cho cả người khó nhịn.

Tiểu huyệt nàng càng ngày càng mềm, thẳng đến khi hút chặt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rút ra, viên âm đế cũng bị hắn véo đến phát vừa to vừa cứng. Hắn ở bên trong đảo đảo, thấy tiểu huyệt khép mở, hiển nhiên là ăn vào không đủ.

Tiêu Thừa đè đè thịt mềm bên trong nàng, quả nhiên nhìn thấy nữ tử cong lưng lên, hai chân kẹp chặt tay hắn.

Làm nàng ba lần, hắn sớm đã thăm dò xong rồi.

Hôm nay hắn cố tình ma sát, biết rõ nàng muốn, lại không cho một lần thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng cắm huyệt, bên trong nước dịch đầy đủ, truyền đến âm thanh “lép bép”.

Ngực Nhậm Khanh Khanh phập phồng, vô lực ngã vào trên án kỉ, nhét tay mình vào trong miệng, lấp kín tiếng rêи ɾỉ sắp ra khỏi họng.

Nàng không thể —— từ đầu đến cuối  đều do hắn cưỡng bức nàng, nếu nàng kêu rên, thật sự sẽ trở thành kỹ nữ không biết xấu hổ trong tay hắn.

Tiêu Thừa nhìn thấy nữ tử chật vật cắn tay mình, đôi mắt hạnh chứa đầy sương nước, vô cùng bức bối. Hầu kết hắn chuyển động lên xuống, dương căn của hắn đã đứng thẳng lên.

Hắn mang theo tâm tư trừng phạt nàng, nên kiềm chế dục vọng muốn thúc vào, lại cho thêm một đốt ngón tay nữa, hai đốt ngón cọ sát bên trong.

Khe hở bị kéo dài thành một lỗ nhỏ, gấp gáp không chờ nối nuốt hắn vào trong, thịt mềm bên trong huyệt đạo co rút, quấn chặt hai ngón tay hắn.

Bàn tay khác của Tiêu Thừa thăm dò tiến vào trong áo nàng, sờ lêи đỉиɦ núm vú, đúng là đã trơn trượt, nàng sớm đã thấm sữa.

Hắn kề sát vào nàng, âm thanh hơi trầm xuống: “Chỉ sờ sờ ngươi đã phun sữa, còn dám mắng ta là da^ʍ tặc?”

Hắn hé miệng, cắn rút ngón tay từ miệng nàng ra, muốn làm cho nàng kêu lên.

Nhậm Khanh Khanh bị xoa vú, sữa tươi không ngừng tràn ra giữa kẽ tay hắn, làm ướt cả áo trong.

Môi đỏ nàng khẽ nhếch, âm thanh cực nhẹ: “Cút đi…… ách, ưm …… Ta không……”

Tiêu Thừa ngậm lấy môi nàng, lại đi vào một ngón, ba ngón tay đẩy nhanh tốc độ, đưa đẩy bên trong huyệt động.

Đợi cho đến điểm mấu chốt, hắn đột nhiên rút tay ra, đem tất cả dâm dịch bôi trên phần đùi trong đang run rẩy của nàng, lôi người từ đỉnh núi trở về.

Hắn buông đôi môi đỏ mọng vừa bị mình Liếm  của nàng ra, vừa nắm lấy một bên vú thịt vừa hỏi: “Muốn?”

Nàng đã mất thần, trong ánh mắt tràn đầy khát cầu, Tiêu Thừa xoa ấn vú thịt, hỏi nàng:

“Ta tự cam hạ tiện?*”



*Ta không có liêm sỉ?