Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 231: Đại Đường Thiên Sách phủ



Diệp Húc đi đến trước mặt mọi người phái Dân Giang Kiếm, lúc này đã không có Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết trấn áp nữa, những người này đã khôi phục tu vi, tụ tập lại một chỗ, ánh mắt né tránh, nhìn Diệp Húc đi tới.

Một trận ác chiến giữa Diệp Húc và La Tế Xuyên vừa rồi làm cho bọn họ chấn động, cho dù tu vi hai người đều gần Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ, nhưng có thể giơ tay một cái dời non lấp bể, loại thần thông này, dù là những vu sĩ Đan Đỉnh kỳ bình thường cũng không thể làm được, quả thực chính là hai con dị thú thượng cổ hình người, làm cho người ta tâm sinh khiếp sợ.

Nhất là hai vị trưởng lão phái Dân Giang Kiếm kia, vừa rồi bọn họ thừa dịp Diệp Húc và La Tế Xuyên chiến đấu, tế khởi đan đỉnh, định bắt hai người, mà lúc này thấy Diệp Húc đi tới, trong lòng lại bất an.

"Biết Hải Ngoại Tiên Các đi như nào không?" Diệp Húc dịu dàng hỏi.

Mọi người run sợ một lúc lâu, một gã vu sĩ mới nâng cánh tay lên, chỉ hướng đông nam.

"Cảm ơn."

Diệp Húc nhấc chân đi hướng đông nam, tên trưởng lão Dân Giang Kiếm kia thấy hắn dễ nói chuyện, đánh bạo nói: "Vị huynh đệ này, khẩu đan đỉnh kia của ta có thể trả lại cho ta không…"

Diệp Húc quay đầu lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, vị trưởng lão kia không khỏi rùng mình, không dám nói tiếp.

Một vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ thấp giọng nói: "Vương trưởng lão, vì sao chúng ta phải sợ hắn ta? Hiện giờ hơn phân nửa thực lực của hắn đều đang trấn áp tên La Tế Xuyên kia, không bằng nhân cơ hội này…"

Bên trong mặt trăng trên đỉnh đầu Diệp Húc, một bàn tay to đột nhiên thò ra, trực tiếp lao vào đám người phái Dân Giang Kiếm, bắt lấy tên vu sĩ kia, bóp chết tươi.

Tên Vương trưởng lão kia rùng mình, không dám lên tiếng. Một gã đệ tử lại không chịu nổi, quát một tiếng to, trên dưới một trăm thanh kiếm bay ra khỏi ngọc lâu, đâm tới Diệp Húc, quát: "Dám giết sư huynh của ta, coi phái Dân Giang Kiếm ta không có người sao?"

Diệp Húc để mặc cho những kiếm quang này đâm vào người, kiếm quang đều vỡ nát mà không hề làm hắn bị thương chút nào, xoay người cười lạnh: "Phái Dân Giang Kiếm Đại Đường? Các ngươi vừa mới đánh lén ta một cái, hiện giờ ta không so đo với các ngươi, trả lại các ngươi một chiêu!"

Trong ngọc lâu của hắn bay ra một bức tường đồng dài ba bốn mươi thước, hoành trước mặt đám người Dân Giang Kiếm, Diệp Húc tế khởi Bàn Long Kim Trượng, nện thật mạnh, chỉ nghe một tiếng ầm thật to, ma âm lan ra khắp nơi, quanh quẩn không ngừng!

Oành! Oành! Oành!

Thân hình một gã vu sĩ nổ tung, thậm chí vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ cũng không cầm cự được lâu, thân hình cũng lập tức nổ tung. Trong chớp mắt, chỉ còn hai vị trưởng lão khốn khổ chống đỡ, cũng bị ma âm của thần chung chấn cho ngã trái ngã phải.

Hai người bọn họ, thực lực một thân có non nửa là trong đan đỉnh, mà đan đỉnh của hai người, một khẩu bị La Tế Xuyên đánh nát, một khẩu bị Hùng Bi cuốn đi, lúc này đối mặt với ma âm của thần chung, cũng hơi khó có thể ngăn cản.

Ma âm càng lúc càng thấp, Diệp Húc liếc bọn họ một cái, phất tay áo cuốn tàn phiến của Đại Diễn Thần Chung lên, nghênh ngang bỏ đi, thấp giọng nói: "Giết nhiều người như vậy, công đức của ta lại tinh tiến rồi…"

Hai vị trưởng lão phái Dân Giang Kiếm thấy hắn rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy hơn mười vị đệ tử phái Dân Giang Kiếm, giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ, không khỏi đau lòng.

Trước có La Tế Xuyên Tiểu Quang Minh Thánh Địa giết người vô cớ, liên tục giết hai mươi đệ tử của bọn họ, sau lại đến Diệp Húc tế khởi thần chung, chấn vang ma âm, phái Dân Giang Kiếm có thể nói là họa vô đơn chí.

"Ma đầu, thật sự là ma đâu! Giết người lại nói là công đức, thế gian sao có loại công đức này!"

"Phái Dân Giang Kiếm ta gặp phải đại họa này, sau khi trở về biết ăn nói sao với giáo chủ đây?"

"Những đệ tử đó trong giáo chúng ta, ở Dân Giang hoành hành quen rồi, di khí chi sử, lại không biết Quỳnh Hải không phải là địa bàn Dân Giang ta, gặp đại họa này cũng là hợp tình lý. Nếu không phải bọn chúng ra tay với đệ tử tinh cung kia, cũng sẽ không chết, người ta vốn đã định rời đi rồi. Đáng tiếc nhiều đệ tử xuất sắc cứ chết như vậy, thật là đáng tiếc…"

"Tu vi Hạo Nguyệt kỳ, liền có thể quét sạch chúng ta, chỉ sợ vu sĩ trong Thiên Sách phủ Đại Đường ta mới có loại bản lĩnh giỏi giang này."

Hai người lắc đầu không ngừng, hào khí đột nhiên mất, suy sụp đi đến cảnh nội Đại Đường, nói: "Sau khi trở về, phải chỉnh đốn giáo môn, tuyệt đối không thể làm cho bọn chúng kiêu ngạo như thế nữa, nếu không đắc tội đệ tử đại phái ma đạo rồi, sẽ mang đến họa diệt môn cho Dân Giang Kiếm phái chúng ta."

Diệp Húc đi về phía đông nam, dần dần gặp được không ít vu sĩ, có chính đạo mà cũng có ma đạo, quanh co khúc khuỷu mà qua trên mặt biển, hẳn là cũng đi tới Hải Ngoại Tiên Các.

Những vu sĩ này, có cừu oán liền xông vào đánh nhau, chém giết trên biển, cũng không có người hỏi qua, hiển nhiên loại chuyện này cực kỳ thông thường.

"Vị tiểu huynh đệ này chẳng lẽ là cao đồ Chu Thiên Tinh Cung?" Một lão già mặc áo bào xám mang theo ba năm tên vu sĩ, khi đi ngang qua người Diệp Húc, đột nhiên dừng lại, quay người đánh giá đỉnh đầu hắn chỉ thấy chu thiên tinh lực nối liền không dứt, cuồn cuộn buông xuống, nhập vào mi tâm hắn, không khỏi cười nói.

Diệp Húc trong lòng khẽ động, không tỏ rõ ý kiến, chắp tay nói: "Lão trượng xưng hô như thế nào?"

Lão già mặc áo bào kia đã tu luyện ra ảo đan, một khẩu đại đỉnh nhấp nhô lên xuống trên đỉnh đầu, trong đỉnh có chứa một viên minh châu, lúc sáng lúc tối, lúc thì ngưng tụ, lúc thì hóa thành chân nguyên, cười nói: "Lão hủ chính là tổng quản phủ Trưởng Tôn Đường quốc, tên một chữ Thịnh, lần này đi tới Tiên Các vì xử lý một chút việc vặt cho phủ Trưởng Tôn."

"Hóa ra là Trưởng Tôn tiền bối." Diệp Húc kính nể nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn từng nghe qua về phủ Trưởng Tôn ở Trường An, đó là một thế gia ma đạo nổi danh lừng lẫy trong Đại Đường, lịch sử lâu đời, lai lịch xa xôi, từng phụ tá hoàng đế khai quốc Đại Đường nam chinh bắc chiến, đem trưởng nữ gả cho Thái Tông hoàng đế, là một trong những thế gia lão làng nhất Đại Đường, địa vị rất hiển hách.

Trưởng Tôn Thịnh vội vàng cười nói: "Không dám xưng tiền bối, đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, bối phận cực cao, nếu lão đệ nể mặt, gọi ta một tiếng lão ca, như vậy lão hủ đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Lão đệ, không biết ngươi gọi là gì?"

"Tiểu đệ họ Diệp, tên một chữ Húc, tự Thiếu Bảo." Diệp Húc khiêm tốn nói.

"Hóa ra là Diệp lão đệ."

Hiển nhiên là Trưởng Tôn Thịnh chưa từng nghe qua danh tiếng của Diệp Húc, gọi ba nam hai nữ bên người, cười nói: "Tuấn nhi, Tước nhi, mau tới ra mắt Diệp thúc thúc."

Ba nam hai nữa kia đều là con cháu Trưởng Tôn phủ, lớn nhất cũng ba bốn mươi tuổi, cô gái nhỏ nhất cũng mười lăm mười sáu tuổi, năm người này thấy Diệp Húc còn trẻ, đều có chút không tình nguyện, chậm rì rì tiến lên, lúng ta lúng túng gọi: "Diệp thúc thúc…"

Thiếu nữ ít tuổi nhất kia tên là Trưởng Tôn Tước, hai bên tóc mai có treo vòng vàng, hơi động một chút, vòng vàng liền rung lên linh linh, hiển nhiên cha mẹ rất yêu thương, sợ nàng bị lạc.

Thiếu nữ này tức giận trừng Diệp Húc, thè lưỡi, thấp giọng nói: "Thằng quỷ nhỏ…"

Trưởng Tôn Thịnh vội vàng trừng nàng ta một cái, bồi cười nói: "Diệp lão đệ đừng chê trách, đây là con gái út của phủ chủ nhà ta, thuở nhỏ được chiều chuộng nên đâm hư."

Trưởng Tôn Tước tức giận nói: "Thịnh thúc thúc, tên đó rõ ràng còn không lớn bằng ta!"

Diệp Húc khẽ mỉm cười, thoải mái nói: "Lão ca ca yên tâm, cô cháu gái này bướng bỉnh một chút, cũng không sao, đệ thân là thúc thúc, sao lại chấp nhặt với con bé?"

Hắn cười nói với Trưởng Tôn Tước: "Cháu gái ngoan, đến để thúc thúc bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn nào."

Trưởng Tôn Tước nổi trận lôi đình, Trưởng Tôn Thịnh nghiêm nghị, nói: "Tước nhi, không được càn quấy, mau gọi Diệp thúc thúc, nếu không cháu lập tức trở về đi, đừng mong ta mang cháu ra ngoài nữa!"

Trưởng Tôn Tước khóc không ra nước mắt, chỉ phải lúng túng gọi Diệp Húc một câu thúc thúc.

Đột nhiên, Diệp Húc trong tâm khẽ động, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, chỉ thấy phía chân trời vài tên kỵ sĩ gào thét mà đến, những kỵ sĩ đó cưỡi tuấn mã, cực kỳ thần tuấn, những con ngựa đó, rõ ràng là hỗn chủng của giao long và lương mã, vùng cổ có vảy ngược, khắp cả người đỏ như máu, dưới vó ngựa sinh ra từng đám yêu hỏa, phi nước đại trên không trung, nhanh như tia chớp.

Trong đó một con long mã thần tuấn nhất đã hóa giao hoàn toàn, dài đến ba bốn mươi thước, khắp cả người đều là long lân, chỉ có thân giao chân ngựa vuốt rồng, đuôi chính là đuôi cá, bơi trên không trung, hung uy kinh người, còn tiến hóa nhiều hơn Can Sài Giao một ít.

Diệp Húc liếc mắt một cái, chỉ thấy những kỵ sĩ đó tu vi đều cực kỳ cao thâm, thấp nhất cũng là Đan Đỉnh kỳ, sát khí nội liễm, giống như một ngọn núi lửa ẩn nhẫn không bùng phát.

Tên kỵ sĩ cưới long mã hóa giao kia, thậm chí đã luyện thành nguyên đan, gần đến Tam Thai cảnh.

Nơi những kỵ sĩ đó đi qua, mặt biển lập tức sóng yên biển lặng, bằng phẳng như một tấm gương sáng, phản chiếu tư thế oai hùng khi long mã tuấn kỵ phi qua.

"Diệp lão đệ, đây là vu sĩ của Thiên Sách phủ tiếng tăm lừng lẫy của Đại Đường ta, thấy kỹ chưa?" Trưởng Tôn Thịnh mặt đắc ý, cười hỏi.

Diệp Húc gật đầu nói: "Người người đều là cao thủ. Tên kỵ sĩ cưỡi long mã hóa giao kia là ai?"

Trưởng Tôn Tước nói chen vào: "Đó là Lý Tam Ca Lý Huyền Cơ, là con cháu hoàng thất, lợi hại hơn ngươi nhiều!"

Diệp Húc khẽ mỉm cười, lơ đễnh: "Thật sự là một cô nhóc bướng bỉnh…"

Trưởng Tôn Tước tức đến suýt hộc máu.

Trưởng Tôn Thịnh cũng lộ ra vẻ hâm mộ, nói: "Thiên Sách phủ chính là thế lực lớn nhất Đại Đường ta, do Thái Tông khai sáng, bao dung tịnh súc, kiêm tu tâm pháp vu pháp chính đạo ma đạo, bất luận hoàng tộc đều phải tiến vào đào tạo trong phủ Thiên Sách. Những năm gần đây, Thiên Sách phủ càng ngày càng lớn mạnh, tuy rằng kém với tam cung ma đạo, nhưng cũng đủ sánh ngang với lục phái ma đạo!"

Diệp Húc nghiêm nghị trong lòng, Thái Tông hoàng đế Đại Đường cũng là một bá chủ hùng tài đại lược, không ngờ một mình khai sáng ra một thế lực khổng lồ như vậy.

"Trưởng Tôn phủ ta bao năm qua, đều không có ít người muốn gia nhập Thiên Sách phủ, đáng tiếc số lượng có hạn, mỗi năm đều một hồi rồng tranh hổ đấu. Cũng may nhân tài Trưởng Tôn phủ ta xuất hiện lớp lớp, cũng không hề ít vãn bối thuận lợi tiến vào Thiên Sách phủ để đào tạo chuyên sâu, dốc sức vì triều đình."

Trưởng Tôn Thịnh cười nói: "Nếu Diệp lão đệ có hứng thú, cũng có thể gia nhập Thiên Sách phủ. Thiên Sách phủ không phải môn phái, bất kể chính đạo hay ma đạo, chỉ cần thiên tư xuất chúng, có thực lực đủ hùng mạnh đều có thể gia nhập."

Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Lấy thực lực hiện tại của ta, gia nhập Thiên Sách phủ cũng được, nhưng môn quy sư môn của ta sâm nghiêm, hơn nữa ta lại bận nhiều việc, luôn phải đi khắp nơi, tạm thời chưa muốn."

"Khoác lác!" Trưởng Tôn Tước thè lưỡi.

Diệp Húc vươn tay, sờ sờ đầu co gái, dịu dàng nói: "Tước nhi ngoan, đừng náo, tới Hải Ngoại Tiên Các rồi, thúc thúc sẽ mua đường cho."

Trưởng Tôn Tước đẩy tay hắn ra, tức giận đến suýt ngất đi, nắm hai bàn tay nhỏ lại cúi đầu loạn chuyển xung quanh, nâng tay đánh ầm ầm lên mặt biển.

Trưởng Tôn Thịnh nhịn cười, thầm nghĩ: "Tước nhi luôn ngang ngược, nhưng gặp phải Diệp lão đệ lại như gặp phải khắc tinh vậy. Như vậy cũng tốt, miễn cho con bé gây họa khắp nơi…"

Hắn đột nhiên chỉ phía trước, cười nói: "Diệp lão đệ, trăm dặm phía trước chính là Hải Ngoại Tiên Các, nếu lão đệ có hứng thú, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo chung quanh?"