Đoạt Xá Thành Thê

Chương 118: 118



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Mã Ngọc Trân dẫn hai người Tưởng Chí Lâm đến nhà Tống Trường Lâm, hai cha con nhà họ Tống đang ở trong nhà vừa xem ti vi vừa dỗ bọn nhỏ, mẹ chồng nàng dâu hai người thì ở trong bếp làm bánh bao.

Tối hôm đó lúc hai vợ chồng già nhà họ Tống đến, bánh bao trong nhà cũng chỉ có hai cái, Trương Xảo Phương thấy cha mẹ chồng đều thích ăn, nên cô lại mua thêm chút thịt bò, muốn làm bánh bao tiếp.
Tống Trường Lâm thấy Mã Ngọc Trân đưa hai người đàn ông lạ mặt đến nhà, tuy rằng anh cũng tò mò hai người này là ai, nhưng anh cũng không ngờ mục đích họ đến để mua bức tranh thêu.


Anh nhanh chóng mời người vào nhà, hỏi rõ ràng mới biết hai người này muốn mua bức tranh ‘Mã đáo thành công’ ở công ty của anh? Không ngờ vì bức tranh thêu mà họ tìm đến tận nhà? Tống Trường Lâm có chút buồn cười nói:
“Chào hai anh, bức tranh thêu này của tôi không bán được, đó là hàng không bán.”
Đó là vợ anh tự tay thêu cho công ty nhà mình, nếu anh bán qua tay người khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Tưởng Chí Học thấy Tống Trường Lâm không thèm hỏi giá đã trực tiếp từ chối, nên càng có thêm ấn tượng tốt với anh, anh sợ bạn tốt nói chuyện quá thẳng, khiến người ta mất mặt mũi, anh cười tiếp lời: “Em trai Tống, bạn anh phải chạy đến tận nhà em, có thể thấy rằng anh rất thích bức tranh này, cho nên em cứ yên tâm đi, nếu anh ấy mua được vào tay thì cũng nhất định vô cùng quý trọng bức tranh này, vừa rồi anh cũng nói với cậu nhóc ở công ty em, nếu đây là bức tranh em sưu tầm được thì tất nhiên bọn anh cũng không dám đoạt đồ yêu thích của người khác, nhưng đó là em dâu thêu ra, em bán cho bọn anh thì em dâu cũng có thể thêu được bức tranh khác, cũng không có gì ảnh hưởng cả.

Tất nhiên, anh cũng hiểu được rằng thêu bức tranh này rất tốn công sức, cho nên về phương diện phí vất vả thì bạn anh nhất định có thể khiến cho em dâu vừa lòng.”
Tống Trường Lâm cũng hiểu được đối phương thật lòng yêu thích, anh do dự một chút vẫn lắc đầu: “Thật sự xin lỗi hai anh, không phải em không nể mặt hai anh, mà hai vị cũng nhìn ra được, bây giờ trong nhà em có hai đứa nhỏ, mà cha mẹ em cũng mới lên thăm nhà em từ hôm kia, mấy ngày nữa họ cũng phải về nhà, vợ em còn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không có thời gian thêu tranh được, cho nên bức tranh ở công ty kia tôi không muốn bán.” Anh không nói ra miệng chính là anh cảm thấy sau khi bức tranh kia được treo lên thì công việc làm ăn nhà anh cũng tốt hơn nhiều, vốn anh cũng không tin chuyện này, nhưng anh tiếp xúc với nhiều người, cũng hiểu nhiều hơn, anh phát hiện ra người làm chủ càng nhiều công việc thì càng phải chú ý đến điều này, luôn có vài thứ làm cho người chủ tiến lên được, mang đến hai chữ ‘sinh vượng’.


Tuy rằng nghĩ như vậy thì có chút mê tín, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện thật hay giả, anh chỉ quan tâm đến nguyên tắc thà tin là có, vậy nên anh cảm thấy không thể bán bức tranh này được.
Người đàn ông béo trắng kia họ Vương, từ sau khi vào nhà thì trong lòng cũng có quyết định, bởi vì điều kiện của nhà họ Tống có chút chênh lệch với trong tưởng tượng của anh, cho nên anh càng tin tưởng với mức giá anh đưa ra thì đối phương sẽ vừa lòng, nhưng bây giờ anh còn chưa kịp ra giá thì đã bị đối phương cản lại, trong lòng anh thấy nóng nảy, nhanh chóng mở miệng nói: “Đừng, chú em à, anh đưa chú năm nghìn, tự em thuê bảo mẫu giúp em trông đứa nhỏ cũng được rồi đúng không?”
Lại nói bức tranh này thêu cũng rất tốt, chú trực tiếp bán cho anh là được, công ty của chú cũng không bị ảnh hưởng gì đúng không? Anh có suy nghĩ này không phải vì trong lòng anh ích kỉ, anh thật sự cảm thấy bức tranh này có khí chất rất khác biệt, nếu đặt trong công ty của anh thì mới hợp, chứ đặt trong công ty nhỏ của đối phương thì hơi phí phạm.
Năm nghìn? Cha Tống mẹ Tống đứng bên cạnh mở to hai mắt, hai vợ chồng họ một năm mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tốc độ của con dâu bọn họ cũng hiểu một chút, hai tháng là kiếm được năm nghìn, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy chứ? Hai người hưng phấn nhìn chằm chằm vào con trai, một lòng chờ con trai gật đầu, không ngờ Tống Trường Lâm vẫn không thay đổi vẻ mặt, vẫn lắc đầu cười:
“Rất xin lỗi hai anh, bức tranh đó tôi không thể bán.” Nếu không phải là Tống Trường Lâm cũng từng đi bán tranh thêu cho Trương Xảo Phương, dù Tống Trường Lâm có mở một công ty chuyển nhà thì cũng bị rung động khi biết một bức tranh nhỏ mà có thể kiếm được 5000 đồng.


Vấn đề là anh đã kiếm được nhiều tiền, lqd, với số tiền này anh đã sớm bình tĩnh, cho nên anh từ chối cũng rất dứt khoát, không hề có chút do dự.
Không nói đến chuyện vợ chồng già nhà họ Tống đang gấp thế nào, hai ông bà đang thầm mắng con trai không biết tốt xấu, mà người đàn ông họ Vương đã nhanh chóng nhận lỗi: “Là anh sai rồi, tay nghề tốt như vậy là anh trả giá quá thấp, như vậy đi, 6000 đồng, lục lục đại thuận, chú thuận anh cũng thuận, cái giá
.