Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 105: 105





Phong bạo nhiễu loạn một trận gây cho địa hình lộn xộn dẫn đến chú ý của kha khá người.

Nhưng tại Ngoại Thành võ giả tu vi Nhập Đạo Cảnh hậu kì cũng tính là cường giả, tuy tự dưng xuất hiện một cái tháp pha lê đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn người người chỉ dám từ xa quan sát.
Hồng Quyết chẳng biết trong đầu suy nghĩ cái gì, đôi bàn tay già nua của lão không ngừng vo đi vo lại một điểm vạt áo muốn nát tươm.

Cử tay dùng dằng tựa trói buộc cảm xúc đắn đo, sau mấy nhịp như vậy lão nghiến răng nói:
- Y Kiều, Trận Bàn cấp bốn không dễ đối phó.

Theo ta biết người khởi trận sở hữu ấn ký câu thông trận pháp khi tác động có quyền hạn nhìn rõ bên trong.

Ngươi còn không mau bảo tiểu tử kia thôi động, xem tình hình thế nào.

Đám người bên trong có hệ sự gì, ngươi và Mãn Gia cũng không tránh liên quan đâu.
Mãn Y Kiều cũng đang suy diễn tác hại trong đầu, nghe đến nhắc nhở liền biết phân nặng nhẹ, thu liễm sắc độ hung hãn thành khuyên can.
Cùng lúc đang xắp cất lời thì Hàn Phi bên này cũng đang ngẫm nghĩ lo âu:
“Trận này bên trong kết bạo sát, ta không chuẩn bị để dùng trước tình huống nhiều người có mặt rất khó chủ động điều khiển khống trận, đang rầu không biết dùng cách nào, bọn hắn lại cho ta cơ hội.”
Kín đáo khảm ấn kí vào lòng bàn tay kích phát lực lượng đánh lên Yêu Tháp.

Theo động tác kia, thời gian mấy hơi thở sau Trận Tháp trở nên trong suốt.

Bên ngoài nhìn rõ mồn một toàn cảnh ngược lại bên trong mịt mờ không thể nhìn ra.
Hình ảnh bốn con Huyết Lang băng Yêu Địa Thú ngũ giai hung tợn hiện diện, thực lực mỗi con tương đương Nhập Đạo Cảnh tầng sáu.

Cũng may chỉ đang ở mức Khốn Trận, nếu đám người Hồng Vắng không tự ý khiêu khích sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hồng Quyết bỏ xuống gánh lo thở ra một hơi dài nặng trĩu.

Hàn Phi bày ra bộ mặt ấm ức, than vãn:
- Lão đầu bán cho ta cái Trận Bàn này thật là giảo hoạt, sự thật trước mắt rành rành là Khốn Trận, thời điểm giao dịch dám thề thốt là Sát Trận.

Thật lãng phí năm ngàn vạn Linh Thạch của ta.
Hồng Quyết bĩu môi tựa lời lẽ của đối phương nghe không đủ lọt tai.

Mãn Y Kiều cười gượng.


Hàn Phi ngữ khí hờn trách:
- Các ngươi ở đó mà nhìn miễn phí sao, ta mất năm ngàn vạn.

Các ngươi, mỗi người bồi cho ta năm trăm vạn.
Mãn Y Kiều nhảy dựng, hít vào một hơi lạnh:
“Không lẽ hắn thật sự mất năm ngàn vạn Linh Thạch mua đến Trận Bàn này?”
Hồng Quyết da mặt nhăn nhúm lại “hừ hừ”, ngồi xuống một chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Phi vờ như điên cuồng tiếc rẻ phần chi phí kia, quay sang hoạch hoẹ đám thuộc hạ của Thiết lão:
- Các ngươi mau mang rượu đến đây!
Đám người nọ nhốn nháo mang đến mấy chục vò rượu.

Hàn Phi nhẹ gật đầu, đem ra nhấm nháp mắt quan sát bên trong tựa thưởng thức từng phần năm ngàn vạn đã mất kia đem lại cảnh vật trước mặt.
Nửa khắc trôi qua, hiện diện của Tháp Trận dẫn đến không ít người vây xem mỗi lúc lại tăng.

Hàn Phi lệnh cho đám thuộc hạ của Thiết lão đi thu mỗi người một trăm Linh Thạch hạ phẩm vậy mà cũng thu được mấy trăm vạn khối.

Hắn lại lệnh cho bọn họ dùng số tài phú kia đi mua thật nhiều rượu về phát cho mỗi người một vò vừa xem vừa uống vừa đàm luận.
Mãn Y Kiều nhìn một màn này cười khánh khách:
- Tiểu tử thật thú vị có thể tạo ra một cục diện thế này, cho dù Hồng Gia lão tổ có đến cũng không thể làm ra chuyện sai trái trước mặt mấy vạn người.
Trong đám đông cũng xuất hiện cao tầng của nhiều Thế Gia, tửu vào lời ra tỉ tê đàm luận phân tích Trận Pháp.

Chỉ trong một nén nhang sau đó, số lượng người có mặt đã tăng gấp mười, tình huống nhỏ trở thành sự kiện to tin tức truyền ra khắp thành Đông Hoàng, đến tai tất cả mọi thế lực.

Hàn Phi không ngừng cho thuộc hạ đi phát rượu không thu Linh Thạch nữa nhưng vẫn có kẻ tự ý chi ra.
Hàn Phi, Mãn Y Kiều lui vào bên trong Lò Rèn tại tầng hai uống rượu xem tuồng.

Trung tâm hướng nhìn chỉ còn lại Hồng Quyết đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh Trận Tháp trong suốt, càng lúc người đến xem trận pháp càng chật kín trên tay có rượu sôi nổi bàn luận không còn quan tâm đến nguồn gốc cục diện.

Tin tức Ngoại Thành xuất hiện Trận Bàn cấp 4 khởi mấy chục vạn người vây xem, cũng men nén tới tai Hoành Lĩnh vừa lúc đang muốn kín đáo đi rửa mắt một phen thì nhận được phong thư của Hàn Phi đưa tới, xem qua một lượt liên kết với tin tức bên trong thoáng suy ngẫm một chút liền lấy ra cuộn công văn, viết thêm hai phong thư gọi đến thuộc hạ.
- Ngươi đem công văn cho chấp pháp trưởng lão bảo ta lệnh phải thi hành ngay trong ngày.
- Hai bức thư này cấp tốc gửi đến Tào Gia và Kim Gia.
Tên thuộc hạ nhanh chân chấp hành.

Hoành Lĩnh thay một bộ hắc bào phóng mình qua cửa sổ bay đi.
Ẩn mình trên một đỉnh Lầu Các gần Lò Rèn bất giác phát hiện Hàn Phi bên trong, nhẹ nhàng xâm nhập, tiếng cười ha ha vọng nhẹ tới, êm ả một câu chào:

- Tửu còn không, ta đến xin một vò!
Mãn Y Kiều giật bắn mình bày ra tư thế cảnh giác, tinh thần lực khua động dò xét đối phương mấy lượt không xong, thầm thán:
“Kẻ đó đến từ lúc nào, sao ta không cảm nhận được?”
Hàn Phi như liệu định trước vừa nghe chất giọng quen thuộc, thản nhiên đáp lời:
- Ngươi cũng đến sao!
Lược thoáng qua Mãn Y Kiều, Hoành Lĩnh hỏi Hàn Phi:
- Vị đây là?
Hàn Phi cười cười đáp:
- Nàng là đạo lữ của Thiết lão đầu!
Hoành Lĩnh giọng hướng Mãn Y Kiều cười thoáng bâng quơ một câu nửa vị tán dương:
- Thiết lão vậy mà phúc phận thật lớn!
Gò má Mãn Y Kiều chuyển sắc hồng nhuận, nàng cũng nhận ra bên trong lời kia nửa phần mịt mờ không rõ nhưng không để tâm, miệng cười khúc khích hỏi Hàn Phi:
- Hàn công tử, vị tiền bối này là ai!
Hàn Phi chưa kịp trả lời, Hoành Lĩnh giành đáp:
- Ta là bằng hữu của Y.
Mãn Y Kiều đoán định tu vi người này tầm cảnh giới còn muốn vượt xa lão tổ Mãn Gia, khí độ của Y cũng hiền đạo không có điểm sát phạt, lời lẽ càng dễ nghe đây là tình huống tốt khó cầu mà được.

Nàng nhu lễ đối đáp:
- Ra là bằng hữu của Hàn công tử, mời tiền bối ngồi.
Ngồi xuống bàn, mở vò rượu uống xuôi mấy ngụm.

Hoành Lĩnh rụt rè như muốn hỏi gì lại thôi.

Hàn Phi đánh mắt ra hiệu cho phép.

Gã mới cẩn trọng từng lời thành câu:
- Công tử, Trận Pháp kia xuất phát chỗ ngươi sao!
Hàn Phi không chút giấu diếm khẽ gật đầu.

Từ trong màn mắt Hoành Lĩnh toát ra tia hâm mộ vung tay lau qua đáy cằm dọn dẹp rượu vãi, mong chờ một câu:
- Cục diện này cũng do ngươi bày ra?
Hàn Phi tiếp một cái gật đầu, cười gượng ngượng lời:
- Hoành lão chê cười rồi, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.


Khó lòng trơ mắt nhìn Thiết lão ôm thiệt thòi.
Hoành Lĩnh gật gật đầu tựa đồng thuận, uống thêm mấy ngụm rượu, chậm rãi nói:
- Phần kia ta đã sai người đi làm, kết quả lỡ không đủ thỏa đáng, cứ nói rõ thêm.
Hàn Phi tít mắt cười cất phong độ qua một bên, cảm kích gián tiếp:
- Hoành lão có lòng, ta tạm thay Thiết lão cảm tạ ngươi!
- Lão có hứng thú với pháp trận kia ư?
Hoành Lĩnh cười ngại, tò mò hỏi:
- Không biết Hàn công tử từ chỗ nào có được Trận Bàn cấp bốn, chỉ điểm cho ta?
Hàn Phi thản nhiên:
- Ta mua được với giá năm ngàn vạn Linh Thạch, không biết nơi đó còn hay không.
Hoành Lĩnh không giấu được khẩn trương còn như là lời trước đệm nghĩa sau chỉ đợi kết quả này, liền nhanh nhảu hào sảng:
- Nhờ công tử hỏi lại giúp ta, ta nguyện trả giá gấp đôi.
Hàn Phi cười phá lên, tay nâng vò rượu cụng tới:
- Hoành lão tiêu pha thật sảng khoái, ta sẽ hỏi giúp.

Tạm gác lại đã, nào nào..

uống uống.
Hoành Lĩnh cười bồi lấy lệ, trong lòng đã thoáng lung lay:
“Nhất định là Lão Sư phía sau Hàn Đại Sư đã luyện, bao nhiêu tài phú ta cũng trả ra đổi lấy vị trí khách nhân gần gũi trước.”
Hàn Phi cười thầm:
“Viết thư cầu cạnh bọn hắn khó tránh tự giác bồi lễ, không nghĩ Hoành Lĩnh có hứng với Pháp Trận đến vậy, đem so với việc khác công sức thời gian bỏ ra sẽ nhanh hơn.”
Mãn Y Kiều nhẹ nhàng từng động tác, tâm tư lại rung loạn, việc chính thường ngày tại Tụ Bảo Các ít nhiều hình thành bệnh nghề nghiệp, thói quen giám định người tiếp xúc.
“Thiết ca từ lúc nào quen biết được với mấy người này, một thiếu niên mười mấy tuổi đồ tốt bên thân không ít, Trận Bàn cấp 4 tiện tay liền xuất.

Một lão tiền bối thực lực sâu không thấy đáy, mười ngàn vạn Linh Thạch nói lấy ra lời lẽ không run nửa điểm.

Thành Đông Hoàng có nhân vật bậc này dễ kết giao vậy sao.”
Một nơi khác, Đan Các cũng nhận được thư.

Phó Các Tạ Bình Mình nhận ra ý tứ, cử Trưởng Lão Các Ngô Bất Lã đến tặng lễ.
Bên trong Đình Viện rộng lớn, sảnh chính mái cao đến năm mươi trượng.

Hàng trăm cột nhà to chắc sừng sững, khảm khắc vô số tranh phù điêu nổi hình thù chân dung lão niên các đời tựa nơi này là địa điểm Tổ Điện, sàn lót đá mát lạnh trải thảm đỏ, mấy ngàn hộ vệ gọn gàng đứng theo hàng canh gác sâm nghiêm.
Khu vực trung tâm có mấy trăm người ngồi theo nhóm nhỏ cách nhau vài chục thước.

Chính giữa là bệ đài nổi lên cao ba trượng có ba dãy ghế, chín người ngồi.

Bộ dáng ai nấy đều như lão nhân gần đất xa trời.
Một người ngồi dãy ghế thứ hai chỉ tay đến một lão đầu bên dưới, uy nghiêm hỏi:

- Bạch Lộng trượng lão có ý kiến gì không?
Lão giả ngoài tám mươi, tóc sáu phần điểm bạc thoáng suy nghĩ một chút, thưa:
- Bẩm Tộc Trưởng, ta không phản đối Vĩnh Phong.

Có điều nhận được nguồn tin trong tay Y có rất nhiều Thần Dược, chỉ nửa ngày bồi dưỡng ra lực lượng võ giả không ít.

Ta chỉ muốn hắn cấp ra mỗi loại hai ngàn bình cho Gia Tộc.
Ánh mắt ai nấy chờ mong, tại chỗ này có địa vị trong tộc mới được bước vào tham dự.

Nhưng người lộ diện ủng hộ lẫn phản bác thì ít xem náo nhiệt thì nhiều.

Nghe đến bảo bối xắp tới tay lắm kẻ tập trung chú mục qua.
Tộc Trưởng nọ đồng tử cũng thoáng đong đưa sự tình trong Tộc hắn cai quản nắm rõ mồn một có điều tài sản riêng của từng Tộc lão Y không tiện vội vã tịch thu.

Hắn ngoài mặt giữ nguyên bộ dáng cao tầng công bằng liêm chính gật đầu, chỉ đến lão giả ngoài sáu mươi, người này là Thiết lão, hỏi:
- Vĩnh Phong, ý ngươi thế nào?
Thiết lão cười mỉm thoáng xây dựng cho mình khí độ thái sơn vững chắc, ôm quyền hướng toàn trường, điệu ngữ dứt khoát một lời phủi tay:
- Các vị, ta nào có thần dược gì.

Một số thuộc hạ của ta đã đạt giới hạn dựa vào uống nhiều linh dược đậm đặc kích thích đột phá mà thôi.
Lại chuyển thành ngữ độ công kích hướng qua lão niên khơi mào khi nãy:
- Bạch Lộng trưởng lão..

Ngươi một bó tuổi rồi lại đi nghe đám hài tử thêu dệt nhảm nhí.

Trên đời này có Thần Dược như vậy ư! Cho là có, ngươi đến Võ Phủ Điện bảo Thành Chủ đại nhân xuất ra mười bình e là còn ôm mặt méo trở về.
Trước khi dụng dược cho thuộc hạ Thiết lão đã mường tượng tình huống này, cao tầng trong Tộc nắm bắt thông tin cũng rất nhạy nếu thẳng thừng nói không có bọn hắn làm sao bỏ qua.

Bất quá bảo bối có hạn, đi lối cửa sau giao cho Tộc trưởng đã chuẩn bị sẵn, trước mặt toàn Tộc không thể công khai.

Tránh trường hợp bọn hắn liên tục đến tìm đặt điều gây đủ khó dễ.

Tám phần số người có mặt hụt hẫng, ánh mắt rơi rụng xuống sàn nhà.

Nghe tiếp câu thứ hai đồng dạng phụt cười thành tiếng.
Bạch Lộng nghiến răng kèn kẹt:
“Không muốn trực tiếp phản đối hắn, lại không thể cho hắn thẳng đường.

Ta cũng chẳng tin trên đời này có loại Thần Dược kia, chỉ muốn ép hắn bỏ cuộc.”.