Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 511: Vu Hoàng mai cốt chi địa



Ma La Dư quên thu Vu Hồn giới, đột nhiên thấy một bàn tay to chộp tới, nhẹ nhàng tìm tòi, khống chế tòa Vu Hồn giới này.

Diệp Húc thu tòa Vu Hồn giới này vào trong ngọc lâu của mình, cũng không xem xét, nói: "ĐÁm người Thạch Tinh Hải sắp đuổi tới ồi, hiện giờ ta gần như đèn dầu sắp cạn, e sẽ không phải là đối thủ của bọn họ, mau đi!"

Ngàn mắt sau lưng Ma La Dư mở ra, thân hình đám người Thạch Tinh Hải, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương và Bình Đẳng Vương Thái tử lập tức hiện ra bên trong ngàn mắt của cô ta, chỉ thấy những kẻ này ở trong khoảng thời gian bọn họ đối phó Bảo Nguyên Đại Thiền sư đã vây khốn âm hồn Nhân hoàng, ác chiến một phen, bắt lấy luyện hóa.

Âm hồn Nhân hoàng gần như bị Bảo Nguyên luyện hóa, thực lực còn lại không cao, bị bọn họ bắt được luyện hóa cũng không có gì khó. Dù sao Thạch Tinh Hải, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương và Bình Đẳng Vương Thái tử đều là những cường giả trẻ tuổi hiếm có, Thạch Tinh Hải là con trai của Tinh đế, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương là con trai của Điện chủ Chuyển Luân Vương Thần Điện trong Hằng Cổ Ma Vực, Chuyển Luân Đại Thánh Vương còn Bình Đẳng Vương Thái tử là con trai của Điện chủ Bình Đẳng Vương Thần Điện, bọn họ đều là huyết thống hoàng tộc, Tiên thiên hậu thiên đều cao hơn người một bậc.

Những người này thiên tư xuất chúng, lại là con người đứng đầu thánh địa, thân phận địa vị cao hơn người một bậc, muốn cái gì có cái đó, không hề giống kẻ như Diệp Húc, vì linh mạch mà tìm kiếm cướp đoạt xung quanh.

Tuy nhiên, dù là thân phận địa vị của bọn họ, đám của cải của âm hồn Nhân hoàng và Bảo Nguyên Đại Thiền sư cũng không gặp nhiều, vẫn làm cho bọn họ động tâm không thôi, bám riết không tha.

Cuối cùng, âm hồn Nhân hoàng bị Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương đoạt đi, những người này không tiếp tục tranh nhau nữa, ngược lại truy đến bên Diệp Húc này, tốc độ cực nhanh.

"Hiện giờ ta cũng bị Bảo Nguyên đánh cho trọng thương, dầu hết đèn tắt, quả thật không phải là đối thủ của những người này."

Ma La Dư cắn chặt răng, thở dài nói: "Thật muốn chém bọn chúng quá…"

Cô ta trấn áp Bảo Nguyên cũng khiến tu vi tổn hao rất nhiều, không tốt hơn Diệp Húc là mấy, nếu bị đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương và Thạch Tinh Hải đuổi theo bao vây, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Diệp Húc và Ma La Dư đỡ lẫn nhau, bay đi chỗ sâu trong biển Oan Hồn.

Hai người bọn họ vốn là quan hệ đối địch, Ma La Dư bị Diệp Húc đánh một lần, hận tới tận xương, mà Diệp Húc cũng suýt bị cô ta chém, hai người thậm chí tế bất diệt chi bảo lên, gần như đánh ngươi chết ta sống, tuy nhiên liên tục gặp dịp, lại làm cho bọn họ không thể cùng đi chung một chỗ, loại duyên phân này có thể nói là kỳ diệu.

Phía trước, sương mù càng lúc càng mờ nhạt, Diệp Húc nhìn phía trước, chỉ thấy xa xa những dãy núi nhấp nhô, kỳ sơn dị thủy, giang sơn như họa, kỳ hoa dị thảo, hương thơm kéo đến.

Nơi này chính là trung tâm của biển Oan Hồn, không có một chút sát khí nào, mà âm hồn du đãng xung quanh cũng biến mất hết sạch.

Ở loại địa phương sát khí ngút trời như biển Oan Hồn, đột nhiên lại xuất hiện một nơi rực rỡ bình yên như vậy, làm cho người ta phải chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

"Nơi táng thân của Vu hoàng…" Ma La Dư nhìn thấy cảnh tượng phía trước, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vui sướng vạn phần nói.

Diệp Húc quan sát xung quanh, chỉ thấy bốn phía một mảnh tường hòa, khác những nơi khác trong biển Oan Hồn một trời một vực, không khỏi cười nói: "Nơi đây là nơi Vu hoàng ngã xuống? Sao không có hơi thở của Vu hoàng?"

Hắn từng đến nơi Vu hoàng tử vong, loại khí thế trấn áp chư thiên, bá chủ thiên hạ này che trời phủ đất, khiến người không thể đến gần, mà ở nơi đây lại một mảnh tường hòa, không có bất cứ sát khí gì, giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên.

Ma La Dư cắn cắn cái môi đầy đặc xinh đẹp, khẽ nói: "Vu hoàng mai cốt chi địa có thể nói nơi hung hiểm nhất là toàn bộ biển Oan Hồn. Khi cha ta còn chưa thành Vu hoàng, từng đi du lịch tứ phương, suýt nữa mất mạng ở nơi này! Nhưng ông từng nói qua, nơi chôn cất Vu hoàng trong biển Oan Hồn có giấu bảo vật, đáng tiếc khi hữu dụng với ông thì ông lại không đủ thực lực, đợi đến khi ông có đủ thực lực rồi thì nó đã không còn được ông ấy coi trọng nữa."

Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, Ma hoàng là ai?

Đó là đệ nhất nhân đương thời, vị Vu hoàng duy nhất!

Ở trên Hư Không bảng, vu hoàng chính là xếp hạng nhất, thậm chí còn hơn cả Ứng Tông Đạo và Tinh đế. Khi ông ta chưa thành Vu hoàng, đi du lịch khắp nơi, tu vi và thực lực hẳn là cũng không quá yếu, hơn phân nửa sẽ là tu vi Tam Bất Diệt cảnh, ngay cả người như thế đều suýt chết ở chỗ này, có thể nghĩ đến sự hung hiểm của mai cốt chi địa của Vu hoàng.

Tầm mắt Ma hoàng cực cao, sau khi thành Vu hoàng rồi, tầm mắt ông ta càng cao hơn, ông ta chướng mắt bảo vật trong biển Oan Hồn, nhưng đối với những người khác thậm chí cả người đứng đầu thánh địa, chỉ e là thứ rất tốt.

"Ta nghe cha nói, biển Oan Hồn là do Chu Vũ Mộc vương dẫn dắt đại quân nhân tộc yêu tộc tiến đánh Hằng Cổ Ma Vực ta, bị thập điện điện chủ ngan cản tại đây, huyết chiến mấy ngày liền, chiến trường kéo dài đến trên Nại Hà Kiều! Biển Oan Hồn nơi này là nơi chiến đấu dữ dội nhất, có hai vị Vu hoàng đã ngã xuống."

Ma La Dư từ từ phun ra một hơi trọc khí, ánh mắt nhìn ra phía trước, hạ giọng nói: "Nơi đây là do khí thế của Vu hoàng biến thành, đi vào rồi sẽ tương đương với đi vào bên trong khí thế của Vu hoàng, từng bước sát cơ. Trong đó, thậm chí còn có thi thể Vu hoàng cổ đại, có khi còn có cả âm hồn Vu hoàng… Nếu có thể lấy được thi thể Vu hoàng, luyện hóa thành binh, ha ha…"

"Vu hoàng thật là thần thông quảng đại, khí thế đều có thể biến thành thực chất, so với Phật quốc niết bàn của Bảo Nguyên phải hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu!" Diệp Húc sờ một bông hoa trắng trước mặt, chỉ thấy cảm giác mềm mại, dường như là tồn tại chân thật, không khỏi tán thưởng nói.

"Cẩn thận, nơi này có vài thứ không thể tùy tiện sờ, nếu không sẽ gặp đại nạn đấy!" Ma La Dư khẩn trương, vội vàng nói. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Ầm!

Bên tai Diệp Húc đột nhiên truyền đến một tiếng nổ. Trong nháy mắt khi hắn chạm vào bông hoa trắng nhỏ bé này, hắn đột nhiên cảm thấy được hơi thở vô cùng trầm trọng của Vu hoàng ép xuống hắn, luồng hơi thở này trầm trọng như thế, trong chớp mắt liền ép cho thân thể hắn răng rắc vang lên, thẳng đến khi thu nhỏ lại như một đứa trẻ cao không đủ ba thước!

Hơn nữa, loại hơi thở Vu hoàng này còn đang không ngừng tăng lên, dường như muốn nghiền nát hắn ra!

"Bàn Vương Khai Thiên!"

Diệp Húc hô to lên một tiếng, vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, khí thể bùng lên, tế lên ngọc thủ, sáu mặt trời cùng xuất hiện, chống cự lại hơi thở của Vu hoàng, lúc này thân hình mới dừng thu nhỏ lại.

Ma La Dư vừa tức giận lại buồn cười, cười khanh khách nói: "Cha ta nói, nơi này tuy nhìn như yên bình, nhưng một bông hoa một hòn đá, một cây cỏ một cây cổ thụ đều là do hơi thở của Vu hoàng cổ đại biến thành, chạm vào mấy thứ này sẽ dẫn dụ hơi thở của Vu hoàng. May là vừa rồi ngươi chỉ chạm một bông hoa nhỏ, nếu là một gốc đại thụ che trời, có khi sẽ bị đè thành một hạt đậu bé tí, thậm chí có thể sẽ bị đè chết!"

"Sao cô không nói sớm?" Diệp Húc giận dữ.

Ma La Dư ngồi xổm xuống, kéo hắn vào trong ngực, cười nói: "Cái bộ dạng này hiện giờ của ngươi đáng yêu hơn ban nãy. Tiểu đệ đệ ngoan nào, đừng quấy, tỷ tỷ thương nè…"

Diệp Húc nổi giận đùng đùng, trước đây hắn thường xuyên dùng loại giọng điệu này đùa cợt người khác, hiện giờ lại bị người đùa cợt lại.

Răng rắc! Răng rắc!

Hắn vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, thân hình cao lên, trong chớp mắt đã khôi phục hình thể như thường.

Ma La Dư ôm lấy hắn, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, Diệp Húc từ trên cao nhìn xuống, cao hơn Ma La Dư nửa cái đầu.

Ma La Dư chỉ cảm thấy dòng khí ấm áp từ trong mũi Diệp Húc phun ra phả lên mặt mình, khiến mặt cô ta có chút nóng lên, vội vàng buông hắn ra, phẫn nộ nói: "Đúng là làm trẻ con thì đáng yêu hơn, trưởng thành thật không vui chút nào…"

Cô ta đi đến phía trước, bước chân nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cười nói: "Cha ta từng nói đường ông ấy đi qua cho ta, chỉ cần đi theo con đường đó, tính nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều. Về phần đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương kia, làm cho bọn chúng đi gặp quỷ hết đi!"

Diệp Húc cũng hiểu được một khắc vừa rồi có chút khác thường, bảo vòng Công Đức Kim Luân sau đầu chuyển động không ngừng nghỉ, áp chế hết những cảm xúc khác thường kia xuống.

Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết vô cùng kỳ diệu, tương dung với Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn, không chỉ có thể gia tăng thực lực cho hắn, đồng thời cũng có tác dụng trấn áp tâm ma, khu trừ xao động trong tâm.

Chẳng qua là, dựa vào Công Đức Kim Luân trấn áp tâm ma chỉ là tạm thời, cũng không thể trừ tận gốc được khiếm khuyết của Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Muốn hoàn toàn hoàn thiện môn công pháp này, Diệp Húc chỉ có con đường tìm kiếm những công pháp khác, bỏ thêm vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh là có thể đi.

"Ma La Dư, tiểu tử này là tên công tử bột ngươi nuôi ư?"

Giọng nói của Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương đột nhiên truyền đến, cười ha ha nói: "Đáng thương, không ngờ con lai của hoàng tộc Đế Thích và Dữ tộc lại kém tinh thuần với huyết thống của Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương ta! Ngươi đã chọn tên mặt trắng này, cũng là chọn loại huyết thống cao quý ta, mà không phải con lai của hoàng tộc Đế Thích và Dực tộc!"

Đám người bọn họ tốc độ cực nhanh, trong giây lát liền đuổi tới sau Diệp Húc và Ma La Dư vài dặm, đi vào trong trung tâm biển Oan Hồn, bên ngoài nơi táng thân của Vu hoàng, bám chặt lấy hơi thở của hai người Diệp Húc, đuổi theo không bỏ.

Sở dĩ hắn cho rằng Diệp Húc là con lai của hoàng tộc Đế Thích và Dực tộc là bởi vì hoàng tộc Đế Thích có bốn đầu tám tay, nhưng lưng không mọc đôi cánh, mà Diệp Húc lại có thêm một đôi cánh thịt, khiến cho hắn nghĩ đến trong cơ thể Diệp Húc còn chứa đựng huyết thống của một đại chủng tộc Ma tộc, Dực tộc.

Dực tộc tuy thực lực không kém, nhưng còn xa mới bằng tứ đại vương tộc và tứ đại hoàng tộc, cho nên Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương mới sinh ra một loại khinh miệt sâu sắc với Diệp Húc.

"Ma La Dư, đem kim thân, nguyên thần, Thiên Địa Pháp Tướng và Vu Hồn giới của Bảo Nguyên ra đây, lấy giao tình giữa Bình Đẳng Vương Thần Điện ta và Sâm La Thần Điện ngươi, ta tha cho ngươi một con đường sống!" Bình Đẳng Vương Thái tử đồng thời xuất hiện, nhìn đến nơi yên bình này, sắc mặt không khỏi khẽ biến, hiển nhiên nhận ra đây là nơi nào.

Ma La Dư quay đầu tại, vuốt vuốt mái tóc bên tai, cười khanh khách nói: "Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, Bình Đẳng Vương Thái tử, gọi tỷ tỷ đi, nếu không gọi thì tỷ tỷ làm thịt các ngươi!"

Thạch Tinh Hải dẫn đám người đi tới, đem không gian quanh thân tạo ra một mảnh tinh vực, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Húc, cất cao giọng nói: "Diệp huynh, ngươi hóa thân làm ma, biến thành hoàng tộc Đế Thích, chẳng lẽ nghĩ làm như vậy có thể lừa gạt người khác? Ở một khắc khi Liệt Hỏa Minh Tôn xuất hiện, ta đã nghĩ đến, ngươi nhất định cũng sẽ xuất hiện ở nơi này."

Ánh mắt Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương sáng lên, liếc tới Diệp Húc: "Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo? Khó trách ngươi ở trong Nhân tộc lại có tiếng tăm lớn thế, hóa ra ngươi có được huyết thống Nhân tộc lại có được huyết thống hoàng tộc ta! Đáng tiếc, huyết thống của ngươi không thuần, nhất định sẽ chết trong tay ta, tất cả bảo vật của ngươi, nữ nhân của ngươi đều thuộc về ta!"

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương cười ha ha, cất bước đi vào vùng cấm địa này, đám hoàng tộc Ma tộc đi theo hắn tuy bị âm hồn Nhân hoàng và Bảo Nguyên Đại Thiền sư giết một đám, nhưng vẫn còn lại sáu bảy người.

Trong đó có một kẻ không cẩn thận chạm đến một gốc cỏ xanh mượt, răng rắc một tiếng liền bị hơi thở Vu hoàng đè thành bùn nhão, nguyên thần, thân thể, hồn phách, thần thức, vu bảo tất cả đều vỡ nát, ngay cả xương cốt cũng không còn nửa cây!