Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 274: Đập thành thịt vụn



Hạ Sơ Dương vừa sợ vừa giận vội vàng bứt lui về phía sau, bảy khẩu đại đỉnh còn lại bay chung quanh thân thể, bảo vệ hắn liều mạng chống lại công kích của Diệp Húc.

Cửu đỉnh vu hoàng quyết của hắn phối hợp chín khẩu đại đỉnh, đích xác là cương mãnh vô cùng, trấn áp chân nguyên vu bảo, vu pháp của Diệp Húc khiến cho một thân thần thông của Diệp Húc không thể thi triển được.

Thân thể Diệp Húc cũng sở hữu ba trọng thêm vào, một là rèn luyện thế xếp hạng thứ nhất của chính đạo cửu chuyển nguyên công, là luyện thể thuật của tiểu quang minh thánh địa, thứ hai là rèn luyện thân thể số một của ma đạo, vạn kiếp vô lượng tâm kinh của vạn kiếp môn.

Thứ ba là chu thiên tinh cung tinh phiên, nhét vào trong bách khiếu của hắn, chống đỡ thân thể, cung cấp cho hắn lực lượng và phòng ngự không gì so sánh nổi.

Ba trọng thêm vào này khiến cho thân thể hắn hùng mạnh vô cùng, có thể dẹp ngang man long nguyên đan kỳ, tuy rằng tu vi bị trấn áp, nhưng vẫn có sức mạnh to lớn vô cùng.

"Lôi hỏa sơn tam đỉnh hợp nhất!"

Hạ Sơ Dương sắc mặt đỏ lên, đột nhiên há mồm phun ra một cỗ chân nguyên bao phủ lấy lôi đỉnh hỏa đỉnh và sơn đỉnh, cưỡng ép ngưng tụ thành một đại đỉnh. Đại đỉnh này úp xuống dưới, hô một tiếng bao gọn cả Diệp Húc lẫn thiên địa nhị đỉnh vào trong.

"Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất khó chơi, không ngờ có thể bức ta sử dụng ra tuyệt chiêu!"

Hạ Sơ Dương thở hổn hển, hung tợn nói: "Hôm nay ta thành toàn cho ngươi, ba đỉnh hợp nhất, luyện hóa ngươi thành cặn bã."

Hắn điên cuồng thúc dục chân nguyên, chỉ thấy miệng đại đỉnh này rộng tới vài trăm mét, một đạo trường hà chân nguyên bên trong đỉnh hóa thành một dãy núi ảo ảnh, lay động không ngừng, từng tòa núi lớn ầm ầm rơi xuống. Lại có thêm một đạo chân nguyên trường hà hóa thành biển lửa vô cùng quét tới, loại lửa này chính là một loại tam muội chân hỏa, tên là thiên hỏa, hừng hực thiêu đốt.

Còn có một đạo chân nguyên trường hà hóa thành hàng ngàn vạn lôi điện, giống như những lưỡi dao sắc bén bổ tới bổ lui, cắt qua cắt lại.

Loại thuật pháp ba đỉnh hợp nhất này chính là một pháp môn vận dụng trong cửu đỉnh vu hoàng quyết. Kỹ xảo cao nhất của Cửu Đỉnh vu hoàng quyết, chính là cửu đỉnh hợp nhất, trấn áp thiên địa vạn vật, luyện hóa hết thảy.

Diệp Húc từng thấy qua hình thức ban đầu của kỹ xảo này ở trong tay Hạ Dương Sóc. Tuy nhiên Hạ Dương Sóc sử dụng kỹ xảo này là vu pháp, uy lực không lớn. Mà Hạ Sơ Dương sử dụng kỹ xảo là vu bảo hợp nhất, khó khăn giống như nâng cao mấy trăm lần.

Cho dù lấy bản lĩnh của Hạ Sơ Dương, cũng chỉ có thể tu luyện tới ba đỉnh hợp nhất, không hề có lực lượng sung túc để chín đỉnh hợp nhất được.

Cho dù là như thế, ba đỉnh hợp nhất uy thế có thể mạnh hơn trước vô cùng, dễ dàng luyện hóa một kiện vu bảo cấp trấn giáo trở thành cặn bã. Thậm chí có thể đem cao thủ nguyên đan kỳ luyện chết.

Hạ Sơ Dương từng dựa vào thủ đoạn này đã đánh một thiếu niên thiên tài nguyên đan kỳ của Phòng Phong thị thành tro tàn. Phòng Phong thị cũng là một trong bảy mươi hai thế gia. Đây là thế gia đối địch với Trung Châu Hạ gia từ thời thượng cổ Vũ Hoàng tới bây giờ, những thế gia này nội tình đã lâu, thậm chí có thể sinh tồn được dưới áp lực của hai vị vu hoàng là Vũ Hoàng và Khải Hoàng, kéo dài tới nay, có thể thấy được thực lực không thể khinh thường.

Tuy nhiên, cho dù là thiếu niên thiên tài nguyên đan kỳ của Phòng Phong thị, cũng bị Hạ Sơ Dương luyện hóa thành tro, ba đỉnh hợp nhất uy lực không thể lường.

Hắn nguyên không muốn xuất ra tuyệt chiêu này, tuy nhiên Diệp Húc thực sự quá dũng mãnh, không ngờ khống chế thiên địa nhị đỉnh đánh hắn, bức hắn rơi xuống thế hạ phong, bức hắn không thể không sử dụng tuyệt học đáy hòm này.

Đông!

Trong đỉnh truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, đột khởi một khối là hình dạng của thiên đỉnh.

Đông!

Trên vách đỉnh lại hiện lên một khối lớn, lần này tất nhiên là hình dạng của địa đỉnh.

Đông Đông Đông.

Diệp Húc múa may thiên địa nhị đỉnh điên cuồng đánh tới vách đỉnh. Hắn đã đập khẩu đại đỉnh này giống như một con nhím rồi, chẳng những sơn hỏa lôi ba đỉnh đồng thời bị hao tổn, thậm chí ngay cả thiên địa nhị đỉnh trong tay Diệp Húc cũng trở nên rách nát tung tóe.

Hạ Sơ Dương nổi giận lôi đình lòng đau như cắt: "Ta cực khổ vô cùng mới tìm kiếm được tài liệu, luyện chế ra chín khẩu đại đỉnh này, làm tiền vốn tranh hùng với cao thủ thiên hạ. Hiện giờ không ngờ bị tiểu từ này đánh hỏng năm khẩu."

Thiên địa sơn hỏa lôi năm đại đỉnh vẫn chưa hoàn toàn bị hủy, nhưng bị Diệp Húc đánh cho thành tàn phế, chỉ cần sau này tế luyện lần nữa tất nhiên có thể khôi phục lại uy lực vốn có.

Bên trong đại đỉnh, Diệp Húc bị một tòa ảo ảnh núi lớn trấn áp, khiến cho hắn bước đi gian nan, bên ngoài có lôi điện đánh xuống, lại có thiên hỏa nung khô. Tuy nhiên lôi điện với thiên hỏa đối với hắn vô tác dụng, chỉ có ảo ảnh núi lớn do chân nguyên của Hạ Sơ Dương biến thành mới có thể trấn trụ được hắn.

Hắn vẫn sinh long hoạt hổ như trước, huy động thiên địa nhị đỉnh, cứng rắn chống lại hơn mười tòa ảo ảnh núi lớn, huy động thiên địa nhị đỉnh điên cuồng đánh lên vách tường. Hạ Sơ Dương nhìn xem mà kinh tâm động phách. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Thân thể tiểu tử này rốt cuộc được làm bằng cái gì vậy, như thế mà cũng không thể luyện hóa được hắn? chẳng lẽ hắn tu luyện Chư Thiên Thập đạo xú danh rõ ràng của Hoàng Tuyền Ma Tông? Đáng tiếc, ta không hiểu U minh thập đạo, nếu không hiện tại trực tiếp có thể tế luyện được hắn!"

Hoàng Xánnhìn thấy Hạ Sơ Dương sứt đầu mẻ trán thản nhiên nói: "Hạ lão đệ, có cần hỗ trợ không?"

Hạ Sơ Dương cười ha hả, cực kỳ tự phụ, ngạo nghễ nói: "Bây giờ còn không cần Hoàng huynh ra tay, chín khẩu đại đỉnh ta chỉ vận dụng ba khẩu, tuy nhiên là ba thành tu vi và thực lực của ta. Nếu như ta xuất toàn lực giết chết tiểu tử này giống như bóp chết một con kiến mà thôi."

Hoàng Xánim lặng không nói gì.

Hạ Sơ Dương nói chính xác như vậy, hắn đúng là mới chỉ vận dụng ba thành tu vi, nhưng cũng không phải ba thành thực lực. Thiên địa nhị đỉnh của hắn rơi vào trong tay Diệp Húc, có thể nói đã phế bỏ hai thành tu vi rồi.

Hắn tuy rằng còn có thủy phong âm dương bốn đỉnh trong tay, tuy nhiên muốn dung nhập vào bên trong sơn hỏa lôi ba đỉnh, thất đỉnh hợp nhất hắn còn chưa có thủ đoạn này.

Diệp Húc liên tục đánh mười mấy đòn nghiêm trọng, gần như làm đại đỉnh tan vỡ. Hạ Sơ Dương không hề do dự, vội vàng quát lên một tiếng, chỉ thấy thủy phong nhị đỉnh, âm dương nhị đỉnh hai cái xác nhập vào với nhau hóa thành hai khẩu đại đỉnh. Âm Dương nhị đỉnh chụp lấy thủy phong nhị đỉnh, rơi vào trong đại đỉnh do sơn hỏa lôi hợp thành, nhất tề áp chế lên người Diệp Húc.

Hắn lần này có thể nói là xuất toàn bộ thực lực của mình rồi, tự nghĩ cho dù là cường giả như Hoàng Xáncũng có thể trấn áp, thong dong luyện hóa.

"Như vậy còn không thể trấn áp được ngươi sao?" Hắn bộ mặt dữ tợn, mất đi phong độ ngày nào, cười to nói.

Lại vào lúc này, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, dường như có vật nặng nào đó từ trong đỉnh rơi xuống. Hạ Sơ Dương lập tức cảm thấy chín khẩu đại đỉnh của mình không chịu khống chế, rơi thẳng từ không trung xuống, ầm ầm rơi vào trong biển!

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn kinh hãi thất sắc, liên tục thúc dục chân nguyên, chín khẩu đại đỉnh kia dường như chui sâu vào biển, không chút tiếng động.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy từ trong biển một thân ảnh chậm rãi dâng lên, thân khoác tinh bào, từ từ bay lên.

Diệp Húc cầm thiên địa nhị đỉnh trong tay, thân thể không chút tổn thương, không nhanh không chậm bay tới, mỉm cười nói: "Hạ huynh, bảy khẩu đại đỉnh của ngươi, đã bị ta dùng kim kiều trấn áp, hiện giờ đang chìm dưới đáy biển. Thiên địa nhị đỉnh của ngươi thì rơi vào trong tay ta, ngươi còn có thủ đoạn gì?"

Hạ Sơ Dương trong lòng trầm xuống, sắc mặt kinh hoàng.

Kim kiều trong lời Diệp Húc, chính là vu bảo mà vị tam thần cảnh nguyên thủy Ma tông kia luyện chế. Kim Kiều vừa ra, thậm chí ngay cả trụ quang đại trận bốn tầng đầu tiên cũng bị trấn áp, mấy trăm danh cao thủ thậm chí cả vu bảo của bọn họ cũng không thể nhúc nhích được.

Đạo kim kiều này, nặng nề vô cùng, đừng nói là Diệp Húc không thể tế khởi, cho dù là cường giả nguyên đan kỳ, đem nguyên đan bản thân dung nhập vào trong kim kiều, cũng đường mơ tưởng lay chuyển được kim kiều này.

Diệp Húc lấy tòa kim kiều này từ trong ngọc lâu đi ra ném vào bên trong âm dương nhị đỉnh, âm dương nhị đỉnh lại ngăn chặn thủy phong nhị đỉnh, thủy phong nhị đỉnh ngăn chặn sơn hỏa lôi tam đỉnh, ước chửng có bảy khẩu đại đỉnh bị kim kiều ngăn chặn lại không thể nhúc nhích.

Mà thiên địa nhị đỉnh trong tay Diệp Húc thì càng đừng mơ đoạt lại được.

"Hoàng huynh…"

Hắn quay đầu lại hướng Hoàng Xánđang muốn cầu cứu. Diệp Húc thân hình vừa động, giống như một nộ long, rít gào đánh thẳng tới hắn.

"Hạ huynh, ta đã nói rồi, Diệp mỗ muốn dùng đỉnh của ngươi đập ngươi thành thịt vụn, hiện giờ tuyệt không nuốt lời."

Diệp Húc trong miệng quát lớn, giống như tiếng sấm nổ mừa xuân, kén khởi thiên địa nhị đỉnh, vừa lên một chút, ngang nhiên nện xuống.

Hoàng Xánkhống chế lâu thuyền hướng Diệp Húc mà xông tới, ánh mắt chớp độg, trong nháy mắt đã thúc dục lâu thuyền tới uy lực lớn nhất có thể. Nó giống như thiên địa lật úp lại, thậm chí ngay cả nước biển cũng bị nổi lên cuồn cuộn, biến thành một tấm chắn cao tới mấy trăm trượng, dài mấy trăm trượng, dựng lên thẳng tắp ở phía sau lâu thuyền.

Một kích này của hắn, toàn lực mà phát, tạo ra uy năng rất lớn, hung hăng đánh tới Diệp Húc. Hắn tính toán vây ngụy cứu triệu, công kích hậu tâm Diệp Húc, khiến cho Diệp Húc không rảnh mà đối phó Hạ Sơ Dương.

"Chết cho ta!"

Diệp Húc làm như không nhìn thấy lâu thuyền phía sau đang đánh tới mình, thiên địa nhị đỉnh hung hăng hạ xuống, kẹp Hạ Sơ Dương ở bên trong. Chỉ trong một kích, liền làm cho đệ tử Hạ gia này biến thành thịt vụn.

Rầm!

Lâu thuyền lao tới đánh thẳng lên trên người Diệp Húc, lập tức truyền ra một tiếng long trời lở đất. Bức tường nước ở sau lưng lâu thuyền ầm ầm tan nát, cơn sóng gió động trời từ hai bên lâu thuyền tản ra, giống như hai cái cánh lớn trắng như tuyết, kéo dài ra vài dặm mới hạ xuống, rơi vào trong biển.

Diệp Húc cũng bị một kích này đánh bay ra hơn hai mươi dặm, chỉ nghe thấy cơ thể hắn truyền tới từng tiếng nổ rầm rầm. Một tấm tinh phiên bị đụng bay ra ngoài cơ thể, quay cuồng bay múa chung quanh người hắn, lúc lớn lúc nhỏ.

Tinh phiên này rầm rầm rung động, không có vào trong khiếu huyệt của hắn.

Hắn ói ra một ngụm máu tới, bị thương nặng rồi. Tâm niệm vi động, trên đỉnh đầu một vòng sáng vàng mềm rũ xuống, truyền tới sức sống bừng bừng, dung nhập vào thân thể hắn, chữa trị thương thế.

Bên trong hạo nguyệt, một cái ô chậm rãi mở ra, từ trong ánh trăng vàng từ từ bay ra, rơi vào lòng bàn tay Diệp Húc.

Đại diễn thần chung hiện lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc, lớn như trái núi, vù vù chuyển động.

Diệp Húc cầm thiên cơ tán trong tay, đỉnh đầu có đại diễn thần chung, ngẩng đầu nhìn lại xa xa. Hắn chỉ thấy Hoàng Xánkhống chế lâu thuyền vọt tới, hùng hổ, tính toán liên tục đánh tới, đâm chết hắn.

"Hoàng sư điệt, không có Hạ Sơ Dương ở đây, ngươi không làm gì được ta. Ta trong người mang trọng bảo, muốn đánh nhau liền đánh, muốn đi thì đi, thậm chí nói không chừng, ngươi còn có thể thua trong tay ta."

Diệp Húc thản nhiên nói: "Ngươi cần gì phải làm điều thừa?"

Hoàng Xánmặt không chút thay đổi, tiếp tục khống chế lâu thuyền va chạm tới, cất cao giọng nói: "Sư tôn đối đãi ta giống như con vậy, ân trọng như núi. Mệnh lệnh của lão nhân gia, Hoàng mỗ phải theo! Hoàng mỗ dù chết, cũng phải kéo Diệp sư thúc chôn cung, hoàn toàn ủy thác của sư tôn!"

Khí thế của hắn chưa từng có, nguyên đan tế lên đỉnh đầu, thúc lục lâu thuyền, rầm rộ, hoặc có thể nói là vô cùng mãnh liệt.

"Ngươi trung nghĩa như thế, đồng ý bỏ mạng vì Ngụy Hiên. Trung hiếu lưỡng toàn như vậy, người trong ma đạo ta thực sự hiếm thấy. Không biết, sư phụ của ngươi có thể đối đãi với ngươi như vậy hay không?"

Diệp Húc thở dài một tiếng, ánh mắt hơi hơi lay động, Hoàng Xántrong lòng cả kinh, chỉ thấy một đạo hào quang màu trắng lướt qua đầu gối dưới hai chân của mình.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức đứng dậy rơi vào bên trong lâu thuyền, khống chế lâu thuyền rít gào mà lao lên, phá tan trường không mà đi, không trung chỉ để lại hai bắp chân và một mảnh mưa máu, rơi xuống biển.

Thanh âm của Diệp Húc thản nhiên truyền tới: "Hoàng sư điệt, ta sẽ không giết ngươi, mà thả ngươi trở về. Ta rất muốn xem xem ngươi sau khi mất đi hai chân, Ngụy Hiên còn có thể đối đãi với ngươi như con trai hay không? Cho ngươi hai chân khác không?"