Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 50: 50





Đan Đồng vui sướng đến cảm động đôi mắt nhảy nhót nói:
- Huynh đệ, ngươi thật tốt với ta.
Hàn Phi quơ bàn tay gạt lời:
- Đã là huynh đệ, không cần để tâm vật ngoại thân.
Đan Đồng như thoáng nhớ đến điều gì nói:
- Hạt giống đang nảy mầm kia, sau khi cơ thể ngâm trong dược dịch nọ, liền đâm trồi cao đến 1 xích rồi.
Hàn Phi vui ra mặt:
- Ồ, nhanh vậy sao!
Không chờ Đan Đồng nói thêm gì Hàn Phi đưa tới 1 túi trữ vật nói:
- Bên tong có một ích linh dược, ta đã đánh dấu theo cấp bậc.

Ngươi nên thử qua từng chút, nếu thấy cơ thể thích hợp, có thể thoải mái sử dụng hết lại bảo ta đưa thêm.
Đan Đồng thành thục trích máu luyện hóa, quét mắt xem bên trong 3000 viên Linh Thạch hạ phẩm, 30 viên Tinh Hạch Yêu Thú Thuỷ hệ Mộc hệ, 1000 bình Linh Dược cấp 1, 20 bình Huyết Linh Dược cấp 3 hạ phẩm.
Đan Đồng kích động đến muốn khóc lại thấy Hàn Phi nhìn mình như nhìn một kẻ mềm yếu ướt át, vội tốn tỉnh, ôm quyền nói:
- Huynh đệ ngươi cho ta nhiều tài phú như vậy, đã là huynh đệ không nói nhiều mấy lời kia, Đan Đồng ta cuộc đời từ nay về sau mọi việc liền nghe theo ngươi sắp xếp.
Hàn Phi đỡ lấy Đan Đồng, vỗ vai nói:
- Đan huynh chớ bận lòng việc nhỏ, đã là huynh đệ của ta,liền phải có được những thứ tốt nhất.
- Sắp xếp một chút chúng ta vào thành vui chơi, ta cũng cần tìm mua một ít tài liệu.
Đan Đồng gật mạnh đầu:
- Được đấy, ta nghe theo ngươi.
Hàn Phi muốn đưa thêm Linh Thạch cho Đan Đồng, chỉ lo thực lực bọn hắn còn thấp, Đan Đồng lỡ gặp kẻ xấu dễ rước họa.

Phụ Thành, tường thành nối liền với thành chính, từ quán trọ băng qua một rừng cây nhỏ, liền thấy một phố chợ sầm uất, trung tâm phố chợ một con đường lớn trải dài đến cổng thành, mấy ngàn người xếp thành hàng ra vào không dứt.
Bên ngoài nhìn vào tường thành thiết kế lõm như lòng chảo, bên trên có mấy trăm vệ binh canh gác.

Hàn Phi, Đan Đồng lẫn vào hàng người đang đi vô.

Bên cạnh bọn hắn có hai gã thanh niên bê vác mấy hao đồ lớn một tên mập thấp dáng lên tiếng:
- A Phương, ngươi nói xem mỗi lần vận chuyện hàng ra vào đều phải mua thẻ, chúng ta tiền lời chẳng còn được bao nhiêu.
Tên gầy nói:
- Vậy ngươi nói xem, vị trí công việc của chúng ta cũng không phải dễ có được, luật ra vào mua thẻ đã có từ rất lâu, đành phải cố gắng thôi.
Tên mập cầm trên tay tấm thẻ gỗ trạm khắc ký hiệu, nói:
- Ta nói tấm thẻ này nhìn cũng quá sơ sài, nếu có ai đó làm giả ra một đống lớn, cũng không cách nào phân biệt.
Tên gầy mặt đỏ tía tai, ngó nghiêng tứ phía hoảng sợ quát:
- Ta nói ngươi có ngốc không, kẻ nào ăn gan gấu dám làm giả thẻ bài của quan phủ.

Đã vậy ngươi còn dám nói đến, ngươi không sợ chết cũng đừng liên lụy đến ta chứ
Tên mập nhảy dựng như biết đã lỡ lời, cuối đầu im thin thít.
Đến cửa lớn mấy chục vệ bình Luyện Thể Cảnh cửu tầng canh gác, người có thẻ nộp ra bước vào, người không có qua bàn nhỏ bên cạnh đóng ra tài phú mua lấy.
Một tên thanh niên tầm hai mươi tuổi bộ dáng lấm lét, một tay giao thẻ, quan bình kiểm tra qua, nhăn mặt quát:
- Thẻ này hết hạn rồi, ta đã nói là không dùng được, ngươi nhanh qua kia mua cái khác đừng đứng ở đây mà cản đường.
Tên thanh niên chần chừ, bước chân cứng ngắc khom người khóc lóc:
- Quan gia ta chỉ chậm trễ có một đêm, ngươi cho ta vào, ta đến làm việc, có lương bổng đến sẽ đóng lại cho ngươi.
Võ bình nói trừng mắt, cánh tay lực lưỡng vung lên xách cổ tên thanh niên ném ra mấy mét, giận mắng:
- không có thẻ thì cút, ngươi nghĩ nơi này là cửa từ thiện sao!
Tên mập và tên gầy khi nãy nghe âm thanh mắng quát nói mà giật mình, xém chút ngã ngửa ra sau.
Trên bàn bán thẻ, một võ bình mặc quan phục nhìn bọn Hàn Phi hỏi:
- Các ngươi nếu vào thành tìm công việc, chỗ bọn ta có thư giới thiệu, dựa theo mức phí sẽ có chỗ phù hợp.
Hàn Phi nghe đến trong lòng mừng thầm:
“Công chuyện làm ăn sinh ý có mặt mọi ngóc ngách, tài nguyên trong thành nhất định hùng hậu ta phải kĩ lưỡng xem xét mới được.”
Đan Đồng lắc lắc đầu thay lời đáp.
Võ quan nọ đánh giá bọn hắn một lượt, ngẫm:
“Hai tên tiểu tử ăn mặc rách nát, còn giả no đủ cái gì.

Xí..

ta khinh”
Nghĩ vậy hắn liền thay đổi sắc mặt, ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Các ngươi mua thẻ vào Thành là ở năm ngày, nửa tháng hay một tháng?
Vừa nói Y vừa bĩu môi, ánh mắt khinh thị.

Đan Đồng nhìn đồng bạn, tỏ để hắn quyết.

Hàn Phi nhàn nhạt:
- Ở lại năm ngày.
Võ Quan lấy từ trong ngực áo một loại con dấu dùng lực in lên thẻ giỗ kí tự gì đó, nhìn có chút phức tạp so với thẻ của đám người tên mập.

Tiếp đó lại lấy một cái ấn dậm lên tia linh vụ mong manh, đưa tới nói:
- Ba mươi khối Linh Thạch hạ phẩm cho hai tấm loại này.
Đan Đồng nhanh tay giao dịch, đem cho Hàn Phi một cái.

Cả hai thong thả vào thành, Võ Quan đứng bên kia cửa xem qua, gật gật đầu nói:
- Các ngươi giữ lại thẻ, bên trong còn có Vệ Binh tuỳ thời kiểm tra.
Tường thành dày độ hai mươi trượng, xuyên qua cửa liền vào được.
Trước mắt bọn hắn là con đường lát đá thẳng tấp nối tới một quảng trường rộng lớn, kế đó lọn gió mát rượi đập vào mặt bức người ta phải nhìn qua, theo hướng này cuối tầm mắt bắt gặp dãy núi đá cao vút ước chừng mấy ngàn trượng.
Đổ ngược trở lại tính từ chân núi nọ đổ về là một biển hồ xanh thẳm, giữa hồ có cầu đá lớn bắt ngang độ dài tầm hai mươi dặm, từng đoàn người tản bộ qua lại bên trên.

Ven theo bờ hồ, hàng loạt đình các kiến trúc sắc sảo.
Ngoảnh đầu hướng ngược lại một chuỗi phố thị cửa tiệm san sát men theo lề đường tấp nập người bán kẻ mua.
Cách hai người bọn hắn không xa, một đám đông mặc trường bào thanh sắc như thể cùng một hội độ tuổi không đồng đều, có già có trẻ đón lấy người ra vào níu gọi.

Nhóm ba người đứng tách biệt, một gã nam trung niên tầm năm mươi tuổi, một thiếu phụ một thiếu niên.
Bọn hắn hướng mắt về Hàn Phi, Đan Đồng.

Thiếu phụ nói với gã trung niên:
- Đại Báo thúc, ngày nay vận khí của ta thật không tốt, đứng đông ngóng tây cả buổi trời lại bị bọn tiểu Thất dành mất hết khách quan.
Gã trung niên ha hả cười:
- Kiều Nương, ta chẳng hơn ngươi, xem bên kia có hai tiểu hữu, ta lớn tuổi ăn ít lại một bữa, phần này ngươi lấy đi.
Thiếu phụ Kiều Nương đánh mắt đảo qua tựa tra xét kĩ càng bọn Hàn Phi, tích tắc thu lại mi cong, giọng điệu miệt thị:

- Ta xem hai tên tiểu tử ăn mặc rách nát, có chăng đến tìm việc, không chừng đang tìm dò hỏi chút tin tức, sợ là còn không đủ tiền trả,
Nói rồi hất mặt nhìn lên bầu trời, tỏ ý khó chịu.
Gã trung niên chép miệng, cười gượng lại quay sang thiếu niên bên cạnh một lời thẳng đuột:
- Kiều Nương không đến, A Đẩu ngươi đến đi.
Thiếu niên run nhẹ, ôm quyền lễ độ:
- Đa tạ Đại Báo thúc, đa tạ Kiều Nương tỷ!
Dứt lời, hớt hải bước nhanh đến bọn Hàn Phi.
Kiều Nương phía sau vọng lời:
- Cũng chỉ một phen công cóc thôi.
Gã trung niên cười hiền, nhẹ giọng:
- A Đẩu mới đến, kinh nghiệm còn chưa nhiều, xem như cho hắn giao thiệp học hỏi một chút vậy.
Hàn Phi ngoại vi mắt thấy có thiếu niên trạc tuổi bọn hắn đang áp sát, thì chăm chú nhìn qua.

Thiếu niên này bộ dáng gầy còm, sắc mặt xanh xao, bộ đồ đang mặc quá rộng thùng thình dung đưa trong gió rất thu hút.
Đến cách bọn hắn khoản hai mét thì dừng lại, thiếu niên nọ lễ độ nói:
- Xin chào hai vị, ta là A Đẩu thành viên của hội Thanh Lân.

Bọn ta thông thuộc toàn thành chuyên hướng dẫn khách nhân tham quan, thu phí cực thấp.

Xin hỏi hai vị có cần người dẫn đường không..