Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 65: Đồng ý



Khách Nhĩ Khách bộ nằm ở sa mạc phía Nam Mông Cổ, sinh sống và chăn nuôi chủ yếu ở khu vực sông Tây Lạp Mộc Luân và Lão Cáp, phía Đông Diệp Hách bộ, phía Tây giáp Sát Cáp Nhĩ bộ, phía Bắc cập Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm bộ, còn phía Nam liền với Quảng Ninh Minh triều.

Người đứng đầu Khách Nhĩ Khách nguyên là A Nhĩ Sở Bác La Đặc, con trai thứ năm của Đạt Diên Hãn, nhưng vì Hổ Lạt Cáp* có năm người con, do đó gọi là Khách Nhĩ Khách ngũ bộ, chia thành Ba Ước Đặc, Ba Lâm, Trát Lỗ Đặc, Ô Tề Diệp Đặc và Hoằng Cát Lạt Đặc, trong đó Trát Lỗ Đặc trú mục tại quan ngoại Tây Bắc Khai Nguyên, hùng mạnh nhất trong năm bộ, kỵ binh có hơn năm nghìn người.

*Con trai một của A Nhĩ Sở Bác La Đặc.

Lần đầu tiên được nghe thấy cái tên Giới Trại này, đó là vào mười sáu năm trước, Kim Đài Thạch hủy hôn, gả đứa con gái vốn được hứa cho Đại Thiện làm vợ Giới Trại. Không nghĩ đến lần đầu tận mắt nhìn thấy hắn, ấn tượng lại kém đến vậy, thật khó mà tưởng tượng được trước sau là một nam nhân, mà lại cướp đoạt vị hôn thê của Đại Thiện.

Điều này cũng không phải là vì hắn có bao nhiêu đáng ghét, nhưng mà thể loại tính cách cậy mạnh hiếu thắng, tự cao tự đại thật khó mà để lại ấn tượng tốt cho người khác ------ Đặc biệt là......Bố Dương Cổ hứa gả tôi cho Giới Trại, thay thế cô con gái đã qua đời của Kim Đài Thạch, tiếp tục lân bang giao hữu, biên giới thái bình mai sau.

Giáp Dần, năm Minh Vạn Lịch thứ bốn mươi hai. Ngày mười lăm tháng tư, nhị a ca Đại Thiện của Kiến Châu cưới con gái của Chung Nộn bối lặc Trát Lỗ Đặc bộ tại bến Ốc Hách; ngày hai mươi trong tháng, ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái cưới muội muội của Trát Lỗ Đặc Nội Tề Hãn tại bến Ốc Hách.

Mãn Mông liên hôn càng mật thiết, dã tâm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã từng bước hướng vào biên giới Mông Cổ.

Sau đó......có tin truyền đến, bát a ca Hoàng Thái Cực vào mồng mười tháng sáu, đã cưới Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Triết Triết, con gái Mãng Cổ Tư Khoa Nhĩ Thấm bối lặc tại Hỗ Nhĩ Kỳ thành.

Đột ngột nghe được tin như thế, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, trước sau chỉ si ngốc đứng trong sân cả đêm ngước nhìn bầu trời sao phía xa xôi. Ngày thứ hai liền bắt đầu sốt cao, bệnh kéo dài hơn nửa tháng mới chuyển biến tốt. Kể từ đó về sau, tôi cảm thấy thân thể đã không còn tốt như trước, không chỉ nguyệt sự hỗn loạn, da vẻ nhợt nhạt, mà mỗi khi đêm xuống đều hay ngứa ngáy cổ họng, không ngừng kịch liệt ho khan.

Bố Dương Cổ đúng là chẳng buồn quan tâm đến tôi, tôi cũng lười tìm đại phu cho mình, bệnh này kéo dài hơn nửa năm, không thấy tốt lên, cũng không chuyển xấu đi, chứng ho này từ từ cũng đã thành thói quen, tôi cũng không hơi đâu rãnh rỗi mà để ý đến.

Mùa đông tháng mười một năm Giáp Dần, Kiến Châu cử binh chinh phạt hai lộ Nhã Lãm và Tây Lâm của Ác Tập bộ, có được nghìn người.

Kỷ Mão, năm Minh Vạn Lịch thứ bốn mươi ba. Tháng Giêng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưới Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, con gái của thân vương Mông Cổ Khổng Quả Nhĩ.

Tháng ba, Kiến Châu cử sứ tiến kinh cống nạp lần thứ bảy......

Tuy rằng tôi ở Diệp Hách, nhưng lại như vô tình luôn tìm hiểu hết thẩy tin tức có liên quan đến Kiến Châu, nói ra thật là buồn cười, thỉnh thoảng đối với loại nhung nhớ cố chấp này đến cả chính mình cũng không kìm được một phen khinh bỉ, thế nhưng tôi quản được tim mình, mà lại chẳng quản được vết thương lòng kia.

Không lâu sau, bỗng nghe thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã định lại binh chế Kiến Châu, ngoài bốn kỳ Hoàng, Hồng, Bạch, Lam lúc đầu ra, hắn tăng thêm bốn kỳ nữa, bố trí năm đại thần quản lý việc thẩm vấn, mười người Trát Nhĩ Cố Tề làm phụ. Kể từ lúc kỳ chủ tám kỳ được phân chia, thì có thể dễ dàng đoán ra được sự thay đổi mới nhất về tầng thế lực tối cao của Kiến Châu------Hai kỳ Chính Hoàng và Tương Hoàng sẽ do Nỗ Nhĩ Cáp Xích thân lĩnh; còn hai kỳ Chính Hồng và Tương Hồng sẽ do nhị a ca Đại Thiện thống lĩnh; Lam kỳ ban đầu vốn thuộc về Thư Nhĩ Cáp Tề nay chia thành hai, Chính Lam kỳ sẽ do ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái thống lĩnh; Tương Lam kỳ sẽ do người con thứ của Thư Nhĩ Cáp Tề là A Mẫn thống lĩnh; Chính Bạch kỳ ban đầu thuộc Chử Anh nay đã chuyển sang do Hoàng Thái Cực thống lĩnh; Tương Bạch kỳ sẽ do thập nhị a ca A Tế Cách thống lĩnh.

Trong số những kỳ chủ này, người khiến tôi giật mình nhất chính là A Tế Cách, kỳ chủ Tương Bạch kỳ, một đứa bé mười tuổi, không hề có chiến công nào đáng kể, mà lại thống lĩnh binh lực một kỳ, đạo lý gì vậy? Lẽ nào......chỉ đơn thuần là vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích quá thiên vị đứa con này, hoặc vô cùng sủng ái ngạch niết của nó------đại phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị A Ba Hợi kia? Hay......có liên quan đến Chử Anh ngỗ nghịch, nên Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới bắt đầu có tâm tư lập ấu tử để theo dõi?

Đang lúc tôi mải loay hoay chú ý đến việc Kiến Châu, mà sơ suất đến chiều hướng quỷ dị bên cạnh mình. Kết quả là, vào một ngày tháng sáu nọ, a hoàn ma ma trong phòng đột nhiên cười chúc phúc tôi, cả người tôi đều mờ mịt.

Cuối cùng Bố Dương Cổ vẫn hứa gả tôi cho Giới Trại, diện mạo tên đó không xấu, nhưng nhân phẩm thô lỗ, một tên nam nhân móc mũi, gãy ngón chân trong lúc ăn, thật ghê tởm.

"Ta không gả! Khụ khụ......" Bởi vì nhất thời kích động, nên cổ họng ngứa muốn chết, bệnh ho khan này thật là không cách nào chữa được nữa.

Sắc mặt Bố Dương Cổ không chút thay đổi nhìn tôi, đưa tay chuyển chén trà ô mai ướp lạnh đến bên môi, tự nhiên tao nhã uống vào một ngụm, sau đó hơi thở phả ra như nước trà lạnh, lạnh khiến người khác phải phát run: "Tháng sau, ta bảo Bố Nhĩ Hàng Cổ đưa muội đến Trát Lỗ Đặc."

"Ta sẽ không gả......trừ khi ta chết!" Tôi nắm chặt tay, sẽ không! Sẽ không để bị hắn xem như gia súc đưa tới đưa lui! Bất quá thời gian chỉ còn một năm nữa thôi, tôi muốn ở lỳ tại nơi này.

"Đi hay không đều không do muội quyết định." Chén trà nhẹ nhàng đặt xuống, Bố Dương Cổ ngẩng đầu liếc tôi, "Giới Trại tính khí cộc cằn, sau khi đến Mông Cổ tính nết muội nên thu lại cho thỏa đáng."

"Đây là......ngươi đang kiên quyết buộc ta đi chịu chết đúng không?" Tôi hít hở, huyệt thái dương giật giật đến đau đớn.

"Nào phải đi chịu chết? Muội lớn tuổi rồi, chung quy phải lấy chồng sinh con, nếu ép muội ở nhà thì huynh trưởng ta đây mới không phải ấy chứ."

Tôi lạnh lùng cười to, thật là một câu quang minh chính đại đáng xấu hổ.

"Ta sẽ không gả." Đối diện với khuôn mặt đáng ghét ấy, tôi thật sự muốn bổ nhào sang xé nát tấm mặt nả giả nhân giả nghĩa đó của hắn, "Để Khách Nhĩ Khách Mông Cổ đánh đến đây cũng tốt lắm!" Tôi lạnh nhạt, cay nghiệt nói, "Ngươi tin không, dù ngươi có trói chặt ta nhét vào xe kiệu, ta đây cũng có cách khiến Giới Trại phải hối hận khi cưới ta, sau đó đem cơn thịnh nộ đó đổ lên đầu Diệp Hách......"

Sắc mặt không biến của Bố Dương Cổ rốt cuộc cũng có chút dao động, hắn nhíu mày, ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo đầy sắc bén: "Đông Ca, nếu muội muốn sống lâu, tốt nhất......"

"Ta không muốn sống đó!" Tôi thẳng thừng cắt ngang lời hắn, "Ngươi có thể uy hiếp được người một lòng muốn chết sao? Không thể đâu! Ngươi đâu thể thao túng được thời gian của ta."

Hắn giận tím mặt, từ trên ghế nhảy dựng lên, vọt đến trước mặt tôi, cả giận nói: "Muội thật không biết tốt xấu! Chớ ép ta không nghĩ đến tình thân......ta có rất nhiều cách khiến muội sống không bằng chết!" Hắn mở bàn tay ra, năm ngón tay chậm rãi thu lại trước mặt tôi, "Muốn chết hay sống, không phải do muội......"

Tôi cười lạnh, mặc kệ hắn có ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ ngạo nghễ giơ cằm, vẫn là ba từ: "Ta------không------gả!" Bày ra bộ dáng vẻ ngươi nào gây khó dễ được ta, cố ý chọc cho hắn tức điên lên.

Hắn giơ tay, cuối cùng không đánh vào mặt tôi, hung hăng phất tay áo. Cách một lúc lâu sau, khí sắc dần bình tĩnh lại, một lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu: "Nói đi, nói ta nghe một chút về yêu cầu của muội."

Tôi ngẩn người.

"Nếu yêu cầu không quá đáng, vẫn nằm trong tầm năng lực của ta, ta có thể cân nhắc thỏa mãn muội."

Tôi thầm giật mình. Lẽ nào hắn cho rằng......là tôi đang nhân cơ hội áp chế hắn? Đầu óc trong nhất thời có chút đoán không ra, đối với vấn đề của hắn tôi vẫn chưa tìm được từ nào hợp lý để mà cãi lại, vì thế ngơ ngác đứng bất động trước mặt hắn chừng ba bốn phút, Bố Dương Cổ bắt đầu lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tim tôi đột nhiên trật nhịp, vẫn chưa suy nghĩ tường tận, đã bật thốt ra một câu: "Ta muốn đến Kiến Châu một chuyến."

"Xoảng!" Chén trà trong tay Bố Dương Cổ trượt xuống chân, vỡ nứt thành hai mảnh.

Lời vừa ra khỏi miệng, tim vốn đập như đấm, nhưng khi thấy vẻ mặt dọa người đó của hắn, ngược lại tôi chỉ cảm thấy nực cười, cố tình ác ý trào phúng: "Thế cũng không được à? Nếu ngươi có thể để ta về thành Hách Đồ A Lạp một chuyến, cuối tháng này ta liền ngoan ngoãn ngồi trên kiệu rước dâu."

Hướng nhướng cao mày, ánh mắt lộ vẻ phán đoán, hoang mang nhìn tôi, thấp giọng nói: "Yêu cầu của muội quá điêu......hơn hết, ta dựa vào gì để tin muội?"

"Tin hay không tùy ngươi! Ngươi xem mà lo liệu, có thể không đáp ứng."

Hắn nhìn tôi chằm chằm ước chừng năm sáu phút, sau đó chậm rì khởi bước trong phòng. Qua rất lâu sau, hắn bỗng đứng trước mặt tôi, lạnh lùng quát thẳng vào mặt tôi: "Muội có chủ ý gì? Muội đã chịu nhục ở đó làm con tin, nén giận đợi hơn mười năm, vì sao còn muốn về?"

Lòng tôi đau xót, ánh mắt nghênh lại hắn, cắn chặt răng, thầm thở dài: "Ta muốn về......bởi tại đó, ta đã đánh rơi một thứ rất quan trọng, ta muốn......mang nó về đây!"

Trái tim tôi, đã đánh rơi tại Hách Đồ A Lạp, sau cùng trước khi tôi rời đi, tôi phải tìm nó về! Nếu không......lỗ hỏng bị rách trong lòng, sẽ đau đớn cả đời mất!

"Được! Ta sẽ thương lượng với ngạch kỳ khắc, trở lại sẽ cho muội một câu trả lời thuyết phục." Ánh mắt lập lòe của Bố Dương Cổ thẳng thừng quan sát tôi, "Có điều......lần sau sẽ không có chuyện này nữa."

Tôi cười ha hả, biết rằng dù sau cùng hắn vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng đường đến Kiến Châu tám chín phần là không thể tách khỏi, thương lượng vân vân gì đó cùng Kim Đài Thạch, chẳng qua chỉ là tìm cớ mà thôi. Vì thế nhịn không được sầu não thở dài: "Sẽ không có lần sau! Sẽ không nữa......"