Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 88: 88





Tiếng xì xầm nhỏ lại, chỉ còn lưỡng lự lẫn đắn đo.

Thứ hạng của hắn nhảy lên 4800.

Đứng hóng gió thêm một lát, không có thêm người ứng chiến, Hàn Phi thu liễm khí độ, chắp tay nhã nhận:
- Các vị, đã nhường rồi.
Hắn như trở thành người khác trong mắt thế nhân, không còn ngạo mạn kiêu căng như trước.

Thu lại Ngọc Thạch, quang trụ cũng tắt, thong thả rời đi.
Đám đông xôn xao:
- Tên này không giống khi nãy, trước hay sau là nhân cách thật của hắn?
- Ài..

đừng tin hắn, ta thấy Y rất giảo hoạt.
- Mặc kệ, hắn mạnh không phải sao!
- Đúng..

đúng, có tên nào đặc biệt, mà không cổ quái chứ!
Tin tức tân sinh khiêu chiến Tinh Anh Bảng, chưa đầy một canh giờ vượt 200 thứ hạng cộng thêm không ít kẻ nhàn rỗi dậm gấm thêm hoa, hình ảnh ác ma tân sinh trở thành tiêu điểm bàn tán ồn ào Ngoại Viện, càng nhắc sự tình càng được thêu dệt thêm.

Tin tức đến tai Học Viên mạnh, bọn hắn vừa nghe có kẻ giỏi xuất hiện liền vùi đầu điên cuồng tu luyện, né trường hợp bị bỏ lại.

Nhưng trong đồn đoán cũng có chiều hướng tin tức Hàn Phi gian lận, khó tránh một ít người nóng máu phẫn nộ.
Hàn Phi đi đến xem nghiêm quy của Học Viện, chú ý điều luật Học Viên Ngoại Viện trừ khi đi thực thi nhiệm vụ, bằng không vắng mặt phải có thư đảm bảo của trưởng bối.
Ra khỏi Học Viện, Thiết lão trong thấy hắn xa xa, đã bày ra lễ kính bán quỳ nghênh đón.


Hàn Phi dò xét toàn diện lão, gật gật đầu:
“Tên này thiên phú khá tốt, mới đó đã ổn định Nhập Đạo Cảnh cửu tầng trung kì rồi.

Xem ra ngày trước lăn lộn cũng không ít.”
Y ngữ điệu thân cận đối đãi:
- Đồ nhi mấy lời kia không cần nghe nhiều, nhanh cùng ta đến Địa Bảng.
Thiết lão nghiêm chỉnh gọn gẽ khởi động xe:
“Ta sẽ dùng hành động chứng mình trung nghĩa, lão sư ngươi có ơn tái tạo với ta.”
Quảng trường Tây, trải dài trăm dặm đông đúc người qua kẻ lại.

Thềm đá trạm khắc hoa văn tinh sảo, Đình Viện san sát, hàng trăm gian hàng sang trọng bày biện.

Trung tâm có chiến đài bề mặt nổi lên mười trượng, ngang mười dẫn dài mười lăm dẫn.
Xung quanh chiến đài có mấy trăm phiến thạch to nhỏ, bên trên xây dựng Lầu Các, Tửu Lâu.

Đứng từ nơi này nhìn xuống quan sát trận đấu vừa thư giãn thưởng thức mĩ thực quả là hoàn hảo.

Lúc này trong khu vực gần, chỉ có mấy trăm người tản bộ, tựa đi lại cảm ngộ điều gì.

Chỗ cầu thằng đi lên cũng có thạch bia lớn, rộng 15 dẫn cao 200 trượng khảm khắc vô số cái tên.
Hàn Phi cảm khái:
“Nơi này lớn gấp mấy lần chiến đài Ngoại Viện.”
Thiết lão tiện miệng hỏi:
- Lão Sư, ngươi khiêu chiến Địa Bảng?

Hàn Phi nhẹ gật đầu, trầm giọng:
- Ngũ Hành Linh Hồ, muốn vào chỉ có đường này!
Thiết lão ánh mắt ủng hộ, lại nửa lời nhắc nhở:
- Lão Sư, ngươi cẩn trọng chút.

Địa Bảng rất háo chiến, không cho phép người ngoài can dự!
Hàn Phi chớp nhẹ vòng mắt hồi đáp.
Y cho Ngọc Bài ngân sắc vào, thạch bia sáng lên, ánh quang hướng thượng, nối từ đỉnh lên năm mươi trượng, trong đó lộ ra huyễn văn nội dung “Hàn Phi, Học Viên Ngoại Viện khiêu chiến Địa Bảng”.

Hắn ung dung bước lên chiến đài, bình thản nhắm mắt dưỡng thần.
Thiết lão lên một phiến đài có địa thế gần nhất, quan sát.

Thời gian khoảng mười hô hấp đã có hơn 10 vạn người vây đến xem.

Lầu Các, mấy trăm trung niên gọi tửu, bình luận.
- Tiểu tử kia ta xem tu vi còn chưa đạt Luyện Khí Cảnh, liệu có chịu nổi một đòn không!
Gã bàn bên cạnh nhấp hớp rượu:
- Thiếu niên anh tài, thời nay không ít, hắn cũng là Học Viên của Đông Hoàng Viện, để xem sao!
Một kẻ khác chen lời:
- Bất quá chỉ là Ngoại Viện, cái tên này ta mới lần đầu nghe, không chừng còn là tân sinh thì hỏng..
Gã nọ kinh hoảng la lên:
- Ách..

Không phải chứ, nếu thật là tân sinh vậy tên này chết chắc rồi!
Cùng lúc trên bầu trời từ nhiều hướng mấy trăm bóng ảnh, bộ dáng 16, 17 tuổi tu vi Luyện Khí Cảnh, thân đằng bí bảo phi hành bay đến.

Một người xem náo nhiệt nhìn qua, kinh ngạc reo lên:
- Các ngươi xem bên kia còn có kẻ dám phi hành, không phải trong Thành cấm bay sao!
Cách mấy thước, gã tráng niên dõng dạc giải đáp:
- Huynh đệ ngươi không biết rồi, những kẻ có tên trên Địa Bảng đều được phát một Ngọc Bài liên kết.

Có người khiêu khích Địa Bảng, bọn hắn nếu ở gần sẽ cảm ứng được.

Vương quy buộc phải đến ứng chiến, được phép phi hành.
- Đó là tinh thần thiết huyết Võ Phủ Điện đặt ra.

Cùng sở hữu Ngọc bài kia, đãi ngộ tài nguyên có được cũng không ít.
Mấy người lắng nghe gật gù ghi nhận kèm tán dương:
- Ra vậy, đạo hữu ngươi hiểu biết thật sâu a..
Tên kia cười tít mắt, xua tay khiêm tốn:
- Nào có..

nào có..
Đám người phi hành đến, lăng không dừng lại trên đỉnh nóc nhà, bọn hắn dường như quen biết lẫn nhau.

Kẻ đi đầu bề ngoài có vẻ nổi bật nhất, trầm giọng:
- Ai lên trước?
Trong nhóm, một gã mặt mũi hung tợn động thân hướng chiến đài đáp xuống.

Cả bọn còn lại thả lỏng gương mặt, toạ phiến thạch còn trống gần đó.
Phiến thạch này là một Lầu trống, bày biện sẵn trăm bộ bàn ghế nơi dành riêng cho tuyển thủ tham chiến, đãi ngộ miễn phí tửu.
Trên chiến đài gã bày ra bộ mặt hung tợn, lớn giọng chào đến, hàm ý còn có phần nương tay nhắc nhở:
- Ta là Hán Tương xếp hạng 2000 Tinh Anh Bảng - Ngoại Viện, nằm trong tốp 10 vạn Địa Bảng, đừng nói học huynh ức hiếp ngươi, cho ngươi cơ hội nhận thua rời đi, tránh thương phế!
Đám người bên dưới nghe không lọt tai, quát mắng lên:
- Hán Tương, ngươi còn không chiến, bọn ta lỗ công đến xem sao!

Hàn Phi bộ dáng khinh địch, mắt vẫn nhắm, không lên tiếng.
Hán Tương nhăn mặt, hắn một phút mũi lòng thương cảm tân sinh Ngoại Viện nhất thời nông nỗi, vừa nãy khẩn trương xung phong ứng chiến là muốn cho đối phương cơ hội rút lui, để kẻ khác đến sẽ chỉ đánh mà không nói.
Chiến đài đối kháng, Võ Phủ nghiêm quy không đánh không được.
Chép miệng lắc đầu, vung quyền xông đến:
- Học đệ, cho ngươi một đường sinh mạng, ngươi chê.

Đừng trách học huynh dạy dỗ một chút!
Quyền thủ đến gần mười thước, Hàn Phi khẽ mở mắt thân vẫn vô động, đám đông thấp thỏm hô lên:
- Tiểu tử, ngươi tìm chết sao? Còn chưa chịu phòng hộ!
Chờ khi quyền địch đến sát rạt chưa đầy một thước, Hàn Phi mới lách mình né sượt qua, vận khí thành trảm, chặt xuống phần trỏ cánh tay địch nhân phế đi bảy phần kinh mạch Y.

Hán Tương lỡ đã ngã bổ về phía trước, ngửa mặt la hét thảm thiết, xém chút thì cắm đầu.

Nén khí kiềm đau nhức, hai mắt đỏ hoe, tay trái tê liệt, tay phải xuất đại Đao hình thái nặng tựa mấy trăm cân chống giữ thềm đài, Hán Tương tức muốn phun máu vì chính mình khinh địch ôm phải thiệt thòi, điên tiết kêu gào:
- Tiểu tử, là ta nhất thời sơ ý.

Thế nhưng cũng chỉ đến đây thôi, xem Đao!
Hàn Phi nhoẻn miệng:
- Vẫn chưa phục?
Đao quang ba bộ, vung ra lược lại mỗi lúc tăng lực, trường lưu như bị chẻ ra âm thanh “Vụt..vụt” ai nấy nghe đến thốn ruột lắc đầu.

Hàn Phi tỉnh táo như chiến tướng thực chiến qua ngàn trận, thư thả tránh đông né tây, chán ghét buông lời:
- Cứng đầu!
Hắn trước đó nhìn sơ cũng hiểu Địa Bảng là một phần tự tôn của Đông Hoàng Thành, công phá nhiệm vụ nên thu liễm một chút, công khai vả mặt dễ dẫn đến lửa thù day dưa không dứt, xét thấy Hán Tương này cũng không quá đáng ngạo mạn phách lối, chỉ muốn ngầm cảnh cáo Y, nào ngờ đối phương thiếu trầm tĩnh đến vậy.
Năm phần lực lượng cuộn lại thành quyền áp sát oanh lên giữa ngực địch nhân bức hắn văng năm thước, dư lực từ điểm va chạm mới hiện lộ phong nhận tụ hình quét ra.
Hán Tương tu vi Luyện Khí Cảnh sơ kì, không phải đối thủ, đao chiêu còn chưa chém trúng đối phương đã buột khỏi tay, rơi xuống thạch thềm, cọ xát kêu “beng..

beng”..