Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 457: Đối kháng Thiên Đình



Kim tiễn Diệp Húc gửi ở ngọc lâu tầng thứ năm, kim tiễn này ở trong ngọc lâu cũng không an phận, thường thường truyền ra những tiếng rống long trời lở đất. Nhưng ngay sau đó kim tiễn này phát ra hào quang mãnh liệt, trấn áp tiếng hô lớn, như thế luôn mãi mãi như vậy, trấn áp không ngừng.

Hắn không thèm để ý tới chuyện này, tiếp tục đi theo đám người Lộ Dao Già đánh cướp Nghệ Hoàng hành cung, một bên luyện hóa thuần dương linh khí, thoát thai đổi nguyên.

Kim tiễn nghệ hoàng đã hút khô tu vi trong nguyên thai của hắn, khiến cho nguyên thai của hắn trống trơn. Ngược lại điều này lại thành toàn cho hắn, Diệp Húc chỉ cảm thấy tu vi của mình cấp tốc khôi phục, hơn nữa tu vi khôi phục không ngờ toàn bộ là thuần dương khí, không hề chứa đựng bất kỳ tạp chất nào.

Cái này tương đương với việc hắn hóa nguyên thai thành một bình ngọc, những thứ nước dơ bẩn bên trong bình ngọc, bình thường vu sĩ phải dùng sát khí để tẩy trừ đi. Nhưng Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh lại là phương pháp chậm rãi vào nước trong suốt, không chút dơ bẩn.

Lúc này, Diệp Húc tương đương với cái bình thủy tinh trống không, sau đó đổi thứ nước mới vào, hiệu quả so với việc tu luyện Đại nhật thuần dương vô cực kinh còn muốn tốt hơn nhiều.

Nguyên thai nguyên thần của hắn càng thêm tinh thuần, nguyên thần càng hùng mạnh hơn. Diệp Húc có thể cảm giác được mỗi một thời khắc mình đều không ngừng tiến bộ.

"Nơi này là Càn Dương cung!"

Lộ Dao Già lấy ra một tấm bản đồ địa hình, chỉ vào một tòa cung điện phía trước nói: "Càn Dương Cung là nơi nghệ hoàng thưởng thức ca múa, bên trong hẳn không có bảo vật gì. Bên kia là Vĩnh Thọ Cung, là nơi nghệ hoàng ngồi xuống tu luyenj. Vĩnh Thộ cung phía trước có sáu cung, phân biệt là Chung Tụy, Cảnh Dương, Thừa Càn, Vĩnh Hòa, Cảnh Nhân, Duyên Hi…

Nghệ hoàng hành cung địa thế phức tạp, nếu không có Lộ Dao Già và mấy nữ nhân Hàn Nguyệt Cung, mò ra được đường này, chỉ sợ phải tiêu phí thời gian rất dài.

Dọc theo đường đi, Già La Minh Tôn và chó đen nhỏ nghiễm nhiên đã là hai anh em, nói nói cười cười, cãi nhau ỏm tỏi. Chó đen nhỏ này có cái tên rất kêu, tự xưng là Long Khiếu Thiên. Già La Minh Tôn không kìm nổi mà đả kích nó, đùa cợt gọi nó là Khuyển Khiếu Thiên.

"Hai vị, kỳ thực Hạo Thiên Khuyển nghe tốt hơn." Diệp Húc chen vào nói.

"Hạo Thiên Khuyển? tên rất hay! Sau này ngươi kêu là Hạo Thiên Khuyển đi!" Già La Minh Tôn cười ha hả nói.

Chó đen nhỏ nước mắt lưng tròng kháng nghị, kiên trì kêu mình là Long Khiếu Thiên, nhưng kháng nghị của nó bị Già La Minh Tôn trực tiếp bỏ qua.

Bọn họ trải qua từng tầng cung điện, chỉ thấy cung điện nơi này có hàng trăm…nhiều không đếm xuể, những cung điện này tác dụng cũng không giống nhau.

Ở trong này, đám người Diệp Húc sưu tầm rất nhiều của cải. Nơi này từng kiện đạo cụ bình thường cũng là một kiện nguyên thần chi bảo, một cái bàn, một cái ghế dựa, thậm chí khả năng chính là tam tướng chi bảo!

Bọn họ gần như khoắng sạch những cung điện này, nhất là chó đen nhỏ kia, thậm chí cả những tấm thải dải sàn cung điện, nó cũng bảo Diệp Húc thu dùm nó.

"Lão tử khi ra ngoài, muốn tạo thành một cái ổ thật lớn!" Chó đen nhỏ hùng hồn nói.

"Hạ gia Thiên Địa Dương ba đỉnh, tới tột cùng là bị nghệ hoàng dấu ở đâu?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Già La Minh Tôn hết nhìn đông lại nhìn tây, hất con chó trên lưng ra, ném lên mặt đất nói: "Khiếu Thiên, tới lúc dùng bản lĩnh của ngươi rồi đó. Nhanh chóng ngửi đi, tìm ba đại đỉnh cho ta."

"Chó chết, quỳ rạp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui rất thoải mái sao? Ngươi sao không làm thử đi?" chó đen nhỏ trợn mắt nhìn hắn.

Già La Minh Tôn giận dữ, hất toàn bộ vòng đeo cổ lên trên người nó, lập tức ép con chó nhỏ này quỳ rạp xuống mặt đất, không thể động đậy được.

"Ba đại đỉnh của Hạ gia khẳng định không ở trong này."

Mạc Tang Tang nhanh mồm nhanh miệng, đang định nói chuyện, Lộ Dao Già đã hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nha đầu này vội vàng giải thích nói: "Ý của ta nói là, trong hành cung làm sao có thể xuất hiện cấm bảo? Của cải lớn nhất ở nơi này, đều ờ Thái Hòa Cung."

Diệp Húc nhìn thấy ở trong mắt, không khỏi hồ nghi nghĩ: "Chẳng lẽ Thiên Địa Dương ba đỉnh của Hạ gia ở trong Hàn Nguyệt Cung? Đích xác có khả năng này, dù sao Nga Hoàng cũng là thê tử của Nghệ Hoàng. Hạ gia ba đỉnh nếu không đặt ở trong hành cung, hơn phân nửa là bị Nga Hoàng đưa tới Hàn Nguyệt cung…"

Nhưng hắn lập tức phủ định ý nghĩa này, thầm nghĩ: "Hạ gia hơn chục vạn năm qua vẫn truy tìm thiên địa dương ba đỉnh. Bọn họ không thể không nghi ngờ Hàn Nguyệt Cung. Nếu ba đỉnh thật sự ở Hàn Nguyệt Cung, Hạ gia có thể nhịn được sao? Một khi đã như vậy, ba đại đỉnh này tới tột cùng là ở nơi nào?"

"Tuy nhiên, Hàn Nguyệt Cung phân nửa là biết tin tức của ba đại đỉnh này…"

Rầm!

Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nổ mạnh kịch liệt, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại đỉnh thật lớn lơ lửng bên trong không trung. Nó cứng rắn san bằng một tòa cung điện.

Đây là Hạ gia cường giả đuổi theo, san bằng Càn Dương Cung.

Chỉ thấy Thiên Đỉnh nặng nề di chuyển ở giữa không trung, không ngừng xoay tròn, rút nhiều tài liệu ở bên trong Càn Dương cung ra. Thậm chí ngay cả tòa tòa Càn Dương cung cũng bị hòa tan, không ngừng cuồn cuộn dung nhập vào bên trong thiên đỉnh, gia tăng uy năng thiên đỉnh!

Tuy rằng đám người Diệp Húc đã đào ba thước đất nhưng bên trong cung điện này vẫn còn nhiều bảo vật mà bọn họ không hề phát hiện ra. Hạ gia và các cường giả trực tiếp phá hủy cung điện, hết thảy cướp đoạt những bảo vật bị giấu kín.

Tuy nhiên đáng tiếc chính là những bảo vật còn lại cũng không nhiều, phần lớn vẫn ở trong tay đám người Diệp Húc.

"Hạ gia thiên đỉnh quả nhiên dũng mãnh, đáng tiếc khẩu đại đỉnh này chỉ là phỏng chế phẩm. Có thể nhìn thấy được uy lực Thiên Đỉnh chân chính uy năng khủng bố ra sao!" Bạch Nam Hiên tán thưởng nói.

"Đám người kia thực dã man, vô duyên vô cớ là hư hao một thánh địa." Tích Hàn Nguyệt tức giận nói.

Rầm rầm.

Rất nhiều cường giả hợp lực tế khởi thiên đỉnh, phá hủy một toàn lại một tòa cung điện, khí thế là long trời lở đất. Những cường giả có thể sống sót được dưới tiễn khí của Nghệ Hoàng, cũng không tầm thường. Những người này liên kết lại, thúc dục Thiên Đỉnh, gần như có vài phần uy năng của cấm bảo.

Bọn họ nghiền nát từng tòa cung điện, thẳng tới Diệp Húc, khí thế ngập trời, hiển nhiên không tính toán buông tha cho đám người Diệp Húc.

Diệp Húc một lần xử lý mấy trăm cường giả các thánh địa. Những người này bỏ qua cho hắn mới là lạ. Nhất là cường giả Hạ gia, nhìn thấy kim tiễn Nghệ Hoàng dừng trong tay hắn, đối với hắn tình thế càng bắt buộc.

"Diệp huynh, uy thế của Thiên Đỉnh này, so với kim tiễn của ngươi chỉ sợ mạnh hơn không ít!" Bạch Nam Hiên sắc mặt khẽ biến.

"Không đúng."

Già La Minh Tôn lên tiếng phản đối, trầm giọng nói: "Uy lực của kim tiễn, còn trên cả Thiên Đỉnh, tuy nhiên Diệp lão đệ không thể phát huy ra được toàn bộ uy năng của kim tiễn thôi."

"Chúng ta tốt nhất chạy nhanh, đám người kia dựa vào thiên đỉnh không kiêng nể cái gì cả, rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta! Chỉ có tới Thái Hòa Cung, mới có thể chống lại được thiên đỉnh."

Lộ Dao già mang theo bọn họ bay nhanh, mở ra từng đạo cấm chế, hướng tới trung tâm hành cung nghệ hoàng mà chạy đi. Nơi này là trung tâm triều đình của nghệ hoàng hành cung.

Ông!

Hạ gia cùng nhiều cường giả các thánh địa khác cấp tốc đuổi theo. Đại Đỉnh rít gào hướng tới đám người Diệp Húc mà bay đi. Nó làm cho một đám cấm chế ven đường ầm ầm bị nghiền nát, chỉ nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp không dứt bên tai. Rõ ràng tốc độ còn nhanh hơn so với đám người Diệp Húc không ít.

Thiên Đỉnh chưa tới, một cỗ áp lực liền đập thẳng tới mặt hắn, ép cho mặt đất hành cung văng lên tung tóe, từng vết rách sâu không thấy đáy xuất hiện.

"Ha ha, Ứng Tông Đạo, không ngờ ngươi luyện chế một ma tộc trở thành thân ngoại hóa thân. Hôm nay lão phu chém giết hóa thân của ngươi, cho ngươi thịt đau một phen!" Vị trưởng lão mặt thẹo của Thái Dương Thần Cung cười ha hả, trên mặt vết sẹo như con rết mấp máy không ngừng.

Hắn tế khởi Thái Dương thần lô, lao thẳng tới Già La Minh Tôn, trong lô một vầng mặt trời đỏ chói chang dâng lên. Mười vầng mặt trời bay lên trên không trung, trong những vầng mặt trời này đều có một đầu tam túc kim ô. Hỏa thế che trời phủ đất, làm cho nghệ hoàng hành cung hóa thành một biển lửa.

"Thiên Khuyết Chiến Kích, mở cho ta!"

Già La Minh Tôn quát lớn, tế khởi Thiên Khuyết Chiến Kích, hung hăng đánh thẳng tới thái dương thần lô.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Thái Dương Thần Lô bị hắn bổ bay, mà mười vầng mặt trời chói chang lại rít gào lao tới. Một đầu tam túc kim ô tức giận kêu lên, làm cho hư không cháy sạch, phủ xuống Già La Minh Tôn.

Già La Minh Tôn tế khởi linh cữu thanh đăng, quan tài mở ra, hô một tiếng tính thu cả thế lửa ngập trời cùng sáu đầu kim ô vào bên trong quan tài. Lập tức cái đuôi giơ lên, cái đuôi chế trụ một đầu kim ô, cứng rắn đâm chết.

Hắn huy khởi xích sắt quét ngang, làm cho hai đầu kim ô còn lại bị đập nát, tuy nhiên vẫn còn một đầu kim ô công kích tới hắn. Một đôi cự trảo lập tức đánh tới, hung hăng bắt lấy sọ não Già La Minh Tôn, một trảo làm phá nát đầu hắn, thiên linh cái toàn bộ bị kéo ra.

Tam túc kim ô cười lên quái dị, cúi đầu mổ xuống đầu của Già La Minh Tôn, tính toán mổ lấy óc hắn.

Nhưng vào lúc này chó đen nhỏ đứng trên đầu vai Già La Minh Tôn, nhoáng lên một cái biến thành to lớn như một tòa nói nhỏ, răng rắc một ngụm cắn đứt cổ tam túc kim ô, xé nát đầu nó.

Tam túc kim ô này lập tức mọc ra cái đầu khác, lại mổ xuống, đột nhiên một tòa bảo tháp đặt trên đỉnh đầu kim ô, cứng rắn ép kim ô này quỳ rạp xuống mặt đất.

Già La Minh Tôn trong lòng còn sợ hãi, trong nháy mắt giao thủ, nếu không phải có con chó đen nhỏ này với Diệp Húc ra tay đúng lúc, hắn khẳng định toi rồi.

Ông!

Thiên Đỉnh đánh tới ngay sau đó, Hạ gia và cao thủ các thánh địa, hiển nhiên nhận định hắn là hóa thân của Ứng tông Đạo, tính toán không cho hắn bất luận cơ hội gì để khôi phục, lấy thiên đỉnh đập chết hắn.

"Mệnh ta đã tuyệt…" Già La Minh Tôn chỉ cảm thấy đại đỉnh này càng lúc càng lớn, giống như che lấp toàn bộ thương thiên. Đây là do uy thế của Thiên Đỉnh này quá mạnh mẽ, trấn áp tâm chí tâm thần của hắn, khiến cho hắn không có chút tâm tư phản kháng nào, chưa chiến đã bại, không khỏi suy sụp, mất hết can đảm.

Xuy!

Một đạo kim quang hiện lên, hung hăng đánh thẳng lên phía trên Thiên Đỉnh, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh truyền tới, Thiên Đỉnh va chạm không ngờ lại thoáng chậm lại.

"Minh Tôn, ngươi còn không trợ giúp ta một tay?"

Diệp Húc thất khiếu chảy máu, gắt gao khống chế kim tiễn nghệ hoàng liên kết với đám người Lộ Dao Già, Bạch Nam Hiên, cùng nhau thúc dục kim tiễn, thúc dục uy năng của kim tiễn tạm thời ngăn cản lại công kích của Thiên Đỉnh.

Va chạm vừa rồi làm cho Lộ Dao Già và hai thiếu nữ nhất tề hộc máu. Mạc Tang Tang, Tích Hàn Nguyệt bị trực tiếp chấn bay về sau. Trăng sáng trên người hai nàng bị dập nát, chết ngất. Bạch Nam Hiên mặt vàng như nghệ, thân hình mềm nhũn té ngã xuống mặt đất, nguyên thai nguyên thần gần như bị nghiền nát.

Chỉ có tu vi của Lộ Dao Già là cao nhất, tuy nhiên trong nháy mắt cũng thương nặng, pháp tướng vỡ tan, nguy cơ tràn ngập.

Quanh thân Diệp Húc không ngừng chảy máu, hắn thừa nhận non nửa lực công kích của Thiên Đỉnh, gần như bị lực lượng này chấn nát thân hình, nếu không phải hắn đúng lúc thu hồi Di La thiên địa tháp trấn áp thân thể, chỉ sợ lúc này đã vỡ nát rồi.

Thiên Đỉnh lại lần nữa ép tới, muốn nghiền nát bọn họ.

Già La Minh Tôn vội vàng thi triển pháp lực toàn thân, rót vào bên trong kim tiễn. Chỉ thấy kim tiễn được thêm vào tu vi của bọn họ, liên tiếp tăng vọt, xuy một tiếng xuyên thủng hư không, đánh bay Thiên Đỉnh. Khẩu Thiên Đỉnh to lớn này thậm chí bị kim tiễn bắn thủng một cái động lớn.

Oa!

Già La Minh Tôn và con chó nhỏ màu đen cũng nhất tề ói ra một ngụm máu, sắc mặt thảm đạm, thần thái héo rút không chịu nổi.