Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 65: Sợ nhất là nàng đã xảy ra chuyện



Chính Nhậm Khanh Khanh  cũng không ngờ đến, nam tử đó quyền thế ngập trời, mà ngay cả thế xông vào rào rạt như Kinh Triệu Doãn cũng xám xịt  đi ra ngoài, không dám quay đầu lại một lần.

Nàng tránh trong cái sọt, trong lòng lo sợ bất an.

Nàng đã an bài tất cả thật tốt, nhưng thân phận hắn thì không thể đoán được.

Nàng cắn môi, trong lòng bồn chồn nắm chặt hai tay.

Thân phận cao thì như thế nào, nàng chán ghét hắn, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử, nàng cũng hận hắn như vậy.

Nàng bình tĩnh lại một chút,quyết định đi ngủ trước. Dù thế nào đi nữa, con hổ cũng sẽ chợp mắt nên sẽ cố gắng lất hết sức để chạy ra khỏi kinh thành.



Hai ngày sau, số lượng quan binh trên đường chỉ càng tăng lên chứ không giảm, quan binh cầm trường thường dài ở khắp mọi nơi. Bất cứ khi nào nhìn thấy một cô nương nào đó, họ  đều dừng lại và so sánh chân dung của tiểu nương tử kia, bất kể cô nương đó cao hay thấp, dù béo hay gầy.

Trong tay nàng chỉ còn lại một chiếc bánh bao, nếu không rời đi, chỉ sợ sẽ chết đói ở đây.

Nhậm Khanh Khanh trong đầu tính toán thời gian, cảm thấy đã sắp đến rồi, vì thế trong đêm tối lẻn ra ngoài, đi tìm người đã hứa với mình.

Nàng muốn bán mình đi.

Lượng người đến thượng kinh rất đông, nhưng chỉ bị chặn vào ngày đầu tiên, bây giờ họ có thể ra vào bình thường.

Không có nữ tử nào người ta không dám nhận, họ chỉ chờ bán lấy tiền mà thôi. Nhậm Khanh Khanh dùng lá vàng yêu cầu bà nương bán đi thật xa, bà nương kia nhìn thấy lá vàng vui mừng đến mức không quan tâm đến bố cáo, bọn họ mù chữ, chắc nhìn không hiểu được những chữ viết trên đó.

Nhậm Khanh Khanh được xếp vào một nhóm nữ phạm nhân, có lẽ nàng đang hãi hùng, sắc mặt chìm trong cơn đói, thân thể vẫn còn lấm lem bẩn thỉu, thủ vệ  đang kiểm tra định kỳ chỉ liếc nhìn nàng một cái, thúc giục tù nhân ra khỏi thành mà không cản đường.

Mãi cho đến khi rời khỏi kinh thành, nàng mới cảm thấy yên tâm. Tiếp theo, chỉ cần cách xa một chút, có thể thành công thoát thân. 

Nghĩ đến Tiểu Bảo đã được phụ mẫu đón đang lênh đênh trên sông nước, nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sớm có ngày gặp lại hài tử. 

Lại không biết, dưới nước, phụ mẫu nàng sớm đã bị Tiêu Thừa bắt được.

Nàng đánh giá sai thân phận của Tiêu Thừa, nghĩ quyền thế của hắn quá thấp, không biết hắn chỉ vừa tùy ý động tay đã là sấm sét mây động. 

Hắn tống tất cả những người có liên quan đến nàng vào ngục, chủ hàng thêu đưa tin giúp nàng cũng đã khai báo, phụ mẫu họ Nhậm đã đem theo cháu mình lên thuyền, vừa lúc đã bị quan binh vây quanh. 

Trong lòng bọn họ rất sợ hãi, còn tưởng do Chu Tồn Phong muốn giết người diệt khẩu.

Cái gì Tiêu Thừa cũng nắm trong lòng bàn tay, duy chỉ xem nhẹ can đảm của nàng, không nghĩ nàng ngoan ngoãn ở biệt uyển vài ngày, đợi thời cơ chín muồi sẽ rời đi.

Tìm không thấy nàng, trên mặt hắn vô cảm, chỉ cảm thấy  nữ tử  này không lương tâm, nếu chết thật ở bên ngoài có khi cũng bớt lo.

Rồi lòng hắn lại nóng lên, tìm lâu như vậy, đến ngự lâm vệ cũng chưa tìm được nàng, chẳng lẽ là bị bán vào thanh lâu hoa thuyền nào đi.

Nàng có thể phun ra cả nước và sữa, nếu bị những tú bà ác tâm đó phát hiện, không biết nàng sẽ phải chịu bao nhiêu hình phạt.

Tiêu Thừa đột nhiên đứng lên, lạnh giọng nói: “Đi tra những nữ tử khác, xem gần đây có bán đi những nữ tử nào không rõ thân phận không.”

Chỉ cần tìm được nàng, hết thảy đều dễ dàng, sợ nhất chính là nàng xảy ra chuyện.

Trịnh Nhạc đầu bên kia phái người đưa tin, nói hôm qua có người chở nữ phạm nhân ra khỏi thành bằng xe ngựa, trên đó đều là nữ nô, không biết có Nhậm Khanh Khanh ở trong đó hay không, còn chưa biết.

Tiêu Thừa banh mặt: “Tra.”

Thà giết nhầm ba nghìn người còn hơn để một người đi. Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, có lẽ sau này hắn hối hận cũng không kịp.