Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 361: Nguyên thần thần sát thứ nhất



Diệp Húc đánh một quyền xuống, kiện bảo vật Bác Lãng Thiên Chuy này rốt cuộc cũng không thể chống lại được áp lực lớn của hắn, bị một quyền đánh dập. Hắn từng quyền từng quyền oanh ra, trường phong thổi mạnh, vạn thú đều xuất hiện quay chung quanh người Diệp Húc.

"Ngụy Hiên, ngươi muốn giết ta, nên nghĩ ngươi sẽ có ngày hôm nay! Hôm nay, ta lợi dụng ngươi tới lập uy!"

"Không được!"

Ngụy Hiên hoảng sợ kêu to, ngẩng đầu hô lớn: "Mục sư thúc, ta nhận thua, niệm tình giao tình trước đây của hai chúng ta, cứu ta một lần"!

Vị thái thượng trưởng lão kia nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, hắn với sư tôn của Ngụy Hiên cũng có giao tình. Đang lúc muốn mở miệng, chỉ thấy nắm tay của Diệp Húc dĩ nhiên đã dừng ở trên người Ngụy Hiên.

"Sư huynh, ngươi có thể chết rồi!"

Thân thể Ngụy Hiêm rầm rầm một tiếng chia năm xẻ bảy, bị một quyền của hắn đánh bạo.

Đầu của hắn vẫn chưa bị vỡ, bị lục nhãn kim thiềm nuốt vào trong bụng, ý đồ tránh khỏi một kiếp này.

"Cửu đỉnh tề xuất, phong!"

Cửu đỉnh của Diệp Húc bay ra, hợp làm một, phong ấn nguyên thần Lục nhãn kim thiềm vào trong đỉnh.

Đông!

Nguyên thần lục nhãn kim thiềm của Ngụy Hiên kịch liệt nhảy lên, gần như đâm cho khẩu đại đỉnh này bị phân liệt. Thân thể của hắn cho dù đã bị hủy, nhưng đầu cũng còn, cũng chưa hoàn toàn chết đi. Sinh mạng lực của đại vu tam thần cảnh cực kỳ dũng mãnh, chỉ cần tìm được một thân thể mới, vẫn như trước có thể tái sinh, sống như trước, vẫn là đại vu tam thần cảnh.

"Ngụy Hiên, ta nói rồi, phải luyện ngươi thành một nguyên thần của ta, ta nói được là làm được! Nguyên thần trấn áp!"

Bên trong thân hình Diệp Húc một gốc cây ngọc thụ bỗng nhiên bay lên, dừng ở phía trên đại đỉnh. Vô số xúc tu vũ động, tầng tầng lớp lớp, phong ấn đại đỉnh này lại.

Thái thượng trưởng lão kia nhìn hắn một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Diệp sư điệt, ngươi đã thắng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Tất cả đều là người cùng môn phái, ngươi sao không thể thả hắn một lần?"

Diệp Húc há mồm nuốt cửu đỉnh vào trong bụng, ngẩng đầu cười nói: "Mục sư thúc, người cho rằng ta buông tha hắn một lần hắn sẽ buông tha ân oán, hòa thuận sống cùng ta sao? Nếu người đứng ở nơi này không phải là ta, mà là hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?"

Vị thái thượng trưởng lão kia im lặng không nói gì, Ngụy Hiên có thù tất báo, nếu hắn thắng mà nói, lấy tính tình của hắn, khẳng định sẽ không bỏ qua cho Diệp Húc.

Diệp Húc thản nhiên cười nói: "Hắn liên tiếp đuổi giết ta, vài lần bố trí khiến ta suýt nữa thì chết rồi. Ta là người trong ma đạo, chính là ân đền oán trả, ngươi đối với ta có ân, ta báo ân ngươi. Nhưng ngươi có cừu oán với ta, ta liền báo thù. Hắn muốn giết ta, ta phải giết hắn, hoàn toàn là chính đáng."

Hắn phong ấn Ngụy Hiên lại, lập tức nhìn về phía một đầu cự kình nguyên thần đang lơ lửng ở phía không trung nghĩ: "Nếu có thể bắt được cả cự kình nguyên thần này, phong ấn lại, luyện thành nguyên thần thần sát thứ nhất. Ta liền có thể tùy ý thúc dục thần quang trong mắt thần sát thứ nhất rồi…"

Cự kình nguyên thần này chính là vật có chủ, bay lượn trên không trung, qua lại như điện xẹt, khiến hắn không thể tập trung được.

Hơn nữa đại bộ phận tu vi của hắn đều trấn áp Ngụy Hiên, cũng không có đủ thực lực đồng thời trấn áp hai nguyên thần!

"Xem ra không thể bắt giữ được cự kình nguyên thần này, ta đành phải tế khởi thần sát thứ nhất, cắn nuốt đầu cự kình nguyên thần này, trở thành tu vi của mình thôi!"

Diệp Húc tế khởi đầu kim tinh đồng tử đột nhiên nghe thấy thanh âm vội vàng truyền tới: "Diệp sư đệ, cự kình nguyên thần này, chính là vi huynh cực cực khổ khổ chém giết một đầu đại yêu tam thần cảnh mới đoạt được, mất hơn mười năm khổ công, mới luyện thành nguyên thần chi bảo, xin sư đệ hạ thủ lưu tình!"

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại vu trung niên bên cạnh Tiết trưởng lão đứng dậy, hướng tới hắn chắp tay cười khổ nói: "Sư đệ, vi huynh cho Ngụy sư đệ mượn vu bảo này, cũng không biết hắn dùng đối phó với ngươi, còn xin sư đệ thứ tội."

Tiết trưởng lão đứng dậy cười nói: "Diệp sư đệ, cấp cho Nhạc lão đệ chút mặt mũi đi, không cần phải hủy Nguyên Thần chi bảo của hắn."

"Hóa ra là Nhạc sư huynh, nếu là bảo vật của Nhạc sư huynh, tiểu đệ cũng không tiện đuổi tận giết tuyệt."

Nhạc Thiên Lâm trong lòng vui vẻ, đang muốn tạ ơn hắn, chỉ thấy một đạo bạch quang từ trong mắt kim tinh đồng tử bắn ra, chặt đứt nang cự kình nguyên thần.

"Tuy nhiên sư huynh đã cho Ngụy Hiên mượn bảo vật này đối phó ta, ta làm sao có thể để nó lành lặn mà trở về?"

Diệp Húc xuất ra bàn tay lớn, đem phần sau của nguyên thần cự kình thu lại, phong ấn bên trong đỉnh, cười nói: "Tiểu đệ lưu lại cho sư huynh một nửa."

Nhạc Thiên Lâm sắc mặt khẽ biến, Tiết trưởng lão vội vàng kéo lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Nhạc sư đệ đừng vội tức giận, tiểu tử này đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi. Ta nghe nói kiện bảo vật kia của hắn, ánh mắt bắn ra, ngay cả nguyên thần cũng dễ dàng bị chém giết. Hắn lần này khống chế kiện bảo vật đó, không có chém giết cự kình nguyên thần của ngươi, đã là quá may mắn rồi."

Lỗ trưởng lão cười ha hả nói: "Tiểu tử này thực sự nham hiểm, ngươi nếu muốn cãi cọ với hắn, chỉ sợ một nửa nguyên thần cũng không lưu lại cho ngươi đâu."

Nhạc Thiên Lâm cười khổ nhỏ giọng nói: "Đa tạ Tiết thế huynh nhắc nhở. Diệp sư đệ này, con bà nó, nguyên thần chi bảo của ta cứ như vậy biến thành không trọn vẹn rồi…"

"Tiểu tử này đã trưởng thành tới trình độ này rồi…"

Triều Công Thiều nhỏ giọng cười nói: "Thành tựu của hắn trong tương lại, không thể hạn lượng, hơn phân nửa là cùng với Ứng Tông Đạo…"

Vị thái thượng trưởng lão kia nghe thấy hắn nói nhỏ, trong lòng nghiêm nghị, triệt hồi cấm chế quanh võ đàn, trầm giọng quát: "Diệp sư đệ, ngươi đã thắng lợi, mời rời khỏi võ đàn." Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Húc phi thân dựng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa võ đàn cực lớn này chậm rãi rớt xuống, dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Bàn, biến mất không thấy.

"Mục sư thúc tổ chậm đã!"

Đặng Nguyên Giác đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, điềm nhiên nói:" Sư thúc tổ, ta muốn cùng Diệp sư thúc quyết một trận tử chiến!"

Trong trận chiến này hắn thấy được tiềm lực của Diệp Húc, nếu cho thời gian, thực lực của Diệp Húc phân nửa là có thể đuổi kịp hắn, trở thành một trong những hậu tuyển tông chủ sau này. Bởi vậy hắn tính toán thừa dịp đối phương còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đem kình địch tương lai này gạt bỏ.

"Đặng Nguyên Giác, ngươi và Diệp sư điệt có cừu oán sao?"

Vị Thái Thượng trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Võ đàn của Thánh Tông ta, chính là nơi đệ tử giải quyết ân oán cá nhân, không phải nơi tranh khí phách, ngươi làm càn!"

Đặng Nguyên Giác sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: "Mục sư thúc tổ, hắn hủy đi Kiến mộc long chương của ta…"

Vị thái trượng trưởng lão đã hoàn toàn đóng lại võ đàn, điềm nhiên nói: "Kiến mộc long chương sao? Thật là cái cớ rất lớn nha! Đặng Nguyên Giác, ta biết tâm tư của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ một chuyện. Tông chủ còn chưa chết, Thánh Tông còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng! ngươi đi xuống."

Đặng Nguyên Giác oán hận nhìn Diệp Húc một cái, phảy tay áo bỏ đi.

"Ma Tông tam kiệt sao, sau này chỉ sợ biến thành Ma Tông tứ kiệt rồi." Thạch Tinh Hải cười một tiếng, lôi tay Thạch Tinh Vân rời khỏi. Chỉ thấy hắn một bước tới vạn trượng trên cao, đột nhiên hóa thành một biển tinh vực, rất nhiều ngôi sao dần dần trôi qua, biến mất không thấy.

"Lão nương đã nói thế nào chứ?"

Cung Ngọc Nương và Cổ Nguyệt Nhi, Khúc Phi Yên, … mấy nữ nhân ngồi cùng một chỗ, chém gió khắp nơi, cười khanh khách nói: "Lão nương từng nói, Ngụy Hiên ngay cả tư cách xách giày cho sư phụ ta cũng không xứng, khẳng định sẽ chết vô cùng thê thảm. Hiện giờ quả nhiên hắn vô cùng thê thảm."

"Sư thúc thực mãnh, đánh cho tâm can ngươi ta loạn nhảy." Cổ Nguyệt Nhi lè lưỡi cười nói.

Chúng nữ trêu ghẹo nói: "Nguyệt Nhi mê trai, nói không chừng tương lai lại là sư nương của Ngọc Nương ấy chứ"!

Diệp Húc đi tới trước mặt Vinh Lâm, đặt mông ngồi trên không trung, thở dài một hơi.

Vinh Lâm lo âu nói: "Sư thúc, bị thương nặng lắm không?"

"Ngươi đã nhìn ra?" Diệp Húc cười khổ, hỏi.

"Ngươi dùng nhiều vu bảo, mô thai, nguyên thần, đồng thời thêm cả thân thể. Cưỡng ép đưa thân thể của mình tăng lên cường độ của nguyên thần chi bảo. Cho dù ta không nhìn ra cái gì, cũng biết là làm như vậy là cực kỳ nguy hiểm."

Vinh Lâm thản nhiên nói: "Thân thể của ngươi còn không có tu luyện tới trình độ đủ để cất chứa lực lượng khổng lồ như vậy. Cưỡng ép thúc dục lực lượng khổng lồ như vậy, hơn nữa còn tấn công Bác Lãng Thiên Chuy và nguyên thần của Ngụy sư thúc, làm sao mà không bị thương."

Xuy!

Làn da của Diệp Húc vỡ ra một vết thương thật nhỏ, máu tươi chảy ra ngoài miệng vết thương, nhưng không thể thoát ra ngoài được vì đã bị chân nguyên của hắn áp chế bên trong cơ thể.

Ba! Ba! Ba!

Thanh âm khung xương của Diệp Húc bạo vỡ ra, dày đặc vô cùng. Vinh Lâm nghe thấy thế sắc mặt khẽ biến, vội vàng bắt lấy tay hắn, đưa vào một đạo chân nguyên kiểm tra. Hắn không khỏi biến sắc mặt, hắn phát hiện ra gần như tất cả cốt cách bên trong cơ thể Diệp Húc đều xuất hiện vết rách, rậm rạp, giống như mạng nhện vậy.

Thậm chí ngay cả xương đầu của hắn, cũng bắt đầu nứt nẻ!

Da của hắn cũng bị trải rộng những vết rạn, tuy nhiên được chân nguyên trấn áp, thương thế này chưa bùng nổ ra.

Vinh Lâm thậm chí hoài nghi, thân thể Diệp Húc bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan thành từng mảng nhỏ.

Nếu đổi lại là người khác, thương thế này, chỉ sợ thân thể đã sớm vỡ tan. Nhưng hắn còn có thể kiên trì tới hiện tại. Trong võ đàn, Diệp Húc phong mang cỡ nào, hành hạ chết đại vu tam thần cảnh như không có gì. Không ai nghĩ tới thương thế của hắn lại nặng như vậy.

"Thương thế nặng như vậy…"

Vinh Lâm trầm ngâm một chút, trầm giọng nói: "Sư thúc, ta liều mạng tổn hao tu vi, chữa thương cho ngươi. Nhiều nhất là nửa tháng có thể chữa trị được hết thương thế của ngươi."

"Điểm này thương thế còn không làm gì được ta đâu!"

Diệp Húc khẽ mỉm cười hạ giọng nói: "Nhiều nhất là ngày mai, ta tự mình trị liệu khỏi hẳn. Vinh Lâm huynh đừng lo lắng."

Một trận chiến với Ngụy Hiên này, Diệp Húc đã làm tứ phương khiếp sợ. Hắn hoàn toàn đã trở thành một trong những nhân vật đỉnh cấp trong rừng cường giả trẻ tuổi. Một vu sĩ tam thai cảnh, bàn tay trần, đánh chết một đại vu tam thần cảnh. Tin tức này khi truyền ra ngoài, khiến cho thật lớn chấn động. Không biết bao nhiêu cao thủ trẻ tuổi nghe được tin tức này, đều đánh mất ý niệm đuổi giết Diệp Húc trong đầu.

"Thực lực trước mắt của ta, có thể chống lại được đại vu tam thần cảnh, tuy nhiên so với Vinh Lâm Vinh huynh bực nhân vật thiên tài này vẫn là có chênh lệch rất lớn đi. Đồng dạng là tam thần cảnh, thực lực tu vi, khả năng kém nhau tới ngàn dặm. Ví dụ như Thạch Tinh Hải người này, luyện là tiểu chu thiên tinh đấu nguyên thần, cũng sở hữu bảy mươi hai đại nguyên thần. Ngụy Hiên ở trước mặt hắn, chỉ sợ ngay cả rắm cũng không dám đánh."

Bên trong đại điện Quan Tinh phong, Diệp Húc khoanh chân ngồi. Hắn thật sâu cảm giác được tu vi của mình vẫn không hề đủ. Cho dù tên tuổi của hắn đã vang dội, nhưng so sánh với những nhân vật thiên tài cực cực khổ khổ tu tới tam thần cảnh như Vinh Lâm hay Thạch Tinh Hải thì vẫn có chênh lệch không hề nhỏ chút nào!

Hơn nữa, hắn có thể thắng được Ngụy Hiên, vẫn là dựa vào trọng bảo, Di La thiên địa tháp và cửu đỉnh, mà nhân vật như Thạch Tinh Hải, trên người trọng bảo tuyệt đối không ít hơn hắn. Thậm chí còn nhiều hơn, thậm chí ngay cả Đặng Nguyên Giác, cũng có thể dễ dàng xuất ra một kiện Kiến mộc long chương, có thể thấy được thân gia người ta dày ra sao?

"Kiến mộc long chương, có thể gia tăng cường độ nguyên thần của ta trên diện rộng. Nghe Vinh Lâm huynh nói, bảo vật này chỉ có được ở trong Thương Hoàng cổ mộ cuối đời Thương. Xem ra có thời gian, ta cũng phải đi thăm dò di tích này một chút…. Tuy nhiên chính yếu nhất hiện nay, vẫn là luyện hóa nguyên thần của Ngụy Hiên."

Hắn tế khởi đại đỉnh, trong đỉnh truyền tới tiếng rống giận của Ngụy Hiên: "Họ Diệp bằng ngươi cũng muốn luyện hóa ta sao? Ta sẽ trảm giết thần hồn của ngươi, chiếm cứ thân thể của ngươi, ngươi sẽ chỉ làm ta càng mạnh hơn!"

"Thứ không biết sống chết…"

Diệp Húc lắc đầu, hướng tới cô gái bên cạnh nói: "Phượng cô nương, ngươi ra tay đi, gạt bỏ thần trí thần hồn của hắn!"