Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 22



Trái tim Nguyên Sắt Sắt thình thịch chẳng khác gì nai con chạy loạn, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng.

Giao Châu không thể so với kinh đô Đại Lương được, đối với nữ tử cũng không có quá nhiều trói buộc khắt khe, Giao Châu có nương tử quân, rất nhiều nữ tử có năng lực cũng muốn lên chiến trường, nữ nhi xuất đầu lộ diện trên phố thét to phụ trách kiếm tiền cũng không phải số ít.

Có lẽ là nữ tử vì nguyên do cũng muốn gánh vác trong nhà ngoài ngõ, nữ tử Giao Châu sau khi trượng phu chết tái giá cũng rất phổ biến, cũng không tôn sùng cái gọi là "Bàn thờ trinh tiết".

Nguyên Sắt Sắt sống trong bầu không khí này, nàng chỉ là cơ thể yếu ớt bẩm sinh, lớn lên với bộ dáng tiểu bạch hoa yếu đuối vô tội, trên thực tế, chịu sự ảnh hưởng của hoàn cảnh mà trưởng thành, tính tình nàng càng giống với các cô nương ở Giao Châu hơn.

Nàng cũng không giống như cô nương kinh thành quá mức để ý tới thanh danh của bản thân như vậy.

Mãi cho đến buổi tối trước ngày đi đi chơi hội đạp thanh một hôm, Dư phu nhân cũng chưa có biểu hiện gì đặc biệt, Nguyên Sắt Sắt còn cho rằng Dư phu nhân đã bỏ qua phần này.

Sau khi cơm nước xong, Dư phu nhân thần thần bí bí đưa cho Nguyên Sắt Sắt một cái hộp gỗ màu nâu.

Bên trong là một hộp trang sức lớn mà bà đã cố ý vì nàng mà chuẩn bị.

Dư Tu Bách thấy một hộp chất đầy nào là kim thoa hoa văn tinh xảo, nào ngọc thạch, nhìn nương hắn, chua xót mà ăn thêm một bát cơm lớn.

Biết bao giờ nương hắn mới chịu hào phóng như thế đối với những lần hắn ra ngoài chơi đây?

Nhưng thiếu niên suy nghĩ một chút, nếu Dư phu nhân biết được chuyện hắn cùng với mấy vị huynh đệ bằng hữu trước đây đi ra ngoài uống rượu, chỉ sợ danh tiếng gầm rú hổ mẹ của phủ tướng quân lại xuất hiện trùng trùng trên giang hồ mất.

Dư tiểu tướng quân ở trên chiến trường anh minh thần võ, quan tâm cấp dưới là thế, thế mà trước kia, khi còn chưa đến Giao Châu, từng bị Dư phu nhân rượt đuổi chạy khắp phố, thiếu niên chạy lẹ, né phải né trái phía trước, trên quần áo sẫm màu, ở phần mông có vài cái dấu chân màu xám rõ rệt.

Thật ra thì Dư phu nhân đánh cũng không đến nỗi đau, đối với vị thiếu niên thân thể cường tráng mà nói, đau chủ yếu là mặt mũi.

Những người khác cùng một nhóm với Dư Tu Bách, mẫu thân đối với bọn họ phê bình cũng tương đối kín đáo, nhưng nương của bọn họ so với nương hắn thích sĩ diện, không làm ra được chuyện đuổi đánh trên đường cái.

Bởi vì chuyện này, tiểu thiếu niên Dư Tu Bách bị cười nhạo rất lâu, đánh mất một đoạn thời gian uy nghiêm thuộc về lão đại.

Hiện tại hắn chính là đang ở Giao Châu, được người tôn xưng một tiếng tiểu tướng quân, sao có thể còn bị nữ nhân đuổi đánh được chứ?

Dư Tu Bách vừa nghĩ đến cảnh tượng bản thân hiện tại lại bị đuổi đánh, vô cùng sợ sệt mà lắc lắc đầu.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sắt Sắt vẫn còn chưa tỉnh, Dư phu nhân đã phái nha hoàn đi phụ trách việc trang điểm cho Nguyên Sắt Sắt, đợi sẵn ở trong sân.

Dư phu nhân lo lắng nha hoàn bên cạnh Nguyên Sắt Sắt vẫn chưa có theo kịp trào lưu của kinh thành, cố ý phái tới nha đầu khéo tay phụ trách chải đầu cho Nguyên Sắt Sắt.

Mặc vào bộ y phục mới, đeo trang sức mới, búi tóc xinh đẹp Nguyên Sắt Sắt quả thật là mỹ nhân so với hoa kiều.

Nhất là nàng một thân băng cơ ngọc cốt làn da non mịn, mặc vào bộ xiêm y màu hồng phấn không chỉ không bị mấy kẻ soi mói nhan sắc áp chế, ngược lại càng tôn lên làn da trắng của

nàng.

Vừa đẹp vừa yêu kiều, một bé nho nhỏ.

Khi đầy thương yêu dùng đồ ăn sáng, Dư phu nhân nước mắt lưng tròng mà nắm lấy tay nàng, dường như là không nỡ để nàng đi ra ngoài.

Thật ra Dư Tu Bách vừa vào cửa cũng bị tiểu cô nương như vậy làm cho kinh diễm rồi.

Lúc Giao Châu đánh giặc, vừa là lúc Nguyên Sắt Sắt lột xác thành một đại cô nương xinh đẹp, toàn bộ Giao Châu đều bởi vì bận rộn xoay quanh chuyện đánh giặc, mỗi ngày đều có người chết, đều có người bị thương, mỗi ngày đều phải kiểm kê trang bị tổn hại hư hao, tính toán lương thực, tính toán trợ cấp của các quân sĩ chết đi, người nhà thu xếp ổn thỏa.

Chẳng có ai có tâm tình đi trang điểm cả.

Cho dù là phú quý nuông chiều như Nguyên Sắt Sắt. Cả ngày y phục thường, rửa mặt sạch sẽ, tiểu cô nương đau lòng cho cha mẹ tỷ tỷ nàng, chủ động vào nha thự, cả ngày bàn tính không rời tay.

Khi Dư Tu Bách hết giờ thay phiên công việc đã từng gặp qua tiểu cô nương cầm nhòn nhọn kia, ở lều trại dựng thành phòng thu chi giản dị bên trong, dưới ánh nến mờ nhạt, ngón tay linh hoạt gảy bàn tính.

Nếu như nói ở trên đường tới Giao Châu, Dư Tu Bách chỉ lờ mờ ý thức được Nguyên Sắt Sắt là một cô nương đã trưởng thành, vậy thì Nguyên Sắt Sắt của hiện tại, là chân chân chính chính ở trong lòng Dư Tu Bách, có sự nhận thức càng khắc sâu rõ ràng.

Sắt Sắt không phải chỉ là một cô nương đã lớn, mà còn là một tiểu cô nương cực kì xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.

Nàng là muội muội của hn, mặc kệ bao nhiêu tuổi, ở trong lòng hắn, đều là nụ hoa ở đầu cành, lặng lẽ từ phía sau lưng phụ thân nhìn tiểu cô nương của hắn.

Là một tiểu quỷ thông minh ranh mãnh người đầu tiên dám trêu đùa hắn, còn không khiến hắn tức giận.