Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 38



Iceland, rét lạnh thấu xương.



Nơi này được gọi là “bãi băng cát kim cương”, địa điểm hot của các cặp đôi chụp ảnh kết hôn, các khối băng hình dạng khác nhau phân bố không đều trên bờ cát màu đen, Trác Nhất Thiến mặc váy cưới màu trắng dài quét đất, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn môi với Trần Tần, vẻ mặt tràn đầy hoài bão.



Nhiếp ảnh gia ấn chụp, kịp thời bắt giữ cảnh tượng lãng mạn thiên thời địa lợi nhân hòa trong phút chốc ấy.



“OK, anh Trần chị Trần, chúng ta đổi cảnh tiếp theo nhé.”



Trác Nhất Thiến vừa rồi còn tươi vui, lập tức bày vẻ mặt sụp đổ, đổi thành gương mặt mẹ kế, cáu kỉnh như thể Trần Tần và đội nhiếp ảnh gia thiếu cô tám triệu tệ.



Cô không thích nổi giận với người ngoài, chỉ hung hăng trừng mắt với ông chồng vừa mới đăng ký kết hôn: “Đều tại anh! Muốn em đến đây chụp ảnh cưới! Bà đây sắp đông chết rồi!”



Trần Tần yếu ớt: “Là chính em muốn tới mà.”



Nghĩ lại thì hình như là vậy, nhưng Trần Nhất Thiến không bao giờ chịu thua: “Vậy sao anh không cản em! Đây là do anh không làm tròn bổn phận của người chồng!”



“...” Trần Tần không dám nói lời nào, yên lặng cởi áo vest khoác cho vợ mới cưới đang giận đùng đùng của mình.



Trác Nhất Thiến hắt xì một cái, quay về xe lập tức gửi tin nhắn thoại cho Tống Huỳnh.



“Tiểu Huỳnh Huỳnh mau đến đón tớ về nhà! Tớ sắp đông chết rồi!”



“Hu hu hu vì sao lại tự muốn tìm đường chết mà chạy tới Bắc Âu chụp ảnh cưới, cứ ở vườn sau nhà tớ chụp rồi Photoshop không thơm à!! Tớ phải về nhà! Tớ muốn ly hôn!”



“Tiểu Huỳnh Huỳnh, tớ nói cho cậu nhé, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, cậu cứ yêu đương với sếp Lục nhà cậu cả đời đi, đừng kết hôn!”



“Kết hôn rồi có cả đống chuyện vặt vãnh,vớ vẩn, còn phải ứng phó với ba cô sáu bà nhà anh ấy!”



“Gặp phải mẹ chồng không quan tâm gì còn ổn, ngộ nhỡ gặp phải mẹ chồng vừa muốn cậu sinh con vừa muốn cậu ở nhà chồng, thì chờ chịu khổ đi!”



Sáng sớm nhận được mấy cái tin nhắn thoại, Tống Huỳnh ngủ đến nỗi mơ màng nên nhấn phát toàn bộ tin nhận được ra, bị người đàn ông phía sau nghe hết sạch.



Người đàn ông đè một chân lên, ôm lấy Tống Huỳnh vào lòng: “Mới sáng sớm đã nghe cái ba lăng nhăng gì thế?”



“Đại tiểu thư Trác gửi tin nhắn thoại.” Tống Huỳnh bị dọa tỉnh ba phần, chột dạ giấu điện thoại dưới gối.



Tiếng cười của Lục Thiệu Tu khàn khàn: “Hả? Nói cái gì thú vị vậy? Để anh nghe với nào?”



Tống Huỳnh cười ngại ngùng: “Kệ cậu ấy, cậu ấy lạnh đến khờ luôn rồi, nói hươu nói vượn ấy mà.”



“Nếu là nói nhảm thì đừng nghe.” Hơi thở mạnh mẽ của Lục Thiệu Tu phủ lên, khẽ phả vào vành tai mềm mại của cô: “Anh nhớ hôm nay em không cần đi làm...”



Tống Huỳnh đột nhiên mở mắt ra, giãy giụa hô lên: “Phải đi làm! Em phải đi làm! Đi làm khiến em vui vẻ.”



Người đàn ông không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô như trừng phạt.



“Được, lần này tha cho em.” Anh ngồi dậy mặc quần áo, thản nhiên nói: “Nửa tiếng nữa dậy ăn sáng.”



Tống Huỳnh dụi mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh.



Ớ? Hôm nay sao cầm thú lại làm người rồi? Thấy sai sai nha!



...



Sau khi thức dậy thì mặt trời đã lên cao.



Tống Huỳnh hoàn toàn chưa làm gì nhưng đã hao mòn sức lực, nằm trên giường như con sâu gạo bị lăn lộn đến chết đi sống lại.



Cô trò chuyện một lát với Trác Nhất Thiến trước, vất vả lắm mới khuyên cô ấy chụp xong tiến trình còn lại, tạm hoãn kế hoạch ly hôn với Trần Tần trước khi ảnh cưới được tung ra.



Cô nhận được ảnh Đỗ Thịnh An gửi tới.



Anh ta lại theo đuổi Trần An Ni một lần nữa, hành động đến mức hừng hực khí thế, trên mặt lại nhiều thêm vài bạt tai mới ra lò.


“Dáng vẻ đánh người của An Ni nhà tôi có phải hết sức xinh đẹp đúng không? Xem vết ngón tay này bóng chưa kia, xem màu sắc này hồng biết bao! Tôi cảm thấy tôi sẽ theo đuổi được cô ấy nhanh thôi!”



Đầu ngón tay của Tống Huỳnh khẽ run, nửa ngày không gõ được chữ nào.



Dừng một lúc, cô rời khỏi khung trò chuyện, tìm được cuộc trò chuyện với Trần An Ni, gửi đi hai chữ sâu xa: Chia buồn.



Nếu như thật sự bị Đỗ Thịnh An theo đuổi được, cô thật sự cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của con bọn họ sau này.



Nghĩ như vậy, lời vừa rồi Trác Nhất Thiến nói cũng có vài phần đạo lý, không kết hôn, không sinh đẻ, giữ bình an.



Cô lười biếng nằm trên giường, duỗi tay nhấn công tắc đầu giường, rèm cửa màu xám lạnh từ từ kéo sang trái phải, ánh nắng sớm len lỏi vào, ấm áp dễ chịu, đám mây trên bầu trời cũng lười nhác thả trôi lơ lửng hệt như cô.



Giây phút này, cô không nhịn được suy nghĩ về đời người.



Rốt cuộc sao mình lại đi đến hoàn cảnh như ngày hôm nay nhỉ?



Điều này phải ngược dòng về lại buổi tối lễ Giáng Sinh năm ngoái, phải ghi tội nặng cho Lục Minh Nghiên mới được, về sau mà cô ấy phạm sai lầm, dù làm nũng gọi chị dâu thế nào, cô cũng sẽ không giúp cô ấy nữa, hừ.



Nếu không phải Lục Minh Nghiên nói ngon nói ngọt dỗ cô đến trường học, lại bị Lục Thiệu Tu mặc quần áo học sinh lừa đến độ mở cờ trong bụng, khó cưỡng lại được cám dỗ của sắc đẹp, phạm phải sai lầm mà tất cả phụ nữ trên thế giới sẽ phạm phải...



Sáng ngày hôm sau, tronh lúc còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, cô đã không cẩn thận đồng ý lời cầu hôn của anh.



Sai một li, đi một dặm.



Rất nhanh đã bị dụ đến nhà anh ở, chính thức bắt đầu sống chung, nhìn Thiếu Tá to xác bình thường phải ấm ức ở nhà cô ngày ngày chạy băng băng lên lầu trên xuống lầu dưới, Tống Huỳnh với trái tim yêu quý động vật nhỏ đành phải đồng ý thôi.



Huống chi cuộc sống này cũng không tệ lắm.



Công ty dần dần đi vào quỹ đạo, thỉnh thoảng tụ tập cùng vài bạn tốt, về nhà có hai bé thú cưng làm bạn, ban đêm có người làm ấm giường, nếu Lục Thiệu Tu không bận, còn có thể ăn bữa cơm thơm ngon nóng hổi.



Quả thực là sinh hoạt như thần tiên!



Tống Huỳnh xoay người rời giường.



Hôm nay hai người bọn họ đều không cần đi làm, Tống Huỳnh cũng không có lịch trình khác, vốn định làm ổ trong nhà nựng mèo xem phim, ăn xong bữa sáng, Lục Thiệu Tu lại giục cô ra ngoài.



“Anh muốn đi đâu?” Tống Huỳnh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh.



Lục Thiệu Tu đã ăn mặc chỉn chu, âu phục màu đen thể hiện sự điềm tĩnh nghiêm túc, cà vạt thắt không chút cẩu thả, còn nghiêm túc hơn những lúc nhận phỏng vấn, chiếc cằm xinh đẹp được cạo sạch bóng, không còn một cọng râu nào.



Anh vươn tay về phía Tống Huỳnh, ánh mắt có chút hài hước: “Đến lúc gặp phụ huynh rồi.”



“Gặp, gặp bố mẹ?” Tống Huỳnh đã bị hoảng sợ: “Em đồng ý theo anh đi gặp phụ huynh lúc nào?”



Lục Thiệu Tu cười sờ tóc cô: “Vậy em không muốn đi à? Bị Trác Nhất Thiến thuyết phục rồi?”



Hỏng bét... Anh cười như đang đe dọa...



“Sao có thể, em coi như cậu ấy nói bậy thôi.”



“Vậy là tốt rồi, mau đi thay đồ.” Người đàn ông không cho phép giải thích, dắt Tống Huỳnh vào phòng chứa quần áo, chọn lựa một lát, lấy chiếc áo khoác buộc dây màu đen ra.



Qua một lúc, anh lại lấy chiếc váy dài mùa đông từ bên kia ra.



“Thay đi, đi gặp mẹ em nào.” Lục Thiệu Tu cười dịu dàng, xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái theo thói quen: “Không nhận được sự đồng ý của bà, anh không yên tâm.”


Tống Huỳnh như bị nói trúng nỗi lòng, chóp mũi đột nhiên chua xót, cụp mắt dựa vào trong lồng ngực ấm áp dày rộng của anh.



Một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Mẹ em thích hoa hồng trắng.”



Người đàn ông dung túng khẽ cười, sờ cái đầu lông xù của cô: “Được rồi, anh nhớ rồi.”



Một giờ sau, nghĩa trang chùa Lâm An.



Vào ngày cuối tuần, trong vườn có không ít người đến viếng người thân bạn bè, vừa bước vào nghĩa trang đã nghe thấy tiếng pháo liên tục vang lên ở phía Tây, trong không khí lành lạnh bốc lên mùi khói nồng đậm.



Văng vẳng có tiếng khóc đau buồn truyền đến.



Từ trước đến nay Tống Huỳnh sợ lạnh, mùa đông tách rời máy sưởi tay chân sẽ lạnh ngay, đầu mày cô khẽ nhúc nhích, đôi tay giấu trong tay áo đã lạnh đến mức mất cảm giác.



Lục Thiệu Tu yên lặng nắm tay cô bỏ vào trong túi áo khoác của anh, mười ngón đan vào nhau.



Có anh ở bên cạnh, cũng không lạnh đến thế.



Tống Huỳnh vực dậy tinh thần, dẫn Lục Thiệu Tu đến trước mộ mẹ.



Lục Thiệu Tu khiêm tốn khom lưng, buông hoa hồng trắng trong tay xuống, cúi đầu chào người phụ nữ cười dịu dàng trong ảnh. Tống Huỳnh cẩn thận lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng chà lau bức ảnh đen trắng này.



“Mẹ, con dẫn Lục Thiệu Tu đến gặp mẹ.”



Mẹ khẽ mỉm cười, như thể nhẹ nhàng đáp lại giống ngày xưa.



Tống Huỳnh chớp mắt, nén nước mắt xuống, quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Tu: “Không phải muốn đến à? Dẫn anh đến rồi, muốn nói gì thì nhanh nói với mẹ em đi.”



Lục Thiệu Tu không phải người giỏi sến sẩm, có rất nhiều lời nói, đều chỉ yên lặng nói ở trong lòng.



Sẽ chăm sóc tốt cho cô, sẽ cố gắng hết khả năng của anh để cho cô tất cả vui sướng, khiến cô có thể yên tâm mong chờ tương lai.



Ánh mắt người phụ nữ trên ảnh hiền từ, dường như hiểu rõ tất cả.



Tống Huỳnh tò mò lắc cánh tay áo của anh: “Nói gì vậy?”



Lục Thiệu Tu bình tĩnh bảo: “Bí mật, không thể nói cho em.”



“Nói đi.” Tống Huỳnh tò mò, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.



“Được thôi, vì em là vợ chưa cưới của anh nên chia sẻ vậy.” Lục Thiệu Tu cười, dáng vẻ trông miễn cưỡng: “Vừa rồi anh hỏi mẹ, có vừa lòng với con rể như anh không.”



Tống Huỳnh căng khuôn mặt nhỏ sửa lời anh: “Vẫn chưa phải mẹ anh.”



Lục Thiệu Tu ngoảnh mặt làm ngơ với lời phản bác của cô, nghiêm trang nói: “Mẹ rất vừa lòng, chỉ là đưa ra một ý kiến.”



“Gì cơ?” Tống Huỳnh ngơ ngác nhích lại gần.



“Mẹ hỏi anh, sao còn không nhanh cưới em về nhà, anh bảo không phải anh không chịu, do cô ấy chơi xấu không chịu gả.” Vẻ mặt Lục Thiệu Tu bất lực, nói như thật.



Tống Huỳnh mở to đôi mắt: “Rốt cuộc là ai giở trò?”



Bỗng dưng người đàn ông cười, giơ tay chạm vào cái má hơi phồng lên của cô: “Nếu không chơi xấu, vậy ngày mai về nhà với anh?”



Xì, còn tưởng rằng anh muốn giở chiêu trò gì ghê gớm, hóa ra chính là chuyện này?



Tống Huỳnh vung tay lên, chẳng hề để ý mà nói: “Bây giờ em về nhà cùng anh ngay! Còn ngày mai…”



“Không phải về nhà của chúng ta, là chỗ bố mẹ anh cơ.”



Tống Huỳnh vừa rồi còn phản đối bỗng á khẩu không trả lời được, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Đến nhà anh làm gì?”



Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng, hàm ý sâu xa nói: “Đi khảo sát thực địa, nhìn xem có hài lòng với mẹ chồng tương lai của em không?”



Cô biết ngay anh vẫn nhớ mối thù buổi sáng!



---



Tác giả có lời muốn nói:



Chó Lục, không hổ là anh.