Tống Huỳnh biết mình đã gây ra chút chuyện nhầm lẫn xấu hổ cho Lục Thiệu Tu, có ngốc mới mở cửa, cô tránh ở trên cửa sổ lồi, ôm mèo trong lòng, một người một mèo run bần bật.
“Ngoan, mở cửa.” Sói lớn xấu xa cất giọng ấm áp dụ dỗ ngoài cửa.
Tông giọng của anh trầm thấp từ tính, giống như ác ma thì thầm, càng dịu dàng thì càng không phải chuyện tốt.
Tống Huỳnh từ chối không trả lời, nhân tiện che cả miệng của mèo nhỏ không nghe lời lại, tránh để nó kêu meo meo.
Cô quên mất một điều, Lục Thiệu Tu có chìa khóa phòng.
Toàn bộ ngôi nhà đều trang bị hệ thống thông minh, chỉ cần thông qua hệ thống phân biệt mặt chủ là có thể có quyền mở bất cứ gian phòng nào, tự do ra vào.
Khi cánh cửa mở ra, trong phòng yên lặng đến kỳ quái, có tiếng kẽo kẹt khe khẽ, như thể khúc nhạc dạo lúc ác ma tới.
Tống Huỳnh lo lắng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm bóng đen cao lớn trước mặt, không dám rên một tiếng.
“Bà xã, em chạy trốn nhanh thật đấy.” Người đàn ông lạnh lùng mở miệng.
Tống Huỳnh nhỏ giọng nói: “Đâu có đâu có, em luôn đam mê rèn luyện thân thể.”
“Vậy sao tiết thể dục trước kia luôn cúp học?”
Lại tới nữa rồi, tên chó này lại bắt đầu vạch trần lịch sử đen tối của cô.
Còn không phải lần đó trốn tiết thể dục bị anh thấy được à, có cần nhắc đi nhắc lại vậy không...
Tống Huỳnh nhanh trí quyết định nói sang chuyện khác: “Anh lên đây, khách dưới lầu phải làm sao bây giờ?”
Lục Thiệu Tu cười cười: “Không phải khách dưới lầu là do em mời à, hẳn là em đi tiếp đón, có phải đạo lý này không?”
… Đạo lý là đạo lý này, nhưng mà vừa rồi đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, nên là kẻ đầu têu như anh đi chứ.
Tống Huỳnh buông lỏng tay, mèo tranh thủ thời cơ nhảy đi. Mèo rất nhạy bén với cảm xúc của con người, biết Lục Thiệu Tu là người không dễ chọc, bây giờ lại tỏa khí lạnh như vậy thì chẳng còn màng đến tình chủ tớ gì nữa, chạy mất dạng.
Không còn cách nào, chỉ có thể dùng át chủ bài.
Hai chân của Tống Huỳnh thò xuống đất, gót chân cong lên, ngón chân nhỏ trắng hồng xinh xắn đáng yêu, ngửa đầu nhìn Lục Thiệu Tu, nhẹ nhàng kéo góc áo anh, thấp giọng mềm mại: “Tiểu Lục ~ anh tốt nhất, trường hợp lớn như này em không xử lý được, cần anh đến giải quyết.”
“...” Bây giờ lại biết làm nũng rồi.
Nhưng mà… Tiểu Lục?
Lục Thiệu Tu khẽ “khụ” một tiếng, hàm ý sâu xa mà hỏi lại: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
“Tiểu Lục đó, à không...” Tống Huỳnh liếm liếm môi, muộn màng nhận ra, bèn nói: “Chồng, chồng! Anh tốt nhất!”
Cái này còn tạm... Lục Thiệu Tu vừa lòng gật đầu, khóe miệng nhếch lên.
“Anh đi xuống một chuyến, trở lại nhanh thôi, em đừng đi đâu hết, anh có lời muốn nói với em.” Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, duỗi tay xoa đầu cô một cái.
Hình như anh rất thích xoa đầu cô như mèo vậy...
“Nói gì?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết, gấp cái gì?”
Cô không hề gấp, nhưng hơi căng thẳng, luôn cảm thấy anh muốn tính sổ với cô.
Lục Thiệu Tu đi xuống lầu, căn cứ theo kỹ năng trước giờ của anh, nhanh nhẹn đuổi những người đó đi, trong đó cũng bao gồm bố mẹ của mình.
Bố Lục mẹ Lục sớm đã quen với tính nết mất hết tính người của con trai, vốn cũng là Lục Minh Nghiên chủ động đề nghị muốn đến tổ chức sinh nhật cho anh họ, kéo cả họ hàng trong nhà, sau khi thương lượng với Tống Huỳnh, mới lừa Lục Thiệu Tu trước, trốn trong phòng khách nhà anh, chuẩn bị gây bất ngờ.
Bọn họ đã bảo Lục Thiệu Tu sẽ không thích “bất ngờ” như vậy, nhưng những người này không nghe.
Giờ thì hay rồi, Lục Thiệu Tu hoàn toàn cho bọn họ một “bất ngờ”.
Vừa rồi Lục Minh Nghiên còn buồn rười rượi rời đi, những người khác cũng khá lúng túng, nhưng cũng chưa có ai dám nói gì với Lục Thiệu Tu.
“Con xuống một mình, Tiểu Tống đâu?” Mẹ Lục liếc nhìn cánh cửa tối om trên lầu, nơi đó là phòng ngủ của Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu.
Lục Thiệu Tu đút tay vào túi, giọng điệu bình tĩnh: “Cô ấy biết mình làm hỏng việc, đang tự hối lỗi đấy.”
Nói rồi, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười.
“Hối lỗi? Tiểu Tống làm sai gì mà phải hối lỗi?” Bố Lục cau mày: “Rõ ràng là con đã nói sai.”
Mẹ Lục cũng nói theo: “Không sai, Tiểu Tống chuẩn bị tiệc sinh nhật này cho con rất có tâm, bánh kem đều là tự mình làm, người không xuống bếp như con bé, cắt rau cũng có thể cắt đến tay, dễ dàng hả?”
Lục Thiệu Tu nhịn cười, là không hề dễ dàng.
“Con biết rồi, bố mẹ mau về nhà đi.” Anh hạ lệnh đuổi khách với bố mẹ mình bằng giọng điệu rất quen thuộc.
Bố Lục bất mãn trừng mắt liếc anh, dắt vợ rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò anh: “Thằng nhóc con khó khăn lắm mới lấy được vợ, không được để Tiểu Tống chịu tủi thân, không được bắt nạt con bé, nếu không bố và mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...” Lục Thiệu Tu cạn lời, rốt cuộc là ai bắt nạt ai còn chưa chắc, có lẽ anh thật sự là giấy vệ sinh khuyến mãi được tặng kèm rồi.
Tiễn bố mẹ và họ hàng đi, cuối cùng căn nhà cũng đã trở lại với bình yên. Lục Thiệu Tu quay về phòng khách, nhìn thấy chiếc bánh kem còn nguyên kia, lại ngửi được mùi hương ngọt ngào.
Là Tống Huỳnh tự mình làm.
Anh ngồi trên sofa, cắt một miếng nhỏ cho mình, nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ lắm, ngọt mà không ngấy, kem tươi, bánh bông lan mềm, để lại dư vị tinh tế trong miệng.
Nghĩ là tấm lòng của Tống Huỳnh, anh lại ăn thêm một miếng, lượng đường thêm vào vượt mức, đã đến cực hạn.
Tống Huỳnh cũng không thích ăn bánh kem, càng không thể để hai đứa nhóc ăn, cứ như vậy mà vứt đi thì không khỏi lãng phí...
Ngón tay thon dài gọn gàng của người đàn ông hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú dòng chữ xiêu vẹo kia.
Có lẽ... Còn có tác dụng khác...
Hai giờ sau.
Người phụ nữ nhỏ bé rúc trong chăn thò mặt ra, hai má ửng hồng, trên tóc đều dính kem tươi, trên giường càng là một đống hỗn độn.
“Bánh kem của em... Em tự mình làm bánh kem năm tiếng...” Đôi mắt của Tống Huỳnh tức giận đến đỏ bừng: “Chó Lục anh không phải người!”
Người đàn ông tươi cười, hôn lên đầu vai trắng nõn của cô, ăn luôn kem tươi dính trên mặt cô, trầm thấp nói: “Ăn rất ngon, anh rất thích, lần sau còn muốn ăn nữa.”
Tống Huỳnh như bị điện giật, tê dại, đẩy anh ra theo phản xạ có điều kiện: “Không được dày vò nữa, em đói quá.”
Kế hoạch ban đầu là chờ Lục Thiệu Tu thổi nến xong, mọi người chia bánh kem để ăn, sau đó cùng nhau đến nhà hàng đặt trước để ăn cơm.
Không nghĩ tới đột nhiên xảy ra biến cố, loạn thành thế này thì cũng thôi, còn khiến mình thâm hụt.
Thật sự rất đói... Ai chịu nổi cơm tối không ăn, còn bị lăn qua lộn lại như thế này, cô đâu có thể lực tốt như tên chó này chứ!
Anh khẽ cười: “Ban nãy chưa ăn no à? Vậy thêm lần nữa...”
“Thêm lần nữa thì anh góa vợ đó! Anh muốn mưu sát vợ mới cưới à? Em nói cho anh biết, anh sẽ không thực hiện được...” Cái đầu nhỏ dính đầy kem tươi của Tống Huỳnh chôn trong gối đầu, giọng nói ngân nga, đá đểu, tựa như con mèo nghịch ngợm vậy.
Người đàn ông bật cười, xoay người xuống giường, trực tiếp cuốn chăn, bế con mèo nhỏ không nghe lời của anh lên, đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Tắm rửa xong, Tống Huỳnh lười cử động, để anh sấy tóc cho mình.
“Muốn ra ngoài ăn, hay ở nhà?” Lục Thiệu Tu hỏi.
Giọng nói của anh hòa vào cùng tiếng vù vù của máy sấy, có loại cảm giác thôi miên kỳ lạ, Tống Huỳnh cảm thấy cực kỳ thoải mái, lười biếng dựa vào người đàn ông: “Đặt đồ ăn ngoài đi.”
Ra ngoài còn phải thay quần áo, quá phiền.
Lục Thiệu Tu hỏi: “Không muốn ăn đồ anh nấu à?”
Tống Huỳnh nhắm mắt lại nói: “Ăn ngán rồi.”
Máy sấy dừng lại, Tống Huỳnh mở to mắt, nhìn về phía gương, ánh mắt của người đàn ông có chút nguy hiểm: “Lặp lại lần nữa?”
Cô bĩu môi, không tình nguyện mà nói: “Ý của em là, bây giờ mà nấu cơm phải đợi rất lâu, có lẽ anh chưa làm xong em đã chết đói.”
Anh tức giận gõ lên đầu cô: “Cũng đâu cần em làm, thiếu kiên nhẫn thế.”
“Nhưng mà em phải đợi đó.” Tống Huỳnh rất oan ức, đưa tay che đầu, lại bị người đàn ông vô tình đẩy tay ra, tiếp tục sấy tóc, kiên nhẫn giống như một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp.
Thật kỳ quái, anh không đói bụng chút nào hả? Vừa rồi lăn lộn lâu như thế, vừa góp giống vừa cày hùng hục, bây giờ còn tràn trề năng lượng như thế này, rốt cuộc anh là chủng loại cầm thú gì?
Đúng rồi!
Tống Huỳnh bỗng nghĩ đến, tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Lâm Hạo, muốn cô thực hiện cá cược, mời anh ấy ăn quán lẩu cay ở cửa trường tiểu học đó.
Bộ phim mới của Lâm Hạo đã quay xong, cuối cùng cũng tạm biệt núi sâu rừng già mà trở về với đô thị, vẫn không quên vụ cá cược trước đây của bọn họ.
Khi ấy, Lâm Hạo tự tìm đường chết nói muốn khiến Lục Thiệu Tu ghen, Lục Thiệu Tu vẫn luôn nhớ kỹ mối thù này, ngay cả ngày cưới cũng suýt chút nữa để Lâm Hạo ở ngoài.
Hôm nay Tống Huỳnh phải tổ chức sinh nhật cho Lục Thiệu Tu, cứ thế đuổi Lâm Hạo đi, nói lần sau sẽ mời.
Hiện tại nhớ tới hương vị của quán lẩu cay kia, thật là nhớ nhung.
Nhịn không được mà liếm liếm môi.
“Tiểu Lục, Tiểu Lục, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn lẩu cay nhé?” Cô phấn khích kéo tay người đàn ông.
“Lẩu cay? Anh không thích ăn lẩu cay, em cũng không được ăn.”
“...Không phải cùng một quán lần trước ăn với em trai Trần An Ni đâu.” Tống Huỳnh nhỏ giọng dỗ anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đàn ông không nói tiếp.
Cô lại dùng át chủ bài lần nữa: “Chồng ơi? Anh tốt nhất đó...”
Lục Thiệu Tu thật sự không còn cách nào, nghiêm túc nhấn mạnh với cô: “Trong tuần này, không được dùng chiêu này nữa.”
“Chồng ơi...” Cô ngước khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay, chớp chớp mắt về phía anh.
Chịu rồi...
Người đàn ông tránh tầm mắt đi, khó khăn mở miệng: “Được thôi, ba ngày...”
Tống Huỳnh bật cười khanh khách.
Ánh sáng phòng tắm dịu dàng, giống như sương sớm rải rác trên người cô, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn được sấy khô đến bảy phần, ở dưới ánh đèn nên có hiệu ứng bông xù, trông có vẻ sờ rất thích.
Có thể như vậy mãi thì tốt quá!
“Đi thôi, đi ăn lẩu cay.” Lục Thiệu Tu giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
“Đừng sờ đầu em nữa, càng sờ càng lùn.”
“Vốn đã lùn rồi.”
“...”
Nửa tiếng sau, hẻm nhỏ đối diện cổng trường tiểu học ở thành phố Lạc.
Động tác của bà chủ thành thạo mà múc thức ăn vào trong bát nhựa nhỏ, múc sốt tương sệt từ một vại sành khác đổ lên trên, rải sa tế và rau thơm, hạt mè lên, sau khi đóng gói hai lớp, giao cho anh shipper đang đợi.
Bên quầy hàng dán mã QR thanh toán, mỗi lần nhận được tiền đều sẽ vang lên âm thanh thông báo điện tử vang dội.
Ngay cả quầy hàng lẩu cay nho nhỏ cũng bắt kịp thời đại như vậy.
Bà chủ cũng không phải bà lão ngày xưa mà đổi thành con dâu của bà ấy, nghe nói bà lão chân cẳng bất tiện, không còn ra ngoài buôn bán nữa.
“Tiểu Lục, anh biết không, hồi trước khi em đến quán này ăn, mới lớn chút chút thế này thôi.” Tống Huỳnh ra dấu chiều cao.
Lục Thiệu Tu khảy đồ ăn, không quá muốn ăn, cười nhạt nói: “Có lẽ cũng chỉ cao đến eo anh.”
Tống Huỳnh cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Anh đang nói bây giờ!”
“Lúc ấy cũng không khác lắm.”
Tống Huỳnh ấm ức đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, hầm hừ ăn miếng ngó sen, hậm hực nói: “Anh học trường tiểu học nào?”
“Trường Tiểu Học Quốc Tế Số 1.”
Cô hừ một tiếng: “Không xuất sắc bằng trường của bọn em, Trường Tiểu Học Số 1 thành phố Lạc mới là giỏi nhất.”
Lục Thiệu Tu cũng cười, khóe mắt chân mày nhướng lên thành vòng cung kiêu ngạo: “Em dám đến cổng Trường Tiểu Học Quốc Tế Số 1 nói những lời này, anh sẽ phục em.”
Bà chủ đến lau bàn tình cờ nghe được đoạn đối thoại này, ánh mắt phức tạp rời đi.
… Đây là đoạn đối thoại tranh cãi hằng ngày của bọn trẻ trâu gì vậy.
Tống Huỳnh quyết định tập trung ăn uống, không đấu võ mồm với tên quỷ sửu nhi này, gió đêm mùa xuân mát lạnh, lẩu cay nóng hổi, kết hợp với đồ uống có ga đông lạnh, quả thực là phần ăn xa hoa của học sinh tiểu học.
“Hôm nay em không đến đón anh là vì làm bánh kem cho anh à?” Lục Thiệu Tu bỗng nhiên mở miệng.
Tống Huỳnh gật đầu: “Làm lâu lắm đấy, trước đó nếm thử vài lần đều thất bại, vất vả lắm mới thành công.”
Lục Thiệu Tu cười, nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi cô: “Vậy thật sự làm khó em rồi.”
Rõ ràng là lời hay, sao cứ nghe như đang châm chọc là thế nào nhỉ?
“Biết thì tốt, sau này phải đối xử với em tốt hơn một chút.” Tống Huỳnh cười tủm tỉm cầm lấy chiếc đũa.
Người đàn ông thật lâu vẫn không nói gì, yên tĩnh nhìn Tống Huỳnh ăn thức ăn, vẻ mặt cô cực kỳ thả lỏng và đầy thỏa mãn, hai má phình phình, giống như sóc con trữ lương thực.
Đột nhiên yên lặng như vậy, anh không nói lời nào cũng không ăn gì, Tống Huỳnh dừng lại, nghi ngờ liếc xéo anh: “Làm sao vậy?”
“Anh còn tưởng rằng... Em không nhớ sinh nhật anh.” Lục Thiệu Tu bảo.
Tống Huỳnh có hơi ngại ngùng mà cười: “Em biết từ cấp ba rồi.”
Ngay sau đó cô lại nâng cằm lên, dáng vẻ trông rất đắc ý, đáng yêu đến mức làm người ta muốn bắt nạt.
“Cảm ơn, bánh kem ăn rất ngon.” Ánh mắt của Lục Thiệu Tu khẽ thay đổi, một câu hai nghĩa mà nói: “Sang năm anh vẫn muốn.”
Tống Huỳnh dừng một chút, cô vẫn luôn bị trêu chọc, cũng muốn phản đòn, cô sáp lại gần, nhân lúc anh chưa chuẩn bị, nhanh chóng xoa đầu anh một cái: “Tiểu Lục ngoan, về sau tâm trạng em tốt sẽ làm bánh kem cho anh tiếp.”
Anh không kịp phòng ngừa, tóc đều bị vò loạn, mấy sợi tóc ngốc dựng lên, người đàn ông luôn kiêu căng không ai bì nổi, chợt có vài phần đáng yêu.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Em xong đời rồi.”
“Sao?”
“Có biết là không thể tùy tiện sờ đầu đàn ông không hả?”
Tống Huỳnh đập bàn một cái: “Em sờ đầu chồng của mình! Anh không phục hả? Không phục thì đi tìm chồng em mà tranh luận, anh ấy sẽ đánh anh nhừ tử!”
Lục Thiệu Tu: Em nói rất có lý, thế mà lại không phản bác được.