Sau khi đám người Diệp Húc rời khỏi, Tịch Phong Đào giận tím mặt, há to mồm hét lên: "Tức chết ta! Một tên Vu Hoàng nho nhỏ, ngay cả Thánh Hoàng cũng không đạt được, chỉ là một con kiến hôi mà cũng dám uy hiếp ta, uy hiếp lão tổ! Tiểu tử này, lão phu nhất định phải giết hắn mới hả được cơn giận, làm cho hắn sống không bằng chết ngàn năm vạn năm!"
Gương mặt Chân Thiên Công cũng âm trầm, giơ tay lên nói: "Tịch sư huynh bình tĩnh đừng nóng. Lai lịch của người này thậm chí không có trong Vu Hoàng sách, hẳn là có lai lịch lớn. Giết hắn đơn giản, nhưng còn người phía sau hắn sẽ làm Ngọc Hư Cung gặp đại phiền toái. Việc cấp bách bây giờ là điều tra rõ ràng lai lịch của hắn, cường giả thần bí sau lưng hắn đến tột cùng là ai!"
Một gã Vu Tổ gật đầu nói: "Việc này, ta đã phái người xử lý, thu thập tin tức, bất quá Thiên giới quá lớn, khó có thể thu thập tin tức về xuất thân một người trong thời gian ngắn được, lâu thì một năm, nhanh thì năm ba tháng, sẽ có tin tức truyền đến."
"Tiểu tử này, cũng không khó đối phó, khó đối phó chính là người ở sau lưng hắn. Tịch sư huynh, ngươi muốn hắn chết, kỳ thật rất đơn giản."
Lại có một vị Vu Tổ ha ha cười nói: "Chúng ta đều là Vu Tổ, thần thông quảng đại, giết chết một Vu Hoàng còn không đơn giản? Hắn giết nhiều Thần Hoàng như vậy, tùy tiện một vị Thần Vương ra tay, là có thể dễ dàng đưa hắn vào chỗ chết, Lăng Tiêu thái tử cũng muốn giết hắn! Lăng Tiêu thái tử, tên này chỉ thiếu chút nữa là có thể thành tựu Vu Tổ, nếu là trở thành Vu Tổ, đó là một bước lên trời, tiêu diệt hắn cũng không phải chuyện khó khăn. Nếu là hắn giết Diệp Thiếu Bảo, tự nhiên có Đại Nhật Thần Vương cùng người ở sau lung của Diệp Thiếu Bảo xảy ra tranh chấp, còn chúng ta thì không có quan hệ trong chuyện này."
Tịch Phong Đào nhãn tình sáng lên, vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, những Vu Tổ chúng ta muốn giết một Vu Hoàng, quả thực là rất dễ dàng, thậm chí không cần động thủ. Thiên giới có nhiều nơi nguy hiểm như vậy, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả Thần vương tiến vào cũng khó bảo toàn tính mạng. Chỉ cần giao cho hắn làm một cái nhiệm vụ sư môn, đem hắn phái đi qua những nơi đó, chắc chắn hắn phải chết không nghi ngờ!"
"Chỉ là một Thánh Hoàng, lại dám dùng thân phận của kẻ chống lung cho hắn tới dọa nạt chúng ta, chê sống đủ lâu hay sao? Lấy ý kiến của ta, không cần mượn người khác ra tay, chỉ cần phái hắn ra ngoài Ngọc Hư Cung chấp hành nhiệm vụ sư môn, nửa đường chặn giết, trực tiếp giết chết hắn, cướp lấy Thần Thụ, thần không biết quỷ không hay!"
…
Trên một linh sơn của Ngọc Hư Cung, Lăng Tiêu thái tử với bộ mặt âm trầm, đang hấp thu linh khí, tu vi quanh thân phập phồng, hóa thành một mảnh dải đạo văn đạo ngân, dũng mãnh tiến vào đạo môn của hắn.
Sau một trận chiến với Diệp Húc, đạo môn của hắn bị Diệp Húc đánh nát không biết bao nhiêu đạo văn đạo ngân, thậm chí bẩn thân còn bị Diệp Húc đánh cho hộc máu trọng thương, đây là lần bị thương đầu tiên của hắn sau nhiều năm!
"Lăng Tiêu thái tử, xem ra ngươi lúc này bị thương không nhẹ đâu!"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận cười to, Lăng Tiêu thái tử gương mặt trầm xuống, thanh âm lạnh lùng nói: "Là ai dám cười nhạo ta?"
"Đây cũng không phải là cười nhạo, mà chỉ nói sự thật. Lăng Tiêu thái tử, ngươi cùng Diệp Thiếu Bảo có xung đột, bị hắn đả thương, ta đều thấy rõ, điểm ấy ngươi không thể phủ nhận."
Một gã nam tử ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào đạo quan của Lăng Tiêu thái tử tử, ánh mắt như điện, hướng hắn quét tới, cười nói: "Không chỉ có mình ngươi bị Diệp Thiếu Bảo đả thương, dù là đại thánh ta, cũng bị thương trong tay hắn. Trừ chuyện đó ra, đám người Ba Vũ Thần, Thiên Cơ thiếu chủ, Thần Vực Thánh Hoàng, Lạc Thần, tất cả đều chết trong tay tên đó! Tên này trước không có danh tiếng gì, đại thánh ta chưa từng có nghe nói qua kẻ này, cố tình đem những nhi tử Thần Vương nổi danh, Thánh Hoàng, đánh cho hoa rơi nước chảy, bị hắn liên tục chém giết hơn mười người, cho chúng ta không dám vác mặt ra ngoài! Mối đại thù này, chẳng những Lăng Tiêu thái tử ngươi phải báo, Yêu Thần Cung ta đồng dạng phải báo!"
"Yêu Thần Tử!"
Lăng Tiêu thái tử tử ánh mắt sắc bén, dừng ở này trên thân người này, thanh âm lạnh lùng nói: "Nghe ý tứ của ngươi, là muốn mượn sứa mạnh của Yêu Thần Cung đến diệt trừ tên này?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Chẳng lẽ ngươi có cái diệu kế khác?" Yêu Thần Tử hỏi ngược lại.
Lăng Tiêu thái tử cười ngạo nghễ: "Chỉ cần ta tu thành Vu Tổ, bóp chết hắn tựa như bóp chết một con kiến, căn bản không cần mượn sức của ngươi!"
"Lăng Tiêu thái tử, nếu ngươi giết Diệp Húc Diệp Thiểu Bảo, gốc Thần Thụ sẽ nằm trong tay ai? Việc này, chi bằng chúng ta bàn bạc kỹ hơn!" Ngoài cửa lại truyền đến lại một thanh âm.
"Không sai."
Lại có them một người bước nhanh đến, cười nói: "Giết Diệp Thiếu Bảo không khó, chỉ cần hắn rời khỏi Ngọc Hư Cung, là có thể động thủ. Bất quá gốc Thần Thụ trên người hắn cũng khiến mười hai Vu Tổ động tâm, không biết xấu hổ ra tay cướp đoạt, từ đó thấy được giá trị bảo vật này không nhỏ. Cho dù Lăng Tiêu thái tử ngươi có thể đột phá, trở thành Vu Tổ xong giết hắn, chỉ sợ lúc đó cũng gặp phải đánh lén của mười hai Vu Tổ, có kết cục thân tử đạo vong. Mà Thần Thụ, lại tiện nghi cho mười hai lão Vu Tổ già rồi mà không biết xấu hổ này!"
"Chúng ta chi bằng nghĩ ra một cái diệu kế."
Lại có một người từ từ đi tới, cười nói: "Nếu có thể đoạt được Thần Thụ, lại không bị mười hai Vu Tổ đánh lén. Sau khi Thần Thụ tới tay, cộng đồng chúng ta cùng hưởng vật ấy, dưới tán cây ngộ đạo, cố gắng đột phá, tất cả cùng trở thành Vu Tổ!"
Lăng Tiêu thái tử ánh mắt chớp động, chỉ thấy tại đạo quan của hắn, người tới càng ngày càng đông, tất cả đều đến từ các thế lực lớn. Thần Hoàng, Thánh Hoàng tụ tập dưới một chỗ, có khoảng hơn hai mươi người, không khỏi mỉm cười nói: "Tốt, tốt. Nếu mọi người đã một lòng, như vậy ta liền không ngại lộ ra một bí mật cho các ngươi biết. Bên trong mười hai Vu Tổ, đã có người đầu nhập vào Đại Nhật Thuần Dương Cung ta, âm thầm ủng hộ phụ hoàng ta Đại Nhật Thần Vương, trợ giúp hắn cướp lấy đế vị! Chuyện đoạt gốc cây Thần Thụ của Diệp Thiếu Bảo, ta có an bài, tuyệt sẽ không để cho Vu Tổ khác nhúng tay vào!"
Mọi người liếc mắt nhau, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mười hai Vu Tổ chính là thân tín của Thiên Đình, không nghĩ tới Đại Nhật Thần Vương cư nhiên đã mua được một vị Vu Tổ, được vị Vu Tổ này nguyện ý trung thành, tin tức này thật quá kinh người!
Bất quá Lăng Tiêu thái tử cũng không nói tên người nọ, không để đám người biết kể đó đến tột cùng là ai. Lăng Tiêu thái tử vui vẽ hào phóng, cho dù truyền đến tai Thiên Đình, thì Thiên Đình cũng không thể làm gì, nếu nghi kỵ lung tung, sẽ làm cho mười hai Vu Tổ ly tâm.
Lăng Tiêu thái tử cười ha ha, nói: " Phụ hoàng ta tương lai sẽ là Thiên đế, vinh quang đăng cơ, nếu các ngươi thức thời, bái ta là đại sư huynh, kết thành đồng môn sư huynh đệ, giúp đỡ lẩn nhau, vì tương lai các ngươi lại một đường lui! Đến lúc phụ hoàng ta đăng cơ xưng đế, thanh trừ quần hùng thiên hạ thì các ngươi cũng có thể bảo trụ tánh mạng của mình với người nhà!"
"Đại Nhật Thần Vương quả nhiên thần thông quảng đại, không hổ là bá chủ một phương!"
Yêu Thần Tử kịp phản ứng trước tiên, chắp tay vái dài, cười nói: "Một khi đã như vậy, tiểu đệ trước tiên bái kiến đại sư huynh!"
Mọi người liếc nhau, đòng loạt vái dài, cất cao giọng nói: "Bái kiến đại sư huynh!"
Lăng Tiêu thái tử thoả mãn cười ha ha, thầm nghĩ: "Phụ hoàng ta đăng cơ xưng đế, nhưng hắn không chỉ ta là nhi tư, ta trước mắt cứ xây dựng một đám thuộc hạ cho mình, như thế có thể có chỗ đứng yên ổn được."
"Đại sư huynh, Diệp Thiếu Bảo kẻ này lợi hại phi thường, nếu hắn trong khoảng thời gian này rời khỏi Ngọc Hư Cung, chỉ sợ bằng chúng ta còn không thể ngăn lại hắn. Không bằng đưa tin tức hắn giết chết đám người Thiên Cơ Doanh thiếu chủ truyền đi, làm cho hắn ở bên ngoài nửa bước khó đi, không dám rời khỏi Ngọc Hư Cung!" Ngũ Đế cung Trác Thanh Chủ cười nói.
Trong mắt Yêu Thần Tử thần quang chớp động, cười nói: "Không chỉ như thế, nguyên cái chết đám người Thiên Thần Tử, hết thảy cứ vứt xuống trên đầu hắn đi, hung hăng chụp *** lên hắn, làm cho hắn trong Cửu Thiên này nửa bước khó đi, vô luận đi đến nơi nào, đều bị người đuổi giết, chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong Ngọc Hư Cung! Đại sư huynh ngươi trở thành Vu Tổ, liền đem hắn ra ngoài Ngọc Hư Cung, lấy tính mệnh của hắn, cướp lấy Thần Thụ!"
"Ý kiến hay!"
Lăng Tiêu thái tử vỗ tay tán đồng, trầm giọng nói: "Các ngươi lập tức truyền đi tin tức, ta muốn làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn gặp khó khăn! Mặt khác…"
Hắn quét mắt chung quanh một cái, cười lạnh nói: "Còn có rất nhiều người không có đến thăm viếng đại sư huynh ta đây, những người này, tất cả gọi tới cho ta, làm cho bọn chúng thần phục ta! Nếu bọn chúng không đến, liền hung hăng đánh cho ta, làm cho bọ hắn chịu thua, cho bọn hắn biết cái gì gọi là trời cao đất rộng! Về phần hai tên chó săn của Diệp Thiếu Bảo, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai kia..."
Hắn lộ ra ý cười dữ tợn: "Hai người này chọn sai trận doanh, khi nhục bọn chúng cho ta, bôi nhọ bọn chúng khắp nơi, làm cho bọn chúng bên trong Ngọc Hư Cung không ngốc đầu lên để làm người được! Ta muốn cho bọn chúng biết, chọn sai trận doanh, thì sẽ có kết cục như thế nào!"
Thiên giới, một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Diệp Húc trước sau giết chết hơn năm mươi vị Thần Hoàng của các thế lực, các phái lớn. Tin tức này lan truyền nhanh chóng khắp Thiên giới, không biết đã tạo ra bao nhiêu oanh động!
U Thiên, Mân Thiên, Dương Thiên, Thương Thiên... Cửu đại Thiên giới, không biết bao nhiêu thế lực khổng lồ cơ hồ trong cùng một lúc hạ một lệnh truy sát!
Bên trong Thiên Cơ Doanh, một kỳ nhân thân hình cao cao kều khóe miệng run run, đột nhiên tế ra một cái ống trúc dùng để xem bói. Chỉ thấy trong ống trúc có bốn mươi chín quẻ thăm bằng trúc phóng lên cao, ở trên không Thiên Cơ Doanh hóa thành bốn mươi chín thiên đạo, không ngừng tính toán, thôi diễn lai lịch Diệp Húc.
"Không có khả năng, Thiên Đạo Tứ Cửu Ký của ta có thể hóa thành bốn mươi chín đạo thiên đạo, suy tính được Thiên giới vạn vật vạn, thế nhưng tính không ra lai lịch của một Vu Hoàng!"
Mà cùng lúc đó, trong Đại Già thần phủ truyền đến gầm giận dữ: "Con của ta bị một tên họ Diệp giết chết? Ta muốn cả thiên hạ không còn một tên họ Diệp nào!"
Ở bên trong một mảnh Thần Vực từ xa xưa, một trung niên nam tử cường tráng đột nhiên tức giận hừ một tiếng, đem nữ nhân xinh đẹp dưới thân bóp chặt, máu tươi xương vỡ phủ kín toàn bộ long sàng to lớn, tức giận cười: "Trong thiên hạ, còn có người can đảm dám giết con ta? Con ta lấy trăm vạn mà tính, đã chết một tên cũng không tính la có cái gì to tát, nhưng giết con ta, đó là hung hăng tát vào mặt Thuỷ Tổ ta!"
Thái La Thiên cung, Thần Tổ Vương Đình, Lạc Thần Thiên Phủ chờ các thế lực,Vu Tổ, Thần Vương có động tác!
Từ sau khi Thương Thiên Đế Tôn chết đi, đế vị bị bỏ không, Cửu Thiên Thần Giới đều chìm trong một bầu không khí u ám. Các đại Thần Vương, Đế Quân tuy rằng rục rịch, nhưng lo ngại phải làm chim đầu đàn, lọt vào vây công của người khác, bởi vậy Thiên giới vẩn còn bình yên.
Nhưng một Diệp Húc, liền gây ra rối loạn to lớn, đem tình hình Thiên giới đảo loạn, bắt đầu loạn cục.
Mà vào thời khắc này, Diệp Húc như trước an an ổn ổn ngồi tại trong đạo quan trong linh sơn của mình, tiếp tục hấp thu năng lượng khổng lồ trong cây Thế Giới, thầm nghĩ: "Chỉ cần ta đột phá, thành tựu Thánh Hoàng, liền thần không biết quỷ không hay rời khỏi Ngọc Hư Cung, không dây dưa với nhưng kẻ này! Thiên giới rộng lớn vô cùng vô tận, mà ta từ hạ giới lên, ở Thiên giới căn bản không có người quen nào, không có mấy người nhận biết được ta, từ đó về sau liền như thần long xuống biển, tiêu diêu tự tại, đi khắp nơi sưu tầm mảnh nhỏ của cây Thế Giới..."
Đã nhiều ngày hắn an tâm tu luyện, củng cố tu vi, tu vi càng ngày càng thâm hậu, đến rất gần với Thánh Hoàng, đáng tiếc là, thủy chung không thể bước tiếp một bước, đem đạo văn đạo ngân trong cơ thể hóa thành đạo môn, bước vào cảnh giới Thánh hoàng.
Thành tựu Thánh Hoàng, cần đem cấm pháp cấm văn của bản thân, hết thảy chuyển thành đạo văn đạo ngân, ngưng tụ đạo môn. Nói thì dễ dàng, nhưng trên thực tế Vu Hoàng bị nhốt ở cửa ải này thì nhiều không đếm xuể, có người khổ tu đến khi chết già, cũng không thể vượt qua bước này để trở thành Thánh Hoàng được