Đoạt Xá Thành Thê

Chương 38



Editor: Voicoi08

Trương Xảo Trân bị cha mẹ lải nhải đến mức không còn kiên nhẫn, kết quả vừa quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy, cô quay đầu cười nói: “Cha mẹ, chúng ta không cần phải đến nữa đâu, hai vợ chồng nhà chị ba về rồi ạ.”

“A? Đến rồi sao?” Cha Trương đang ngồi trên giường đất vừa nghe thấy lập tức vui vẻ, đi giầy ra  chỗ cửa sổ nhìn thấy hai vợ chồng cô con gái thứ ba bắt đầu vào cổng, ông quay đầu nói với bạn già: “Hai vợ chồng Tam nha đến đó, bà mau đi bổ dưa hấu cho đứa nhỏ ăn.” Ông dặn dò bạn già xong lại vui tươi hớn hở đi ra ngoài đón.

Hôm qua Trường Lâm về nhà, hôm nay đã đến thăm hai vợ chồng già bọn họ, đây cũng có nghĩa là con rể của họ hiếu thuận, sao ông có thể không vui chứ?

Trương Xảo Phương còn chưa vào đến cửa nhà đã thấy cha cô tươi cười ra đón: “Trường Lâm đến rồi à? Con mau vào nhà đi, vừa rồi cha còn nói với Tứ nha bảo nó đến bảo hai vợ chồng con đến ăn cơm, cha đang nói thì hai vợ chồng con đến.”

“Cha, hôm qua con về đến nhà đã là chiều, cơm nước xong cũng đã muộn, nên chúng con không sang nữa, nghĩ hôm nay sang sớm một chút, có thể ở đây chơi một ngày.” Tống Trường Lâm thấy cha vợ nhiệt tình như vậy, trong lòng anh cảm thấy ấm áp, anh và cha vợ cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng quả thật là cha vợ coi anh như con trai ruột, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng thân thiết.

“Ha ha, ở chơi một ngày cũng tốt, buổi trưa cha sẽ tự mình đi nấu món ngon cho con.” Cha Trương thấy con rể nói có thể ở nhà ông chơi một ngày, nụ cười trên mặt ông càng rõ ràng hơn, con rể cả và con rể thứ hai không có việc gì thường xuyên đến, nhưng công việc của con rể thứ ba lại có đặc thù riêng nên không hay về nhà, số lần đến nhà họ càng đếm trên đầu ngón tay. Vốn là hôm mồng hai tết ông còn nghĩ là có thể ở chơi một ngày, kết quả tam nha tức giận bỏ về, hôm nay ai dám cản Trường Lâm ở đây ăn cơm ông nhất định không để yên cho kẻ đó, cho dù là con gái ruột của ông cũng không được.

Cho dù Trương Xảo Phương không biết suy nghĩ trong lòng cha cô nhưng cô cũng cảm nhận được một cách sâu sắc rằng địa vị của cô trong nhà đã thẳng tắp tụt xuống, cô nhìn cha cô vui vẻ kéo chồng cô vào nhà, trong khoảng thời gian đó cha cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, Trương Xảo Phương bất đắc dĩ trợn trừng mắt lên, thật sự không biết ai mới là con ruột của cha cô? Nhìn dáng vẻ nhiệt tình vui vẻ của cha cô xem, thật sự khiến người khác chịu không nổi mà.

Tống Trường Lâm vào nhà, anh trực tiếp để bao gà to ở sân, con gà rơi xuống đất phát ra tiếng động khiến cho cha Trương ngạc nhiên: “Trong bao này là cái gì vậy?” Hình như là gà?

“Đó là gà Xảo Phương nuôi ạ, cũng hơn ba tháng rồi, không còn nhỏ nữa, buổi trưa nhà mình làm thịt một con ăn, đúng lúc mọi người có thể nếm thử xem gà cô ấy nuôi có ngon không?”  Ngoài miệng Tống Trường Lâm nói vậy, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất tự hào, anh cảm thấy vợ anh làm gì cũng tốt, nuôi gà cũng béo hơn gà nhà khác nhiều.

“Ôi, có thể ăn rồi sao? Được, lát nữa để mẹ con nấu nước, buổi trưa chúng ta hầm gà ăn.” Con gái nuôi gà, cha Trương cũng  không khách sáo, cười cười xách cái bao to trong tay, ông phát hiện ra con gà này cũng rất nặng. Diễn_đan_lê_quý_đôn

Đúng lúc này, mẹ Trương bê một mâm dưa hấu đi đến, thấy Tống Trường Lâm lập tức cười nói: “Trường Lâm đến rồi à con? Cha con thấy hai đứa đến lập tức bảo mẹ đi bổ dưa hấu, con mau vào nhà đi, dưa hấu này rất ngọt.” Vừa nói chuyện, hai mắt bà không ngừng đánh giá con rể thứ ba, bà phát hiện khóe mắt đuôi mày của đối phương đều là ý cười, cảm xúc rất khác so với lúc mừng năm mới, cuối cùng tim bà cũng có thể  để xuống bụng. (Yên tâm đó ạ)

Sau khi Trương Xảo Phương vào nhà, cô buồn bực nhìn vào ánh mắt của mẹ cô, một lòng một dạ để trên người chồng cô, sau đó ba người nói nói cười cười, yêu thương lẫn nhau vào nhà, xem ra, cô vẫn là người dư thừa.

Vào nhà, cô thấy cha mẹ cô hết đưa cho chồng cô dưa hấu lại đưa khăn lông, nhiệt tình đến mức không thể nhiệt tình hơn, Trương Xảo Phương cũng không biết đó là cảm giác gì, cô lấy khuỷu tay huých vào người em gái: “Tứ Nha, em có phát hiện ra anh rể thứ ba của em mới là con đẻ của cha mẹ, hai người chúng ta đều là con nuôi không?” Rõ ràng là sự đối xử quá khác nhau mà.

Trương Xảo Trân không nói gì mà nhìn lại vào chị gái thứ ba càng già lại càng trẻ của cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đó là chồng chị.” Cho nên cô còn chưa có ghen đâu, chị ba ăn giấm cái gì chứ?

A, cũng đúng. Trương Xảo Phương khiêm tốn sửa đổi, cô sờ sờ mũi cười tiến lên chen vào nói: “Cha, Trường Lâm mang về cho cha hai chai rượu ngon, anh ấy nói buổi trưa muốn mời cha hai chén.

Cha Trương vừa nghe xong trong lòng ông lập tức vui vẻ, ánh mắt ông nhìn con rể lại thêm ba phần lửa nóng.

Mẹ Trương vừa nghe không nhịn được cười mà nhìn về phía con gái: “Con mua nhiều đồ này nọ như vậy mà cũng không hợp ý cha con bằng Trường Lâm.” Ngoại trừ quần áo, mỗi lần Tam nha đi bạn già không nhịn được lại phải lải nhải nói lãng  phí tiền, còn không bằng mua cho ông hai chai rượu đâu.

Tống Trường Lâm nhìn vợ anh lúng túng, anh không nhịn được mà cũng muốn cười, ngày hôm qua cha anh cũng nói vậy, hôm nay mẹ vợ anh cũng nói vậy, vợ anh thật đáng thương. .  .

Người làm cha sợ con gái tủi thân, ông vội cười nói: “Xảo Phương mua đồ cũng rất tốt, cũng rất tốt.”

Rất tốt? Trương Xảo Phương nhìn cha cô bằng ánh mắt trách móc, cô lấy ra hai chai rượu trong hộp cứng, lại đưa thêm cho cha cô hai cây nhân sâm, cô cũng không nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của cha cô mà cầm một miếng dưa hấu rồi kéo em gái ra ngoài nói chuyện.

“Đúng rồi, em và Từ Hồng Quân thế nào rồi?” Lúc trước tứ nha nghe lời cô không giúp nhà họ Từ làm việc nữa, lqd, kết quả là Từ Hồng Hà còn tìm đến nhà. Thấy tứ nha nói đau thắt lưng không đi được, lúc này ngay cả vẻ ngoài cũng không đồng ý, nói con gái nhà họ được chiều chuộng, bản thân cô ta làm công việc nhiều năm như vậy cũng chưa dám kêu đau eo, vậy mà cô mới có mấy hôm đã nói không được.

Tứ nha nghe chị gái tẩy não đang hối hận đau lòng cho da mặt của mình, vừa nghe thấy chị ta nói vậy thì sao có thể nhường chị ta? Hai người lập tức cãi nhau, cuối cùng chính thức tuyệt giao.Vốn cô cũng nghĩ là cô và Từ Hồng Quân có hiểu nhau, kết quả không bao lâu sau thì Từ Hồng Quân gửi thư đến vừa quan tâm lại xin lỗi, làm người ta cảm thấy hai người có khả năng tình cũ cháy lại.

Trương Xảo Trân vừa ăn dưa hấu vừa bất đắc dĩ nói: “Về phía em thì em nghĩ em và anh ta đã kết thúc, nhưng anh ta cứ mấy ngày lại gửi một bức thư đến mà còn rất chăm chỉ, nhưng vấn đề là, mẹ nó, em gái anh ta không có ấn tượng tốt với em, còn nói em lười em quý, anh ta lại nói em tốt . . .” Nói đến đây, cô quay đầu liếc nhìn về phía trong phòng, thấy không ai chủ ý mới nói với chị ba: “Có cái rắm gì tốt đâu?” Nếu cha cô nghe thấy câu này nhất định sẽ lải nhải cô, cô cũng suy nghĩ cho cái lỗ tai của mình nên vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

“Ha ha…” Trương Xảo Phương bị dáng vẻ của em gái chọc cười, đồng thời cô cũng vui mừng cảm giác được mới có một thời gian không gặp mà con nhóc này hiểu chuyện hơn nhiều? Nó cũng biết suy một thành ba rồi.

“Chị ba, em gái chị đang thất tình đó.” Trương Xảo Trân trừng mắt lườm chị gái, cô không hiểu tại sao chị gái cô lại có thể vui vẻ đến vậy?

“Khụ khụ, không phải chị cũng đang vui sao? Nếu em coi đó là tình yêu chân thành thì chị mới phải khóc đó.” Trương Xảo Phương trực tiếp ném miếng vỏ dưa hấu vào chuồng gà, lqd, cô cười cười nhìn em gái: “Vậy là được rồi, đàn ông tốt còn rất nhiều, bây giờ chưa kết hôn mà còn như vậy, kết hôn rồi thì còn phiền phức đến thế nào? Em triệt để cắt đứt với anh ta đi, không cần phải dây dưa mãi, kết hôn không phải chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình, bên kia không yên cũng coi như xong.”

Hai chị em đang nói thì vợ chồng Trương Xảo Tĩnh ôm đứa nhỏ đi vào, vừa đến sân lập tức nói: “Hôm qua chị nghe nói Trường Lâm đã về, nên nghĩ có thể hôm nay hai vợ chồng cô sẽ về, quả nhiên là chị đoán đúng rồi.” Bởi vì chuyện bệnh của chồng, trong lòng chị rất cảm ơn Tam nha, chị vừa cảm ơn vừa cảm thấy càng thêm tin tưởng, lúc có chuyện đều có chị em ở bên, còn lại đều không quang trọng,  cho nên thấy em rể thứ ba về nhà, chị mang cả chồng con về nhà muốn để chị em gặp mặt.

Cha Trương thấy vợ chồng con gái thứ hai cũng về, trong lòng ông càng thêm vui vẻ, cha Trương nhiệt tình kéo hai con rể vào phòng, mẹ Trương yêu thương ôm cháu ngoại, ba chị em bị vứt lại chị nhìn em, em nhìn chị, cuối cùng tự lực cánh sinh vào bếp cắt dưa hấu ăn, rồi lại tiếp tục ngồi ngoài sân nói chuyện.

Đừng nhìn Cổ Chí Kiệt và Tống Trường Lâm như vậy nhưng số lần hai người gặp nhau cũng rất ít, trong trí nhớ căn bản là không nói được mấy câu, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp mặt, không nói đến việc nhà hỏi thăm tình hình gần đây một chút thì cũng tốt.

Cha Trương thấy hai con rể nói chuyện hợp ý, ông cười đứng dậy nói: “Hai người các con cứ nói chuyện, cha đi giết gà, nếu không thì trưa muộn chúng ta cũng chưa được ăn.”

Tống Trường Lâm lâu lắm mới về nhà một lần, sao anh có thể để cha vợ giết gà chứ? Anh vội vàng ngăn cả cha vợ, rồi nhanh chóng ra ngoài giết gà.

Cổ Chí Kiệt quan sát, Tống Trường Lâm dùng một bàn tay to nắm chặt cánh và đầu gà, bàn tay kia giống như chơi đùa một dao xử lý xong con gà, vừa làm vừa cười nói biểu cảm vô cùng tự nhiên, con gà trống rất to kia ngay cả đạp chân hai cái cũng chưa làm được đã trực tiếp đi gặp diêm vương.

Anh ta sờ sờ cổ mình, trong lòng cảm thấy lạnh toát, đột nhiên anh ta cảm thấy ngày đó Trương Đông Binh phát bệnh thật kịp thời, nếu đối phương biết anh ta giúp người khác động chạm đến vợ đối phương thì sao? Tống Trường Lâm  cũng nắm lấy cổ và tay anh ta rồi xử một dao sao? May quá, may quá, a di đà phật. . .

Tống Trường Lâm không biết bản thân anh đã để lại ám ảnh trong lòng của anh rể hai, anh thấy con gà không còn đạp  lập tức quăng vào chậu, ngẩng đầu nhìn anh rể hai cười nói: “Bọn em ở bội độ thật sự chưa từng giết gà, nhưng mấy năm trước ở ngọn núi gần đó có heo rừng làm người bị thương, người dân không còn cách nào khác nên tìm bộ đội, bọn em mang theo súng muốn bắt con lợn kia lại. . .”

Cổ Chí Kiệt phát hiện bản thân anh ta suy nghĩ còn quá đơn giản, vậy mà anh ta lại quên mất, người ta không chỉ dùng dao mà người ta còn có thể dùng súng?

“Cuối cùng bọn em phát hiện ra đó không phải một còn lợn rừng mà là một bầy, cũng sớm chuẩn bị hành động bắt giữ, sau đó lại bất đắc dĩ chuyển thành hành động tiêu diệt. . .”

Tiêu diệt? Cổ Chí Kiệt cảm thấy chân anh ta nhũn ra, anh chỉ giúp người ta giật dây, không đến mức bị tiêu diệt đúng không?

“Con lợn rừng này da dày thịt béo, cái đầu của nó cũng lớn, vẻn vẹn hơn ba trăm cân, trên người đã trúng đạn mà vẫn có thể xông lên. . .”

Bị thương chết? Anh ta sờ sờ ngực thì phát hiện trái tim đang đập loạn nhịp.

“Cuối cùng bọn em bị thương một người, sau đó cứ đánh thẳng vào mắt nó, cuối cùng cũng tiêu diệt được hết.” Tống Trường Lâm thấy cha vợ anh nghiêm túc lắng nghe, anh cũng nghiêm túc kể hết, cả nói cả vung tay múa chân một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một cái tổng kết.

Kết quả sau khi anh nói xong thì phát hiện sắc mặt anh rể hai có chút xanh: “Anh rể hai, anh sao thế ạ? Anh có bị sao không?”

“Không, không có chuyện gì, anh đau bụng thôi, hình như có chút tiêu chảy.” Cổ Chí Kiệt chớp chớp đôi mắt biến thành màu đen, trong lòng anh ta âm thầm quyết định, từ nay về sau anh phải rời xa cô em vợ thứ ba Trương Xảo Phương, cho dù Trương Xảo Phương có quan hệ với tất cả đàn ông trong thôn thì trong đó cũng tuyệt đối không có anh ta, ai nha mẹ ơi, anh ta biết rõ em rể thứ ba là người tham gia quân ngũ, sao anh ta có thể quên mất là người tham gia quân ngũ sẽ hung dữ thế nào? Đáng sợ, quá đáng sợ.

Tống Trường Lâm thấy anh rể hai run rẩy đi ra khỏi phòng, anh có chút lo lắng nhìn về phía cha vợ: “Cha, tí nữa cha lấy cho anh rể chút thuốc đi, hình như anh ấy  bị tiêu chảy nặng rồi.” Chân cũng mềm nhũn ra rồi, có thể thấy là đi rất nhiều.

“Được, con vào nhà nghỉ ngơi một lát, để ba chị em nó vào vặt lông gà, cha đi lấy thuốc cho Chí Kiệt.” Cha Trương thấy vẻ mặt trắng bệch của con rể thứ hai khiến ông có chút lo lắng, ông ra ngoài gọi to để ba cô con gái về nấu cơm còn ông thì đi lấy thuốc.

Cổ Chí Kiệt bị tiêu chảy sao? Trương Xảo Tĩnh có chút nghĩ ngờ nói: “Lúc sáng ra ngoài còn bình thường mà, chị cũng không thấy anh ta kêu đau bụng?”

“Con còn ở đấy mà nói tốt à? Chí Kiệt cũng xanh cả mặt rồi, sao con là vợ mà không chịu quan tâm chút nào thế, mỗi ngày đều tùy tiện cũng không biết là con đang để ý đến cái gì nữa?” Mẹ Trương đang đốt lửa ở bên cạnh khó chịu trừng mắt lườm con gái thứ hai, cho dù lúc đầu Chí Kiệt có sai nhưng mà bây giờ người ta cũng đã chịu sửa sai rồi,lqd, vụ trồng mùa xuân năm nay cũng là do Chí Kiệt giúp đỡ trong nhà trồng trọt đó, sao cô con gái thứ hai của bà còn không chịu để tâm chứ?

Trương Xảo Phương thấy chị hai tự nhiên bị mắng, cô vụng trộm hỏi chồng: “Vừa rồi mấy người nói gì vậy?”

“Không có gì? Cha nói muốn giết gà, anh mang gà đi giết thôi.” Tống Trường Lâm cảm thấy anh rể hai là một người đàn ông không thể sợ giết gà được, cho nên chắc hẳn là có bệnh thôi. Vừa thấy như vậy anh vẫn cảm thấy vợ anh thật tốt, tuyệt đối không thể giống dì hai không quan tâm đến chồng như vậy.

Giết gà sao? Trương Xảo Phương nghĩ đến người nào đó vừa mới làm việc trái lương tâm, lại nhìn chồng cô rõ ràng có cơ thể cao lớn hơn đối phương, cô cảm thấy cô đã nhận ra vấn đề, trong lòng cô vui sướng khi người khác gặp họa: Ha ha, Cổ Chí Kiệt, sợ chưa? Anh còn dám không có mắt nhìn mà muốn làm người tốt nữa không? Trường Lâm nhà tôi có thể dùng một tay bóp chết anh.