Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 581: Đạo bất đồng bất tương vi mưu



Thiên đạo dựa theo tư chất mỗi người mà ban thưởng ngọc lâu. Ngọc lâu đại diện cho tư chất và tiềm lực của vu sĩ, tỷ như vu sĩ đạt được Long độ phạm biến lâu ba tầng thì chỉ có thể tu luyện đến Tam Đan cảnh, muốn bước vào Tam Thai cảnh và những cảnh giới cao hơn thì gần như là không có khả năng.

Khi ở Liễu Châu, Diệp Húc vốn thông qua Thông Tâm Thần Kinh kết nối với thiên đạo, đạt được thiên đạo tán thành mà ban cho Thanh ngọc hàn quang lâu bảy tầng, có nghĩa là hắn có được tư chất và tiềm lực Tam Tương cảnh.

Tuy rằng ngọc lâu mà thiên đạo ban cho đã bị ngọc lâu tồn tại từ khi hắn mới sinh ra trong đan điền kia đánh nát, nhưng tư chất của hắn là cố định, hắn chỉ có tư chất và tiềm lực Tam Tương cảnh, giờ đã tu luyện đến Tam Tương cảnh là đã đạt tới đỉnh của tư chất và tiềm lực hắn.

Tư chất và tiềm lực của hắn đã sắp hết, bởi vậy tu vi tiến cảnh mới càng lúc càng chậm, gần như không có tiến triển như thế.

“Tam Tương, Tam Tương...”

Diệp Húc cất bước đi vào động phủ của Già La Minh Tôn, định hỏi xem lúc trước vị Đại Minh Tôn Vương này tu luyện Tam Tương cảnh như thế nào. Trong động phủ, hai vị minh tôn là Tu Đề và Bảo Hiền cũng đang tụ tập một chỗ, thảo luận xem làm thế nào mới có thể mở ra hàng rào của luân hải thứ chín để trở thành Nhân Hoàng ma tộc.

“Tam Tương cảnh có ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất chính là Pháp Tương kỳ, lấy cấm pháp ngưng tụ ra pháp tướng. Một môn cấm pháp tương đương với một pháp tướng chân thân, uy lực gấp trăm ngàn lần nguyên thần”

Già La Minh Tôn nghe được nghi ngờ của Diệp Húc, lúc này ồm ồm nói: “Lúc trước ân sư dạy ta như vậy, nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp tự nhiên. Trước do cấm pháp ngưng tụ pháp tướng, sau dùng pháp tướng pháp địa tướng, cuối cùng tu thành thiên địa pháp tướng”

Diệp Húc giống như đang nghe thiên thư, không hiểu ra sao.

Lời mà Già La Minh Tôn nói quá mức sâu sắc huyền bí, khiến hắn không thể ly giải.

Tu Đề Minh Tôn cười nói: “Chủ công, pháp, địa, thiên tam tương, pháp tương lấy cấm pháp làm cơ sở, lấy nguyên thần làm trung xu, mà địa tướng lấy pháp tướng làm cơ sở, thiên tướng lại lấy địa tướng làm cở sở”

Lời của hắn đơn giản rất nhiều, chẳng qua là ngưng tụ, luyện ra tam tương chân thân như nào, Diệp Húc vẫn chưa có khái niệm cụ thể.

Bảo Hiền Minh Tôn cười nói: “Chủ công, chỉ nói cũng vô dụng, ngài nhìn thiên địa pháp tướng của chúng tôi một cái, hơn phân nửa là sẽ lĩnh ngộ ra điều gì đó thôi”

Hắn khẽ động tâm niệm, một khối pháp tướng chân thân đầu trâu thân người đi ra khỏi cơ thể. Đây là một vị cổ ma tộc cao tới vạn trượng, ma khí tung hoành, quanh thân có vô số ma văn đen đỏ giao nhau, lỗi mũi phun lửa, dưới nách sinh gió, chân đạp sấm chớp.

Pháp tướng của Bảo Hiền Minh Tôn đột nhiên thu nhỏ lại nhanh chóng, hóa thánh một tiểu quái nhân đầu trâu chưa cao tới một trượng. Lập tức vô cùng vô tận địa khí trào ra quay xung quanh tiểu quái nhân đầu trâu này tái tố chân thân, lại hóa thành một cổ ma cao vạn trượng.

Đây chính là địa tướng chân thân của Bảo Hiền Minh Tôn, tìm hiểu đất đai thâm hậu vô lượng, nặng và vững như đất, làm cho người ta có cảm giác như nó có sức mạnh vô cùng vô tận.

Bảo Hiền Minh Tôn lại diễn hóa ra thiên tướng chân thân, địa tướng chân thân thu nhỏ lại nhanh chóng, từng đạo vận lưu động trên thiên tướng chân thân, làm cho người ta có cảm giác như núi cao ngưỡng chừng, đại đạo vô lượng.

Hai vị minh tôn Già La, Tu Đề cũng diễn hóa thiên địa pháp tướng để giúp Diệp Húc lĩnh ngộ.

Qua thật lâu sau, Diệp Húc thở dài rồi đi ra khỏi động phủ của Già La Minh Tôn. Tuy ba vị minh tôn đã thi triển hết chỗ tinh diệu của thiên địa pháp tướng ra để hắn có thể cảm nhận thể ngộ, nhưng vẫn chẳng thể giúp hắn đột phá được xiềng xích tu vi.

“Triều sư bá có thể dạy bảo ra được vị cao nhân như Ứng sư huynh, trên phương diện truyền đạo thụ nghiệp chắc có chỗ độc đáo”

Diệp Húc đi lên Linh Ẩn Phong thăm hỏi Triều Công Thiều, chỉ thấy ông cụ đang cùng vài vị Thái Thượng trưởng lão tề tụ, uống rượu mua vui.

Diệp Húc vội vàng bái kiến mấy vị sư thúc sư bá, nói ra nghi hoặc của bản thân. Thái Thượng trưởng lão của Tiểu Yến Sơn Khúc Đình San cười nói: “Tam tương chân thân thì chỉ cần tu luyện từng bước theo cấm pháp, như vậy thì tự nhiên có thể luyện thành, cần gì phải đến hỏi người khác?”

“Sai rồi, tam tương chân thân chính là nền tảng cho Tam Bất Diệt cảnh, Tam Hoàng cảnh, tuyệt đối không được qua loa. Nếu có chút sai lầm khi tu luyện Tam Tương cảnh thôi thì sẽ khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bị nhốt lại ở cảnh giới này, cả đời cũng chẳng thể tiến lên những cảnh giới cao hơn!” Thái Thượng trưởng lão của Thanh Tú Phong, Yến Tư Nhiên cười nói.

“Đều nói linh tinh!”

Triều Công Thiều uống say khướt, thổi râu trừng mắt kêu lên: “Theo lão phu thấy ấy, ba cái cảnh giới Tam Tương cảnh này vốn chẳng cần để ý tới làm chi, cứ tự nhiên như vậy là sẽ tu thành!”

Mấy vị trưởng lão đều tự nói ra ý kiến của mình, đều là kinh nghiệm tu luyện mà lại khác biệt rất lớn. Ai cũng cho rằng phương pháp tu luyện của mình là chính xác, của kẻ khác là sai, mùi lửa dần đậm làm cho ai nấy đều đỏ mặt tía tai. Cảnh tượng uống rượu mua vui lúc trước đã không cánh mà bay, suýt nữa thì còn xông vào đánh nhau.

Diệp Húc trợn tròn mắt, chỉ thấy đám lão quái vật kia bắt đầu quăng chén, lật bàn, e là sắp đánh nhau tới nơi, hắn vội vàng cáo từ, thầm nghĩ: “Thể ngộ, tu luyện Tam Tương cảnh của bọn họ đều không giống nhau, chẳng lẽ Tam Tương cảnh không có hình thức tu luyện cố định sao?”

Lúc trước hắn nghi hoặc khó hiểu, giờ hỏi nhiều người như vậy đã khiến cho Diệp Húc gần đến phương pháp tu luyện Tam Tương cảnh, nhưng mà nghi hoặc vẫn khó có thể giải được.

“Diệp tiểu tử, sao ngươi không đến hỏi Tông Đạo ấy?” Trên đỉnh Linh Ẩn Phong kia đã bắt đầu đánh nhau túi bụi, Triều Công Thiều ép đám Thái Thượng trưởng lão khác, vội kêu lên với Diệp Húc.

Diệp Húc bừng tỉnh đại ngộ, vội hô to: “Đa tạ sư bá!”

Hắn đi đến tổng đàn của Hoàng Tuyển Ma Tông, còn chưa vào Tông chủ đại điện thì đã thấy Vinh Lâm mặt đầy tươi cười đi ra.

“Vinh huynh, Ứng sư huynh có ở đây không?”

“Sư tôn mới đi ra ngoài rồi”

Vinh Lâm cười nói: “Vừa rồi sư tôn nói cho ta mục đích tới của ngươi, ông đều biết cả. Ông để lại một chữ này, ngươi nhìn là biết”

Hắn lấy ra một tờ giấy trắng, Diệp Húc đến gần nhìn, chỉ thấy bên trên viết một chữ “Đạo” rồng bay phượng múa.

“Diệp lão đệ, ta cũng đã tu luyện đến Hợp Thể kỳ đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tam Tương cảnh. Nên ta cũng đến hỏi sư tôn, sư tôn liền giao chữ này cho ta, bảo ta nói cho ngươi biết cách tu luyện Tam Tương như thế nào”

Vinh Lâm cười nói: “Ta lật đi lật lại nhiều lần mà vẫn không biết là có ý gì. Diệp sư đệ, ngươi có hiểu được ý của sư tôn không?”

Diệp Húc lật qua lật lại chữ “Đạo” này, cũng không nhìn được mà nghi hoặc: “Ứng sư huyng để lại chữ này hẳn là có thâm ý”

Hắn khẽ động tâm niệm khiến chân nguyên hóa thành một cây bút lông, chấm mực rồi viết một chữ “Đạo” khác dưới chữ “Đạo” của Ứng Tông Đạo. Hắn cẩn thận nghiền ngẫm, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Ta đã hiểu!”

Vinh Lâm không hiểu ra sao: “Diệp lão đệ, ngươi hiểu cái gì?”

Diệp Húc đưa bút cho hắn, cười nói: “Vinh huynh, ngươi cũng viết một chữ ‘Đạo’ xem”

Vinh Lâm lại càng thêm nghi hoặc, đề bút viết một chữ “Đạo”, kỳ quái nói: “Đây thì có cái gì? Ta chẳng cảm nhận được gì cả”

“Ba chữ này có giống nhau không?”

Diệp Húc cười nói: “Chữ đạo mà ngươi viết ra, còn có chữ của ta, của Ứng sư huynh đều không giống nhau. Chính là đạo bất đồng, bất tương vi mưu(*). Đạo tu luyện Tam Tương của ta và đạo tu luyện Tam Tương của ngươi không phải là cùng một đạo! Bởi vậy đạo của ngươi cần chính mình tự đi. Ứng sư huynh để lại chữ ‘Đạo’ này có lẽ là có ý này?”

( (*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệ được, nghĩa giống câu: chim sẻ sao biết được chi chim hồng)

Vinh Lâm dường như có thể ngọ, lâm vào trong suy tư.

Diệp Húc cười nói: “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên! Từ trong thiên địa đi cảm ngộ đạo của chính mình, đây mới chính là nguyên nhân vì sao Ứng sư huynh không truyền thụ cho chúng ta cách tu luyện Tam Tương cảnh. Chữ ‘Đạo’ này mới là cơ sở tu luyện Tam Tương cảnh”

Diệp Húc giải thích nghi ngờ cho Vinh Lâm, nghi hoặc trong lòng mình cũng sáng tỏ, lúc này nhẹ nhàng bay đi.

Ứng Tông Đạo vẫn chưa chỉ cho hắn một con đường rõ ràng, mà nói cho hắn phương hướng đại khái để hắn tự tìm tòi ra. Điều này so với đám người Già La, Triều Công Thiều tự kể kinh nghiệm của mình lại càng thêm cao minh, càng thêm hữu hiệu.

Bởi vì tư chất có hạn, hắn tu luyện đến Tam Tương cảnh là đã đạ tới đỉnh của tư chất và tiềm lực, nhưng Ứng Tông Đạo để lại chữ “Đạo” này đã khiến hắn thấy được ánh sáng.

Tư chất có lẽ sẽ vây khốn hắn, nhưng cũng có thể thành toàn cho hắn. Với tư chất hiện tại thì hắn tu thành thiên địa pháp tam tương, thể ngộ và ứng dụng với Tam Tương, với thiên địa pháp tướng cùng thành tựu chắc chắn sẽ lớn hơn những người khác!

“Tìm đạo của mình như thế nào mới là vấn đề lớn nhất”

Diệp Húc bước trên Quan Tinh Phong, cẩn thận suy nghĩ, trong tâm như có lĩnh ngộ. Hắn vẫn luôn rối rắm là tu luyện tâm pháp mà ngọc lâu truyền lại hay là tu luyện Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân của chính mình, giờ phút này cũng đã có quyết định.

“Tâm pháp mà ngọc lâu truyền lại tuy tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là đạo của kẻ khác, chỉ có đạo của mình mới là chính đạo”

Diệp Húc đã quyết ý, không nhịn được cất tiếng cười to, thanh âm truyền khắp Quan Tinh Phong. Hắn tu luyện thiên địa pháp tướng của chính mình, tuy sẽ hơi chậm một chút, nhưng chỉ muốn tìm được con đường của chính mình, lấy vu nhập đạo, thành tựu tất sẽ vượt xa người thường. Khai thông Tam Tương cảnh sẽ cùng cấp với khai thông Tam Bất Diệt cảnh, Tam Hoàn cảnh!

“Kít kít!”

Một bóng dáng màu trắng như bay nhanh chóng nhảy lên vai Diệp Húc. Hoa Hồ Điêu vội vội vàng vàng, hoảng sợ không ngừng nhìn lại phía sau.

“Thỏ con, mi chạy đi đâu?”

Trong núi đột nhiên bay ra một con Hao Thiên Khuyển có hình thể thật to lớn, mở  miệng to như bồn máu ra, nước dãi nhỏ ròng ròng như thác nước, táp tới con Hoa Hồ Điêu trên vai Diệp Húc.

“Khiếu Thiên, ngươi con chó ngu ngốc này, đây không phải là thỏ mà là chim!”

Ngọc Hoàng từ trong thế giới sau lưng Diệp Húc giơ tay ra đánh bay pháp tướng chân thân của Hao Thiên Khuyển, tức giận nói: “Ngươi ngay cả thỏ và chim còn không phân biệt được thì sao có thể làm Đệ nhất Đại tôn vương của ta?”

Hoa Thiên Khuyển đuổi giết Hoa Hồ Điêu đã lâu, lúc này suýt đắc thủ thì bị Diệp Húc đánh trở về, nó phẫn mộ từ dưới chân núi bay lên vai phải Diệp Húc, không hảo ý nhìn Hoa Hồ Điêu trên vai trái, nước miếng chảy ròng ròng: “Một con thỏ tên Hoa Hồ Điêu...Chủ công, cho tôi nếm thử một miếng, nếm thử thịt nó một miếng thôi là tôi biết  ngay nó có phải thỏ hay không...”

Hoa Hồ Điêu vô cùng tủi thân, giương nanh múa vuốt với nó, không ngừng kêu lên. Nó tuy là yêu thú dị chủng thượng cổ, đi theo Kiều Kiều tu luyện đã lâu, nhưng vốn chẳng thể so sánh với con cự thú viễn cổ Hao Thiên Khuyển kia. Huống chi Hao Thiên Khuyển còn lớn tuổi hơn nó, chính là một con lão yêu quái đã tu luyện thành công.

“Kiều Kiều về thăm Hàn Nguyệt Cung, mà ba người Già La, Tu Đề, Bảo Hiền còn đang trùng kích Nhân Hoàng kỳ. Một mình ta ở lại Quan Tinh Phong này e rằng đối với lĩnh ngộ đạo của mình là vô ích, không bằng đi xung quanh...”

Diệp Húc suy nghĩ, lập tức mang theo Hao Thiên Khuyển lặng lẽ rời núi.

“Ngao ngao-----------, đại tôn ta muốn ăn thịt người nữa!”

Con phá cẩu này đứng trên bờ vai Diệp Húc gào khóc kêu to, khiến sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hoài nghi mình mang theo nỏ đi du lịch ngộ đạo có phải là một quyết định chính xác hay không.