Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 135: 135





Hàn Phi ánh mắt lập lòe sát khí quét qua, cả bọn khúm núm cúi đầu nhìn xuống không dám nhìn lên.

Lão SâmTinh nọ biết hắn giận bởi chính mình cà rỡn, không dám nhây thêm rụt rè tiến lại, tiện lúc đi qua tên Mộc Tinh bị đẩy đến khi nãy, hất thân xô hắn té ngã, nghiến răng mắng nhỏ:
- Chậm Chạp..
Đến trước mặt Hàn Phi còn không quên nhe răng cười làm thân, gật đầu chào mấy nhịp.
Hàn Phi biết đôi chút về loài này, vài vạn tuổi bất quá chỉ độ ngỗ ngáo thiếu niên chưa tính là lão thành chững trạc, bọn hắn được cái nhây nhây như vậy song đa phần vô hại, Y lạnh lẽo lập uy chậm rãi hỏi:
- Nói hết những gì ngươi biết về lãnh thổ tồn tại Mộc Nguyên Linh Đại Thụ kia.
Sâm Tinh ngoài mặt tươi tắn trong lòng không thiếu thấp thỏm, nghe đến ngơ ngác một chút còn nhẹ nhõm toàn thân, sững sờ hỏi kèm vài tia hụt hẫng như có như không:
- Chỉ vậy..?
Hàn Phi nhíu mày, lườm đậm.
Sâm Tinh nhanh miệng, bộ dáng khẩn trương: - Ta nói.
Dứt khoát hai từ vừa ra, Y ngước mặt nhìn lên xa xăm tựa tìm kiếm bầu trời làm điểm tựa khơi dậy kí ức thuở hôm nào:
- Nó đã có từ rất lâu rồi khoảng mười vạn năm chăng? Thật sự là không nhớ rõ được.
Nói đến đây, nó lắc đầu thở dốc, giọng điệu lão tiền bối kể lại rất nhập tâm:
- Khi đó ta còn là một tiểu Sâm nhi còn hay đùa qua giỡn lại với mấy cái lão đầu Mộc Tinh..
Một đám Mộc Hồn Tinh bên này chăm chú lắng nghe, Hàn Phi lại lấy lực lượng Hỏa diễm của Bạo Viên bỏ nằm ở trong lòng bàn tay, nhoẻn miệng cười hiểm, ánh mắt đen tối phủ đến, gằn giọng:
- Ta không muốn biết ngươi như nào, ta muốn biết lai lịch của nơi kia.
Tròng mắt Sâm Tinh mở lớn, lúc này mới gấp gáp:
- Tất nhiên.
- Mấy lão đầu Mộc Tinh kể qua, nơi đó có từ lâu Mộc Nguyên Linh Đại Thụ gì đó cũng chỉ là tiểu mộc nhi chưa đầy vạn tuổi, hắn là được Nhân Loại mang từ nơi khác đến gieo trồng trên Địa Linh Nguyên Mạch, hắn một việc sản sinh mộc linh nguyên khí.

Bọn ta chăm trồng Dược Viên bồi dưỡng Thổ Nguyên, sau một thời gian ngắn có tiểu Nhân Loại đến thu lấy Thảo Dược, bọn ta ra tay ngăn cản bọn hắn lại có bảo khí gọi là Hỏa Linh Đăng
Không chỉ thông suốt đường lối còn áp chế bọn ta đôi khi cũng có người đi lạc vào cứ vậy vạn năm trôi thì ngươi đến.
Hàn Phi động dung: - Hỏa Linh Đăng? bên trong hồ thì sao?
Sâm Tinh nhớ lại một chút bày ra hoảng sợ, thấp giọng nói:
Từ nửa vạn năm trước không còn ai dám xuống hồ đùa giỡn nữa, trước đó trong hồ có Thủy Thú, Ngoài ra còn có Hải Thú đến từ Hải Vực thường xuyên luôn tới bên trong hồ mấy ngàn thước có Hải Động thông suốt.
Nửa vạn năm trước nơi đó xảy ra chấn động Hải Động sụp đổ, Thủy Thú không biết đã đi đâu không còn xuất hiện nữa, trăm năm một lần bên dưới vọng lên tiếng khóc thảm của Hồn Thủy Thú, Mộc Tinh không ai dám bén mảng lại gần.
Hàn Phi nhíu mày:

- Lẽ nào mấy ngàn năm trước bên dưới đã xảy ra một cuộc đại chiến nào đó, Thạch Động vô tận kia dẫn thông đến Hải Vực trong lời Sâm Tinh.
Hàn Phi chậm rãi lại hỏi tiếp:
- Ngươi nói dưới hồ Thủy Thú trăm năm gào khóc một lần sắp tới ngày đó chưa, sau đó có điểm thay đổi nào đặc biệt không.
Sâm Tinh gương mặt khô khốc,hít một hơi Mộc Linh Nguyên Khí, chớp nhẹ đôi mắt đen óng mấy vòng, khẩn trương nói:
- Sau mỗi lần trong vườn lại sinh ra vài dị mộc còn không biết là đến từ nơi nào Linh Khí cũng đậm đặc hơn.

Mỗi lần xảy ra kéo dài khoảng vài canh giờ, vào ban đêm lần gần đây nhất cách đây khoảng một tháng vì thế lần tiếp theo phải đợi thêm trăm năm.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Một tháng sao? Cùng với khoảng thời gian ta trùng sinh...!Ách..

không lý nào có liên quan với nhau chứ!?”
Hàn Phi kiềm xuống bàng hoàng, suy tính nghi hoặc qua một hơi liền hỏi:
- Ngươi nói, lần xảy ra vừa rồi có điểm gì khác biệt so với lần trước không?
Sâm Tinh lắc đầu lia lịa, thản nhiên đáp: - Điều rất giống nhau!
Hàn Phi thở ra một hơi, bản thân hắn một lần kiệt quệ muốn sụp đổ tại Tiểu Tinh Lâm, đã khiến Y hoảng sợ.

Cơ thể của mình lại không do mình quyết, một đường mình đi lại chẳng rõ chút gì.

Đôi lúc Y còn thoáng nghĩ, nếu kiếp này là một đoạn ngắn tuổi thọ, được mất bất nghờ, đến không cách ứng biến chính là điểm họa cực lớn.
Hắn chỉ mong rằng kể từ giây phút này chín phần sinh mạng là do bản thân quản, không liên quan đến ngoại vật mới có thể tuỳ ý hành xử.
Hàn Phi hồi phục bình tĩnh, gật đầu trầm ổn:
- Thảo Dược đó là các ngươi gieo trồng sao!
Sâm Tinh lớn giọng chắc nịch:
- Chính là như vậy, chỉ cần có một số loại nhất định, bọn ta dùng Mộc Nguyên Linh Khí uẩn dưỡng ghép tạo kích thích, tiến hoá đều có thể.
Hàn Phi khoái chí lại vờ như không, lấy ra hai mươi loại Thảo Dược, tầm hai trăm cây ném tới, một lời tựa thỏa thuận:
- Các ngươi có thể tạm ở lại nơi này, nếu gieo trồng tốt ta sẽ suy nghĩ cho các ngươi ở đây lâu dài.
Lực lượng Linh Hồn của Hàn Phi đã có khả năng tuỳ ý đem vật nhỏ ra vào, để lung tung thì không được, hắn đã nhận định khu vực xanh kia chứa được vật đồng hệ.

Sâm Tinh nhận lấy, ánh mắt kiên quyết: - Bọn ta sẽ làm tốt!
Hàn Phi không nói thêm, quay lưng trở ra.
Một Mộc Tinh Hồn thì thầm với Sâm Tinh, ngữ khí lăn tăn:
- Lần xảy ra vừa rồi còn kèm Lôi Đình, Phong Bạo lẫn Thềm Địa như muốn nứt vỡ dị tượng chấn động không nhỏ.
Sâm Tinh ngửa cổ, ngạc nhiên: - Có à?
Mộc Tinh Hồn dùng nhánh trên thân đẩy đẩy nhẹ đỉnh đầu Sâm Tinh, trêu ghẹo:
- Hoá hồn chưa bao lâu, ngươi đã lẩn thẩn như vậy sao!
Sâm Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hàn Phi như muốn níu giọng nói thêm gì, nhưng không kịp vì bóng dáng Y vừa lúc tiêu thất thoát ra ngoài.
Hàn Phi thoát trạng thái du nhập Linh Hồn, khẽ mở mắt.

Đến mật thất đám người Hoành Lĩnh đang rèn đúc, ai nấy đã cảm ứng được Y nhưng dường như nhằm lúc thời khắc mấu chốt chưa dám buông tay chào hỏi.
Núi lớn Ngân Khí Kiếm vật khoảng sáu trăm thanh, lẫn lộn phẩm chất.
Thoáng tính qua: “Cũng không tệ, tinh luyện lại kế đó đồng dạng với Kiếm Trận là được.”
Thoáng qua mười lần hít thở mấy người kia luyện xong quay sang chào đến, đồng thanh một lời:
- Hàn Đạo Sư ngươi đã trở lại.
Hàn Phi gật đầu cười:
- Điều là người mình không cần quá tiểu tiết.
Hoành Lĩnh chậm rãi tò mò:
- Hàn Đạo Sư Vương Khí đêm qua thật ra là như thế nào?
— QUẢNG CÁO —
Event
Hàn Phi không giấu giếm:
- Sư thúc ngươi đã đặt một kiện Vương Khí trung phẩm, sáng nay thử qua, đã xong giao dịch.
Uông lão nghe qua dựng đứng tâm tư, lắp bắp:
- Vương..

Vương khí..

Nhị lão bộ mặt sửng sốt đến kinh ngạc thân thể thoáng mềm nhũn loạn choạng lùi về sau tựa vào bệ thạch mới tạm đứng vững.
Hoành Lĩnh là người mắt thấy tai nghe nhiều thông tin hơn chỉ thoáng qua một tia kinh ngạc, trên mặt hồng nhuận như vừa quá chén.

Thiết lão bộ dáng lại bình thản như không, trong lòng đắc ý đến cực điểm.
Hàn Phi hắng giọng phá vỡ trường khí tĩnh lặng:
- Tạ chư vị rèn đúc, ta mang đám vũ khí này đi về sau chư vị cần gì cứ lên tiếng là được.
Nhị lão lúc này mới định thần ánh mắt sùng kính chặn tay nói:
- Hàn Đạo Sư quá lời, bọn ta làm việc này không cảm thấy thiệt thòi.
Uông lão khẩn trương đệm điệu:
- Đúng..

đúng
Hoành Lĩnh cũng từ tốn cất lời:
- Bọn ta chính là ếch ngồi đáy giếng tay với bầu trời, tu luyện trăm năm còn chưa bằng biết đến Đạo Sư ngươi một ngày, sao dám kể công.
Hàn Phi nhíu mày, lấy không của người khác xác định ưa thích, với đám người này tạm tính là đồng hội chung đường, tình huống không nỡ lắm, chép miệng nhã nhặn:
- Tâm tư chư vị ta ghi nhớ phần còn lại khi nào luyện xong ta sẽ tính phí.
- Tiểu thuyết chuyên tâm tinh luyện kỹ nghệ ta còn có việc rời khỏi nơi này vài hôm tạm vắng Đông Hoàng Viện, ngươi thu xếp một chút giúp ta về mặt thư từ trưởng bối bảo hộ.
Thiết lão cung kính: - Cẩn tuân Lão Sư.
Uông lão như nghĩ đến điều gì đó, khẩn trương hỏi:
- Đạo Sư ngươi đi đâu, để ta sai vài người đến hộ tống.
Hoành Lĩnh nhảy dựng:
"Ách..

Uông đại sư đang lấy ân tình, ta lại sơ suất chuyện này thật là đáng trách."
Hàn Phi chậm rãi từ chối:
- Ta đi làm chút việc sẽ sớm trở lại người hộ tống thì thôi đi, xưa nay đã quen độc hành.
Hàn Phi thu lấy năm trăm thanh Ngân khí ôm quyền cáo biệt: - Sớm gặp lại chư vị.
Bốn người nọ kính tiễn.
Đi được mấy bước Y chợt vọng lời:
- Tiểu Thiết người hỏi Bạch tộc trưởng cho hắn cơ duyên tiến nhập Đại Đạo Cảnh hắn chịu bỏ ra cái giá nào?
— QUẢNG CÁO —
Event
Thiết lão rung động hiện rõ trên mặt cúi đầu thật sâu.

Hàn Phi đi, hắn cũng quay sang nói các chủ Nhị vị đại sư, ta trên người còn có mệnh xin đi giải quyết.
Tam lão đồng thanh: - Thiết đệ tùy ý.
Hoành Lĩnh Các Chủ cũng cười nói:
- Ta cũng còn có việc liên quan đến Hàn Đại Sư nhắc nhở, hai vị cứ tự nhiên nhé.
Dứt câu quay lưng vội vã rời đi không màn lễ tiết chờ đối phương ưng thuận.

Tựa như nghe đến Vương Khí trung phẩm ai nấy trong lòng dâng lên tâm tư riêng, chỉ muốn nhanh chóng xắp đặt tìm kiếm lợi ích cho mình.
Nhị lão nhìn nhau một thoáng đồng thời cũng rời khỏi, bọn hắn rõ là đang lo được lo mất cho bản thân.
Ra khỏi cửa Luyện Khí Các đã thấy Liễu Dung đợi sẵn, Y ôm quyền chào tới:
- Chủ tử ta đã gọi đến xe ngựa.
Hàn Phi thoáng nhận ra Liễu Dung có sự cải biến về thể chất cũng không nói rõ chỉ nhẹ gật đầu:
- Chúng ta trở về kim Khách Trọ.
Trên xe ngựa, Hàn Phi lấy bút khắc viết lên năm mẩu Tuỷ Thú, dùng bộ Yêu Đan Thủy Thú trích dẫn phong ấn vào trong hình thành một loại thư tịch bên ngoài lớp vỏ bọc vảy cá sáng loáng, nhìn rất đẹp mắt.
Lại bảo Liễu Dung nhỏ lên mỗi nơi vài giọt máu bao gồm cả Hắc Đao, kế đó sử dụng Tinh Huyết còn thừa của thất giai Yêu Thú vẽ lên Trận Pháp liên kết hai món đồ vào một chỗ, trả lại cho Liễu Dung nói:
- Đem hai thứ này để chung với nhau, bao giờ lớp vảy cá chuyển thành hắc sắc tu luyện theo chỉ dẫn bên trong.
Liễu Dung phấn khởi thu lấy vật dụng, đa tạ qua.
Về tới nơi căn dặn:
- Ngươi kín đáo tra rõ động thái Hắc Nguyệt Thế Gia lẫn Thanh Mộc Gia xem có dị biến gì không.
Chờ khi Liễu Dung đi khỏi, Hàn Phi phong bế tứ phía lấy ra Giới Chỉ Vương Khí, Phi Đao Hoàng Khí phản ứng lên Vương khí dẫn đến ba động trường khí lưu.
Xem xét sức chứa đựng của Giới Chỉ này có diện tích ngang dọc và chiều cao đều là mười dặm bằng nhau tương đương chứa được cả Tam Các vào trong.
Hiện tại hắn còn chưa đủ lực lượng để thao túng Phi Đao Hoàng Khí, nên tạm phong ấn nhiều lớp mới có thể bỏ vào vật chứa phẩm chất thấp hơn, từ lúc luyện chế ra Y chỉ luôn để trong ngực áo.
Hắn chuyển hết tài phú qua Vương Khí Giới Chỉ bày lên một tần phong ấn chuyển màu sắc của nó ảm đạm như Chỉ Giới cấp thấp thông thường.
Cuối cùng xem qua Yêu Giới, Lang Yêu lúc này đã tiến hóa lục giai trung kì.
Hắn lấy ra sáu bộ Bạch Hùng lục giai từng nhịp tay ném vào, thực lực của hắn hiện tại chưa thể điều không thất giai Yêu Thú, đành phải bồi dưỡng Yêu Lang chậm chạp trong khả năng cho phép.
Sau một canh giờ Băng Lang hấp thụ xong mấy bộ Yêu Hùng, trên cổ mọc ra thêm một cái đầu, lông mao hai màu Trắng - Đỏ kì dị, thân cao năm trượng, móng vuốt sắc lẹm tứ chi lực lưỡng, nhún nhẹ đã nhảy đến đỉnh Thạch Sơn ngửa hai cái đầu lên gầm rú vang vọng, cùng lúc băng khí hình thành vạn hoa tuyết từ hư không rơi xuống.
Nó đứng ở đó uy uy lẫm lẫm phong bạo như phủ phục dưới chân, tựa tên tướng lĩnh dẫn đầu đạo quân sẵn sàng sang phẳng vạn địch phía trước, tung hoành đại địa, Lang Nhãn lại tràn ngập cảm kích hướng về một nơi xa xa trên bầu trời đó là vị trí ánh mắt của Hàn Phi bên ngoài đang quan sát.
Hàn Phi thoáng tính qua, Yêu Thú không chỉ cường hãn còn rất ngoan cường cho dù kiến thức pháp trận có cao siêu mà lực lượng không đủ để thao túng tài nguyên theo ý, cũng không thể bày thành trận thế.

Mượn ngoại lực khống chế cũng có thể trói buộc, có điều về sau Yêu không phục không dễ sai khiến.

Yêu hồn phế đi linh trí không thể dùng, Yêu Thú phế linh trí có thể Thi Luyện nhưng không có tính phát triển..