Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 95: Ngày ngày hút sữa



Chân Nhậm Khanh Khanh rơi vào trong bể nước, cánh hoa trong nước dánh vào trong đùi, hơi ngứa ngáy.

Tiêu Thừa nắm đầu gối nàng, không cho nàng động. Ngâm nước trong chốc lát, hắn cầm chân lên, xoa xoa nơi đỏ lên.

Nàng giật giật ngón đầu chân, nhẹ cắn môi.

Tay hắn ấn ở khối kia, lúc này bị ngâm được đến mềm ra, vừa xoa đã tê rần, nằm liệt trong ngực hắn không có lực nhấc lên.

Tiêu Thừa tháo đai lưng nàng, cởi hoa phục khỏi người, thấy nàng e lệ không thôi trốn tránh, hắn cởϊ áσ ngoài đưa nàng vào giữa bể.

Chân Nhậm Khanh Khanh không với tới đáy, chỉ có thể câu lấy cổ hắn, sức lực đều dựa vào người nam tử, sợ chân không hoạt động được lại ngã xuống.

Phía dưới không thấy được, nam tử đã cầm hai vú non mềm, nhẹ nhàng dùng lực xoa bóp.

Lông mi nàng khẽ run, ngăn trở bàn tay: “Đừng ở chỗ này……”

Tiêu Thừa dán sát vào nàng: “Sợ cái gì, đã từng làm bên ngoài.”

Lá gan của hắn lớn, chỗ nào cũng có thể làm việc này, nàng sợ ở trong nước, nhưng muốn tránh cũng trốn không được.

Hắn trở tay bắt lấy cổ tay nàng, dẫn dắt nàng xoa chính vú mình, chuyên véo véo hai điểm nhỏ kia. Bàn tay hơi đen nắm tay nhỏ của nàng, cùng nàng chơi vú, tạo thành các loại hình dáng.

Nhậm Khanh Khanh muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt. Mặt nàng hồng đến giống đến bị thiêu, tai cũng nóng lên.

Tiêu Thừa cắn một ngụm vào vành tai nho nhỏ của nàng, không đề phòng bị hoa tai làm rách môi, máu lập tức trào ra, dính vào tai nàng.

“Ha ——” hắn lui về sau, thấy nàng ngốc ngốc, nhếch môi ngậm lấy môi nàng, đưa tất cả máu vào bên trong miệng, nói: “Hoa tai cũng không tháo, làm long thể trẫm bị thương.”

Nàng chỉ cảm thấy trong khoang miệng một mùi vị rỉ sắt, không thể nhổ ra, chỉ có thể nuốt xuống. Lại nghe hắn nói như vậy, buồn bực trừng hắn, rõ ràng chính hắn là người sốt ruột, nàng chưa kịp tháo đồ trang sức đã bị kéo xuống, xứng đang bị rách…

Môi nàng vẫn còn son môi, hiện nay dính máu, càng thêm đỏ tươi. Tiêu Thừa mút một ngụm cánh môi, tay không nặng véo véo như cũ , một lát liềm đem sữa tươi bóp ra.

Trong lòng bàn tay nàng đều là sữa của mình, bị sóng nước làm tràn ra, quanh thân một màu trắng ngà.

Tiêu Thừa gục đầu xuống, bóp một bên đầṳ ѵú đưa vào trong miệng, hỏi: “Tiểu Bảo đã lớn như vậy, sao nàng vẫn còn thấm sữa?”

Nhậm Khanh Khanh thẹn thùng quay mặt đi, hàm hàm hồ hồ: “Vẫn luôn như thế……”

Hắn buồn cười ha một tiếng, đưa vào cả một ngụm nước, ngậm hút núm vú không bỏ:

“Như vậy không tốt, ngày mai gọi thái y đến hỏi một xem.”

Nàng bị dọa đến, ngón tay véo vào đầu vai hắn, lúc này mới ậm ừ nói lời nói thật: “Lúc nhi tử một tuổi ta uống canh cai sữa…… Chỉ vô dụng, còn, còn sẽ càng đau, cho nên mới……”

Nàng cực kỳ thẹn thùng, không chịu nói tiếp, Tiêu Thừa lại trìu mến nuốt sữa tươi của nàng, nói: “Như vậy tóm lại đối với thân thể không tốt, vẫn nên đến nhìn một lần.”

Nhậm Khanh Khanh liên tục lắc đầu, âm thanh đều run lên: “Ta không cần.”

Lang trung ở huyện Hà đều là lang băm, lúc nàng sinh nở suýt nữa bị hại đến mất mạng, nên trong lòng rất sợ hãi.

Hắn bao lấu quầng vú mút vào trong miệng, đầu lưỡi Liếm  láp viên thịt, nói: “Tìm y nữ, ta cũng không muốn nàng bị người khác nhìn.”

Môi nàng mấp máy, bướng bỉnh như cũ nói: “Ta không cần xem.”

Tiêu Thừa thở dài, thổi vào đầṳ ѵú bị ăn đến sáng lấp lạnh, lại Liếm  ra một dòng sữa, nhẹ giọng dỗ nàng: “Không xem thì không xem, ta vất vả chút, ngày ngày hút sữa cho nàng là được.”