Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 116: 116





Hỏa diễm tan, khói bụi tán.
Y phục trắng toát tung bay trong gió, thân ảnh Hàn Phi lơ lửng trên không, huyễn quang Phi Đao lập loè thoáng hiện bên dưới chân tản ra lực lượng cô đặc khí lưu tạo thành bệ đài vững chắc.

Song nhãn hồng sắc ma mị chớp động, đảo quét toàn trường khoá chặt vị trí mọi sinh linh có mặt trong một dặm rưỡi.
Đám người Thanh Mộc Điền Quân ai nấy đều phát giác, Huyết Vân Đại la lên thất thanh:
- Hắn..

hắn còn sống!
Liễu Dung nước mắt còn hằn nóng hổi, tâm tư giãy giụa, ngước lên nhìn, vui sướng lắp bắp:
- Công tử...!ta biết ngươi lợi hại..

ngươi thật lợi hại không ai bằng.
Chính mình cũng biết là lời thừa, hắn vẫn không ngừng bộc lộ cảm xúc.
Thanh Mộc Điền Quân phấn khởi, phất tay ra hiệu:
- Mọi người cùng xông lên, hỗ trợ Hàn học đệ.
Lúc này bọn họ đã quên hết lời căn dặn then chốt của trưởng bối xét nhìn nhận thân phận đối mặt hiểm cảnh bậc này cần thiết là tránh mặt, bảo toàn sinh mạng.
Cả bọn đồng loạt khẩn trương bộc phát tu vi cực hạn, có bao nhiêu bí bảo thủ đoạn liền lấy ra hết, phi hành tụ lại gần hơn.

Sáu người bọn hắn cùng bốn mươi thủ hộ đều là Luyện Khí Cảnh, trong tay “Đao, Kiếm, Chuỳ, Thương..” sẵn sàng nghênh chiến.

Dừng lại tại điểm cách Hàn Phi năm mươi thước, Hán Tương cất lời:
- Học đệ, bọn ta đến giúp ngươi!
Hàn Phi nhàn nhạt quay thân trở lại, bộ dáng của hắn lúc này khiến cả đám người sững sờ, kẻ nào nhìn vào mắt Y đều ngay tức khắc tim đập vội, toàn thân rét lạnh mất hết sức sống chỉ biết nhanh hướng mặt đi nơi khác.

Dường như kẻ phía trước này không phải là Hàn Phi khi nãy mà xác thực bộ dáng Ma Đầu Mãnh Tướng.

Hàn Phi nhận thấy bọn họ chung một trạng thái rụt rè thì hiểu ý.

Thu lại Linh Nhãn sát khí, ánh mắt thân thiết, cười gượng biện bạch:
- Nhờ có hộ giáp tổ truyền ta mới may mắn thoát chết, bất quá nơi này vẫn còn nghuy hiểm.


Các ngươi tạm lui lại Đình Trà, ta đi thương lượng với mấy vị tiền bối kia một chút, sẽ quay lại ngay.
Đám người nọ khôi phục bình tĩnh trong lòng vẫn không thôi do dự.

Ai nấy biết rõ tiểu tử này lo cho bọn hắn không phải là đối thủ của địch nhân kia.
Hàn Phi tiếu dung hướng Thanh Mộc Điền Quân nhẹ lời thúc dục:
- Ngươi về hâm nóng lại Tửu, ta còn uống chưa đã!
Hoàng Khương Nhi bất giác níu tay Thanh Mộc Điền Quân, thì thầm:
- Bọn ta cùng lên e là gây cản trở cho Hàn học đệ, chi bằng tạm lui lại tuỳ thời hỗ trợ, hắn nói có cách nhất định đã có chuẩn bị.
Hàn Phi đến tận bây giờ mới thoáng nhận định Hoàng Khương Nhi:
“Nữ nhân này xem ra cũng có chút nhanh trí.”
Thanh Mộc Điền Quân hiểu ra ý tứ, sắc độ vẫn bất cam, gằn giọng:
- Được, ta về hâm tửu, ngươi chưa trở lại, cũng không ai uống qua!
Bộ dạng Hán Tương thập thò, điệu ngữ chân thành lớn giọng:
- Học đệ cẩn trọng, không được thì lui, ta gọi phụ thân đến sang phẳng nhà hắn.
Hàn Phi lướt đến vỗ vỗ vai Hán Tương thay lời nói “yên tâm”.

Lại hướng Liễu Dung nghiêm giọng: - Ngươi cũng lui lại với bọn hắn đi.

Liễu Dung ôm quyền, lễ bái thật sâu mới ngoảnh đầu rời đi.
Hàn Phi thở ra một hơi dài:
“Đám trẻ này thật khó hiểu, thực lực còn không đủ, đến..

để liều mạng sao! Bất quá, người ở thế giới này cũng thật thú vị.”
Xem đám người Hán Tương đã lui ra xa, Hàn Phi mới yên tâm khôi phục lệ khí.

Hắc Bào đằng kia không tin một màn, chưởng lực của Y đến Nhập Đạo Cảnh tầng bốn cũng phải trọng thương chạy chối chết lại bị tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh nho nhỏ hoá giải.
Hắc Bào điểm khí hình một cái mai rùa lăng không, thẳng lưng lớn giọng đe doạ:
- Tiểu tử, ta chẳng quan tâm bảo hộ tổ truyền của ngươi, may mắn tránh được một lần không có lần thứ hai, trước thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ bằng sâu kiến mà thôi.
Hàn Phi sải chân từng bước điểm không mà đi, Phi Đao tàn ảnh lập loè kim sắc đón đỡ, vững chắc thong thả.
Hắc Bào trợn mắt:

- Khống vật thật lợi hại, nhìn không kĩ còn tưởng Y là cường giả Địa Sư Cảnh chân điểm hư không.

Bất quá thủ pháp mô phỏng tiêu tốn sức lực rất lớn, có thể cầm cự được bao lâu đây.
Lão phun ra bãi nước bọt, bộ dáng khinh thị hai mắt đỏ hoe tức giận lẩm bẩm:
- Giả thần giả quỷ.
Cử tay chuyển uống vào hai bình Linh Dược, lực lượng tái phát tụ lòng bàn tay vung thủ hướng lên trời, gầm một tiếng: “Lưu Tinh Chuyển Thế”.

Hư không vặn vẹo, chẳng biết từ chỗ nào sản sinh ra hơn trăm Lưu Tinh Hoả Diễm xé mây lao xuống rực sáng như sao băng bắn “vèo vèo” đến.
Hàn Phi híp mắt:
“Lưu Tinh Chuyển Thế? Tên chiêu thức thực không tệ chút nào, đáng tiếc mỗi Hoả Cầu uy lực chỉ tương đương với sức mạnh Luyện Thể Cảnh cửu tầng.

Tên này càng bộc lộ càng cho thấy hắn như đèn cạn dầu trước gió.”
Cười cười thẩm định:
- Một chiêu địch nhiều điểm, đến hay lắm, ta cũng có đây!
Dứt lời tay vuốt giới chỉ, miệng lẩm bẩm cổ chú “Vạn Kiếm Loạn Sơn Hà” xuất.

Pháp Trận hình thành trên bàn tay, chớp mắt lớn ra gấp mấy trăm lần bao bọc quanh thân xoay chuyển đủ quang sắc.

Từ bên trong quang huyễn bắn ra ba trăm thanh Phàm Khí thượng phẩm hướng hơn trăm Lưu Tinh lấy cứng đối cứng va đập phá vỡ.

Dư lực khí hệ Kim sắc Hoả nhiệt chạm đến nhau nổ tung toé tạo ra âm thanh “Đùng..

Đùng..” không ngừng sáng rực từng điểm hư không.
Nhìn thấy số lượng Lưu Tinh đang giảm dần, Hắc Bào nhảy dựng người, nhăn mặt cố chấp:
- Là ta xem thường ngươi, nhưng mà còn chưa có xong đâu!
Lão cắn đầu lưỡi hành động lập lại, nghiến răng bồi tiếp ba trăm Lưu Tinh.

Nhanh chóng nung chảy Kiếm của Hàn Phi.


Hắc Bào vì cưỡng ép dùng lực dẫn đến hụt sức lảo đảo lui về sau phun ra một búng máu lớn.

Hàn Phi trầm tĩnh khống Phi Đao thành hình hộ khiên chắn trước mặt ngăn chặn Hoả Cầu còn sót, Kim khí nổ lách tách, hỏa nhiệt phần phật tán vào hư không.

Thời gian mười mấy hô hấp trôi, hỏa cầu đã tiêu tán sạch, khoé miệng Hàn Phi cũng tràn ra một vệt máu nhỏ.
Bộ dáng Hắc Bào không mấy khỏe, lão vẫn ngửa mặt cười, một lời thưởng thức:
- Ha..ha..

ha..

Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là hài tử nhà nào! Thực lực cũng không tệ, còn có thủ đoạn ngăn đỡ chiêu vừa rồi của ta.

Thế nhưng ta đoán ngươi cũng đã đến điểm cuối, không còn một chút uy hiếp khiến ta tổn thương nữa.
Hàn Phi cười cợt:
- Ồ, ngươi khẳng định như vậy sao!
Tay xuất Tịnh Uy Kiếm, từng bước đi đến, lời lẽ như đi guốc trong bụng đối phương:
- Chém thông thường cũng đủ băm ngươi thành nhiều mảnh rồi, thân thể Nhập Đạo Cảnh thì thế nào chứ!
Hắc Bào lão giả trợn mắt, triệt đệ lo âu, chỉ muốn gượng chút sức bỏ chạy, run giọng câu giãn:
- Ngân Khí! Còn là cực phẩm.

Ngươi đến cùng là kẻ nào?
Hàn Phi lạnh mặt nhẹ giọng: - Người xắp chết, biết nhiều làm gì!
Xoay cán Kiếm dứt khoát một chém đoạn đứt cánh tay của Hắc Bào lão giả, khiến hắn hét thảm thê lương.

Lão gần như đã kiệt lực chỉ còn cố sức giãy giụa trong vô vọng:
- A..

a..a, Tiểu tử..

ngươi thật dám xuống tay với ta! Hắc Nguyệt thế gia sẽ không tha thứ cho ngươi.
Hàn Phi tựa không để lời lão vào tai, lạnh lùng chém xuống thêm một cánh tay nữa, thì thầm:
- Hắc Nguyệt thế gia thì thế nào! Giỏi lắm sao?
Hắc Bào đau đớn rên khóc: - Hu hu, tiểu tử mau giết ta đi!
Hàn Phi tiếp một Kiếm đâm xuyên vai lão, lại từ từ rút ra.


Toàn thân Hắc Bào đầm đìa máu tươi, khí lực ảm đạm xắp tắt, thoi thóp nói lí nhí:
- Tiểu tử, ngươi có thù với Hắc Nguyệt thế gia ư?
Huyết Bào bên cạnh tuy dưỡng thương nhưng mọi chuyện đều có thể thấy rõ, nhìn một màn mà lạnh ngắt sống lưng không khỏi thầm thán:
“Tiểu tử này sát khí thật nặng, chính ta còn chưa đủ mạnh dạng bằng ngươi.”
Hàn Phi lấy ra một Tụ Hoả Thạch cấp ba, bóp nát, một tầng hoả lực bộc phát vận khí khống hỏa thành một vòng tròn lớn bao phủ ba người bọn hắn vào trong.

Lại vuốt Yêu Giới Chỉ khởi động cổ chú Huyết Băng Lang hiện gầm lên hoang dại lao đến cắn nuốt linh hồn của Hắc Bào lão giả.
Nơi Huyết Lang đi qua, Hàn Khí tản mác, một mảnh mặt hồ bên dưới hoá lớp băng mỏng.

Băng Hoả gặp nhau cộng thêm Phong bạo tồn đọng trước đó tạo ra trường khí lưu dị biệt hiếm gặp.
Đám Thanh Mộc Điền Quân nơi xa cũng bị một làn gió mát lạnh ập vào mặt, qua từng cái chớp mắt giá lạnh lại tăng.

Vài tên thủ hạ nhịn không được hắt xì hơi mấy cái, hai nữ nhân nọ tự ôm lấy bả vai chính mình vuốt vuốt xoa xoa.

Trận chiến trước mắt vào thời điểm này, bên ngoài không thấy rõ vì bị một tầng hỏa diễm che phủ.
Thời gian chưa đầy hai lần hô hấp, Huyết Lang đã hút sạch linh lực của Hắc Bào lão.

Hàn Phi cưỡng ép hắn mở ra ấn ký trữ vật, mới dùng một kiếm đoạt mạng.
Kế đó đặt Kiếm đến cổ Huyết Bào lão bên cạnh, lão nhận ra tình huống, rét lạnh nói:
- Ngươi muốn diệt khẩu?
Hàn Phi đang muốn xuống tay bất giác cảm ứng được ba luồng khí tức Nhập Đạo Cảnh tầng sáu đang hướng nơi này bay tới, hắn thoáng suy tính phương thức ứng đối.

Từ đầu đến giờ mục đích đoạt bảo kín đáo trước mắt nhiều người đã thành, vật vào đến tay lúc này chỉ cần nên làm thế nào để ẵm bảo rời đi mà thần không biết quỷ không hay là được.

Lẩm bẩm suy diễn lại ra thành tiếng:
- Lấy bốn Tụ Hoả Thạch cấp ba điểm một viên tản mác hỏa lực tạo vòng lửa xung quanh rực lớn, dùng ba viên kết ấn tạo ra một trận pháp kết nối một điểm với vòng lửa, điểm còn lại với thi thể của tên Hắc Bào.
Huyết Bào nghe qua suy tính kia, mường tượng theo hình dung ra được ít nhiều tác dụng của hỏa thạch, lão trợn mắt khiếp sợ, lắp bắp:
- Ngươi...!ngươi rốt cuộc là kẻ nào?
Lời nói ra khỏi miệng lão càng biết rõ, thủ pháp kia không phải cường giả thông thường dễ dàng sở hữu, hắn nói cho bản thân nghe, chính mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Hàn Phi nhoẻn miệng cười bí hiểm, thao tác nhanh nhẹn chưa đầy ba lần hô hấp trận hình đã bày bố xong.

Lại khiến Huyết Lang đến hút sạch linh lực của Huyết Bào lão, lấy nhánh Linh Nguyên Mộc ra khỏi, đem Túi Trữ Vật nọ nhét vào ngực áo của Hắc Bào lão.

Lặng lặng dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi..