Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu đang định gật đầu, thì đúng lúc này, thiên không đột nhiên vỡ ra, hai bàn chân vô cùng thô chắc từ trên trời giáng xuống, hung hăng đạp về hướng Lạc Vương Phi.
"Kẻ nào dám đánh lén bổn cung?"
Lạc Vương Phi giận dữ, lật tay chụp tới, hư không rung chuyển kịch liệt, bầu trời nứt vỡ, một tôn ma thần ba đầu sáu tay vô cùng hung tợn hét lên một tiếng, bị một chưởng này của ả chấn ra từ hư không, miệng ho ra máu, cười ha ha nói: "Phẫn Nộ Tôn Vương, môn hạ Quang Chính Đại Phu, bái kiến Lạc Vương Phi!"
"Thì ra là chó săn của Diệp Thiếu Bảo, Diệp Thiếu Bảo đã đến điền hải nhãn rồi, ngươi cũng đi chêt đi!"
Trong mắt Lạc Vương Phi hàn quang chợt loé, một chưởng tung ra, cũng lại vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng trường ca hùng dũng, một giọng nỏi già nua từ xa vang đến: "Vô sinh, vô lão, vô tử, Vô Sinh Lão Tổ bái kiến Lạc Vương Phi!"
Một cánh tay gầy như củi khô ầm ầm phi đến, đụng trúng bàn tay của Lạc Vương Phi, hư không chấn động ngổn ngang, khiến không gian bên ngoài Ngọc Hư Cung bị chấn đến sụp mất mấy vạn dặm!
Vô Sinh Lão Tổ tràn máu ra khoé miệng, xuất hiện trước cửa Ngọc Hư Cung, cười ha ha nói: "Lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi! Có điều, cũng may là không chỉ có mình ta đến đây."
Lại có một vị tăng nhân tướng mạo hung ác lướt đến, tiếng cười ngân dài nói: "Diệp phủ chủ có ơn cứu mạng với Đà La Ni, bần tăng từng tránh nạn dưới môn hạ của Diệp phủ chủ, mặc dù không phải là đệ tử, nhưng cũng có tên trong môn sinh, đại ân không thể không báo!"
Hai tôn Vu Tổ khác cũng đang sóng vai đi đến, ma khí cuồn cuộn, chính là Chung Kỳ Sơn cùng Tà Ma Lý Ngư Chu, cười lớn nói: "Các vị sư huynh, bọn ta đến chậm một bước, mong thứ lỗi!"
Năm tôn Vu Tổ còn lại trên bảng truy nã cũng nối đuôi nhau đến, phá tan phong toả của Lạc Thần Thiên Phủ, đến trước cửa Ngọc Hư Cung.
Tô Kiều Kiều đánh bay sơn môn, để đám người Vô Sinh Lão Tổ tiến vào bên trong, đám người Vô Sinh Lão Tổ đồng loạt hành lễ, nói: "Tham kiến hai vị nương nương, chúng tôi từng được Diệp phủ chủ che chở, cũng là môn sinh của Diệp phủ chủ, nguyện cống hiến chút sức mọn cho Ngọc Hư Cung."
Tô Kiều Kiều vội vàng nói: "Làm phiến các vị rồi."
Đà La Ni âm trầm nói: "Nương nương khách khí rồi, đây là bổn phận của chúng tôi."
Lạc Vương Phi cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Thì ra là mấy con chó kiểng trên bảng truy nã, các ngươi bị Yêu Thần truy sát phải trốn tránh khắp nơi đã ba bốn năm nay rồi, đến giờ còn dám lộ diện sao? Với thực lực của lũ sâu bọ các ngươi, cũng đòi ngăn cản bổn cung?"
Phẫn Nộ Tôn Vương cười ha ha: "Lạc Vương Phi, cho dù bọn ta không phải là đối thủ của ngươi, thì cũng muốn dốc hết sức giết ngươi."
"Nếu đã như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi về tây thiên."
Lạc Vương Phi cười khanh khách nói, chợt thấy một quyển thiên thư từ trong đạo vận sau lưng ả bay ra, rầm rầm triển khai, vô số thần văn từ trong sách tuôn ra, hoá thành từ văn tự, khắc trong không trung, hiện lên những thần văn cổ tự như "Định" "Cố" "Ấn" "Phong" "Cấm" "Toả" "Lung" "Lao".
Cuốn Lạc Thần Thư này vừa xuất hiện, thần uy oai nghiêm hùng vĩ, từng chữ cổ phát sáng giữa không trung, đám người Tô Kiều Kiều chỉ cảm thấy bị một loại quy tắc vô hình áp xuống, giam cầm hư không, khoá trụ, phong ấn bốn bề, trời đất hoá thành một lồng giam khổng lồ, thậm chí tu vi toàn thân cũng khó mà thôi động.
Trong đó chỉ có Vô Sinh Lão Tổ là còn có thể cử động tự nhiên, nhưng cũng phải chịu áp lực rất lớn, những người khác, cho dù là Phẫn Nộ Tôn Vương, Đà La Ni cùng Chung Kỳ Sơn, Lý Ngư Chu đều bị chấn áp tụt giảm tu vi, cử động vô cùng khó khắn.
Lạc Thần Thư chính là thần binh do Thần Vương chế luyện, uy lực cực mạnh, trước nay luôn dùng để trấn áp khí vận của Lạc Thần Thiên Phủ, ai cũng không ngờ rằng Lạc Vương Phi lại mang bộ thần binh này đến, dùng bộ thần binh này áp chế, khiến bọn họ không có cách nào chống lại, căn bản chỉ có một con đường chết!
Lạc Vương Phi cười khanh khách không thôi, thân thể mềm mại khẽ run lên, rất nhiều đệ tử của Lạc Thần Thiên Phủ trong đạo vận lần lượt bay ra, lạnh lùng nói: "Giết hết bọn chúng, một tên cũng không được bỏ sót!"
Vô Sinh Lão Tổ quát lớn, xoay người che trước đám người Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu, Chân Không tiên hương phía sau người triển khai, đem bọn họ bao ở bên trong, râu mày rung rung, thản nhiên nói: "Vương Phi, ngươi muốn giết người nhà Diệp phủ chủ, thì phải bước qua xác ta trước!"
"Nếu đã như vậy, thì ngươi chết đi!"
Lạc Vương Phi cười lạnh, tung ra một chưởng, vân tay hoá thành Thiên Phủ thần môn, ầm ầm áp xuống Vô Sinh Lão Tổ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vô Sinh Lão Tổ quát lên, tiếp đỡ một chưởng này, sắc mặt trong nháy mắt trướng đỏ, áo bào bay phất phới, không hề lui đi, uy phong lẫm liệt, cười ha ha nói: "Vương Phi, uy lực một chưởng này của ngươi cũng chỉ đến thế thôi."
"Tiếp đây!"
Lạc Vương Phi lại hung hăng đánh ra một chưởng, Vô Sinh Lão Tổ hét lớn một tiếng, tiếp tục đón đỡ, tóc bạc trên đầu dựng thẳng hết lên, ngay sau đó phát ra một tiếng nổ, thân thể nổ tung, truyền ra tiếng nội tạng vỡ vụn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bạch, vẫn không hề lùi bước.
"Lần nữa!"
Lạc Vương Phi cười lạnh, lại tung ra một chưởng, Vô Sinh Lão Tổ tiếp một chưởng này, thân hình đột nhiên nổ rung, chỉ còn lại một bộ xương đứng tại đó, vẫn không hề lùi nửa bước.
"Vô Sinh Lão Tổ, bổn cung cho rằng ngươi có thể chịu được ba chiêu của bổn cung, không ngờ ngươi đến ba chiêu cũng không chịu được, chết đi!"
Trong mắt Lạc Vương Phi ánh lên một đạo hàn quang, lại hung hăng đánh ra một chưởng, bộ xương của Vô Sinh Lão Tổ ha ha cười lớn, giơ bàn tay chỉ còn lại xương khô lên nghênh đón một chưởng này, âm thanh già nua truyền đến: "Diệp phủ chủ, một mạng lão nợ ngươi, nay trả lại cho ngươi!"
Chính vào lúc này, bầu trời đột nhiên nứt bỡ, một vó trâu khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chặn lại một kích của Lạc Vương Phi, chỉ nghe thấy một âm thanh cười nói vang lên: "Lạc Vương Phi, làm người phải biết khoan dung độ lượng!"
Lạc Vương Phi nhìn thấy con trâu này chặn được một kích toàn lực của mình, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái đầu trâu vô cùng to lớn thò ra từ hư không, tròng mắt đảo quanh, sắc mặt trở nên âm hàn, điềm nhiên nói: "Thanh Huỷ Lão Tổ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhúng tay vào? Ngươi không sợ Thái Hư Thần Vương khiển trách sao?"
Thanh Huỷ Lão Tổ từ hư không chui ra, thân hình khổng lồ lắc lư, hoá thành một đại hán khôi ngô, bước vào bên trong Ngọc Hư Cung, đột nhiên hét lớn, chỉ thấy những thần văn chữ cổ giữa không trung ầm ầm vỡ vụn, cười nói: "Ta đã nói với lão gia, gia quyến Diệp huynh đệ gặp nạn, lão gia nói muốn đi thì đi, thế là ta liền đến rồi! Lão gia ta thanh tịnh vô vi, cho dù ta có giết các ngươi đến long trời nở đất lão gia ta cũng không truy hỏi, có điều Vương Phi, nếu ngươi dám động đến một sợi lông trâu của ta, lão gia sẽ không thanh tịnh vô vi nữa, nhất định sẽ gây phiền phức cho Lạc Thần Thiên Phủ các ngươi!"
"Con trâu ngu ngốc, chết đi!"
Lạc Vương Phi nổi giận, thôi động Lạc Thần Thư, lập tức thần văn bay múa đầy trời, hoá thành vô số chữ "Sát", gào thét xông về phía Thanh Huỷ Lão Tổ.
"Mụ đàn bà thối, ngươi như thế là không nể mặt lão rồi!"
Thanh Huỷ Lão Tổ giận dữ, thình lình rút ra hai cây Lang Nha Bổng, ầm ầm xông đến Lạc Vương Phi, cười gằn nói: "Xem ra Lạc Thần Vương phải làm quả phụ…à không! Là goá vợ rồi!"
Con trâu này cuồng tính bộc phát, không ngờ lại không thèm để ý đến công kích của Lạc Thần Thư, vô cùng dũng mãnh, vô số chữ "Sát" trên đỉnh đầu sát phạt, chỉ thoáng chốc quanh người chảy đầy máu tươi, tinh thần hăng hái xông về phía Lạc Vương Phi, Lang Nha Bổng hung hăng nện xuống!
Lạc Vương Phi đưa tay ra chắn, nào có thể địch lại được sức lực của con trâu này, bị Thanh Huỷ Lão Tổ một bổng đánh bay lên giữa không trung, liền thấy cây bổng còn lại của con trâu này hung hăng quét tới, quét trúng thân thể mềm mại của ả, lập tức khiến cho Lạc Vương Phi hộc máu, bay ngược trở về.
"Vương Phi, nói về liều mạng, không ai bằng ta! Ta có thiện ý nói chuyện với ngươi, ngươi lại cứ muốn đánh đánh giết giết!"
Thanh Hủy Lão Tổ cười ha ha, vươn người dậy đuổi giết, hai chiếc vó trâu hung hăng đạp trên ngực Lạc Vương Phi, vung hai cây Lang Nha Bổng lên, tàn nhẫn nện xuống ngực ả!
Lạc Thần Thư đột ngột cuốn tới, bao vây lấy Thanh Hủy Lão Tổ vô số thần văn văn tự bên trong bùng nổ, đồng loạt oanh kích đến, Thanh Hủy Lão Tổ bị chấn đến thân thể gần như vỡ nát, miệng không ngừng phun máu, hai chiếc vó trâu vội vàng đạp xuống, chỉ thoáng chốc đã giẫm cho ngực Lạc Vương Phi lỗ chỗ đầy máu.
Lạc Vương Phi thầm hoảng hốt, con trâu này một khi đã đánh nhau thì đến mạng cũng không cần, nếu tiếp tục bị hắn đạp như vậy, bản thân e còn chưa kịp luyện chết con trâu thì đã bị hắn giẵm nát rồi!
Đám người Đà La Ni trố mắt đứng nhìn, lẩm bẩm nói: "Hai vị nương nương, Diệp phủ chủ từ đâu quen biết được loại hung đồ không thiết sống này? Khi đánh nhau còn ác liệt hơn cả chúng tôi gấp trăm ngàn lần..."
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu cũng mù tịt, bọn họ có thể nhìn thấy thực lực của vị Thanh Hủy Lão Tổ này cao sâu vô cùng, cho dù là thần binh, cũng không thể dễ dàng chém chết được hắn, thân thể cường hãn bậc này, có thể sánh ngang với ma thần!
Sau một hồi giáp mặt, Thanh Hủy Lão Tổ cùng Lạc Vương Phi đều trọng thương, có điều con trâu này đích thực vô cùng dũng mãnh, khắp người đều là máu, bước nhanh về phía Lạc Vương Phi, cười ha ha nói: "Vương Phi, nay ai mạnh ai yếu đã phân rõ, ngươi nếu như vẫn nhất quyết phô trương, thì đừng trách lão ngưu vô tình!"
Lạc Vương Phi liên tục ho ra máu, cười lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng cười già nua truyền đến: "Mạnh yếu đã phân rõ? Thanh Hủy Lão Tổ nói không sai, có điều là chúng ta mạnh, các ngươi yếu!"
Thanh Hủy Lão Tổ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía xa tinh kỳ bay lượn, không biết bao nhiêu Thánh Hoàng kết thành đại trận, giống như một con rắn khổng lồ, đầu đuôi chụm lại, phía trên đại trận, còn có một là cờ lớn bay phất phới, trên mặt viết sáu chữ đỏ máu "Diệt phản loạn, giết nịnh thần", sát khí đằng đằng!
"Đại sư huynh của Yêu Thần Cung, Yêu Tổ Đà La?"
Thanh Hủy Lão Tổ khẽ nhíu mày, chỉ thấy trong đại trận trên không kia, một tôn Vu Tổ lưng còng đang khoanh chân ngồi, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, lướt qua hắn cùng đám người Vô Sinh Lão Tổ, nhìn về hướng đám người Thiên Yêu Đế Thính, tu vi thâm hậu, là nhân vật ngang hàng với hắn, cũng là đỉnh cao Vu Tổ!
Đám người Thiên Yêu Đế Thính, Hồng Loan, Tất Phương nhìn thấy tôn Vu Tổ lưng còng này, sắc mặt kịch biến, tái nhợt thảm hại, giọng run run: "Đại sư huynh..."
Yêu Tổ Đà La thản nhiên nói: "Đế Thính, ngươi là đệ tử của Thần Vương, vì sao lại đi theo Ngọc Hư Phủ, khéo xe cho người ta, làm gia súc cho người ta? Ta đếm đến ba, nếu ngươi lập tức trở về, thì sẽ vẫn là đệ tử của Yêu Thần Cung ta, còn không sẽ trục xuất khỏi sư môn, giết chết không tha! Một!"
Hao Thiên Khuyển nhảy ra, kêu lên: "Đếm cái đầu ngươi ý! Nói cho ngươi biết, Đế Thính sớm đã đi theo chủ công nhà ta, là huynh đệ tốt của đại tôn vương, kẻ đáng giết là lũ thỏ như các ngươi! Đế Thính đừng sợ, đợi lát nữa đại tôn vương xử lý đám thỏ già này, để cho ngươi bồi bổ thân thể!"
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu đang định gật đầu, thì đúng lúc này, thiên không đột nhiên vỡ ra, hai bàn chân vô cùng thô chắc từ trên trời giáng xuống, hung hăng đạp về hướng Lạc Vương Phi.