Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 55: Trạch năm mươi lăm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hệ thống 100: 【Bọn họ nhầm lẫn nội dung nguyên tác.]

Thương Am: [... Vậy sao.]

Thế chắc tôi cũng nhầm.

Câu này Thương Am không có ý nói ra, trước mặt hệ thống đối địch thừa nhận cũng có chút mất khí thế.

Thương Am: 【Cho nên nguyên tác thực sự là?]

Hắn cảm thấy hơi nóng nảy, cũng may phương thức giao tiếp là bằng văn bản cho nên có thể dễ dàng giấu đi giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Cũng không dọa đến hoa nhỏ cỏ nhỏ Du Dữu.

Hệ thống 100: 【 Nguyên tác thật sự đã sớm thành thái giám, ngay từ đầu cũng chỉ có phác thảo nhân vật cơ bản, đại cương cùng với ba vạn chữ mở đầu.]

Thương Am trầm mặc.

Mở đầu với ba vạn chữ là cái quỷ gì. Mới ba vạn chữ đã lừa được người rồi?

Hệ thống 100: 【Chỗ bọn tôi có một hệ thống, không phải AI mà là một ký chủ đổi nghề thành hệ thống. Trước kia cậu ta từng là một nhà văn, thường xuyên viết tiếp mở đầu của văn học mạng, mà cậu ta là hệ thống ưu tú nhất, có năng lực giải thích thiết lập nhân vật cùng dàn ý. Dần dà, loại tình huống giống như thế này, chúng tôi sẽ mặc định thiết lập phiên bản nhiệm vụ do cậu ta viết, độ hoàn thành so với không có tham chiếu cao hơn rất nhiều, cho nên...]

Thương Am: 【Cho nên, 451 với cả Du Dữu, đã xem quyển đồng nhân kia như nguyên tác?]

Ha ha.

Rất tốt.

Thật tốt.

Hệ thống 100 run lên, cố gắng chống đỡ tiếp tục giải thích:【Cho nên chúng tôi cũng không lấy đi ký ức của ngài. Những ký ức nên tìm cũng đã tìm lại được tất cả, cũng đừng tìm nữa, thật không có. Còn mấy quyển kia đều là hệ thống viết, chỉ là ghi chép hồ sơ.]

Thương Am: 【Phải không?]

Hắn mở mấy file PDF ra, nhưng hoàn toàn không có tâm trạng xem kỹ.

Thương Am cười lạnh, gõ gõ 100, yêu cầu gửi nguyên tác gốc.

Trước sau cũng chỉ là một thanh biểu đồ mà thôi.

Thế giới của hắn vậy mà còn chẳng phải một quyển tiểu thuyết, chỉ là mấy dòng ghi chép.

Tất cả đại cương cùng thiết lập nhân vật cộng lại không đến hai ngàn chữ, mở đầu cũng không đến ba vạn chữ.

Hoang đường.

Quá hoang đường.

...

Thời điêm Du Dữu tỉnh lại, bên giường đã trống không.

Giờ này Thương Am hẳn là đã đi làm?

Cậu mơ mơ màng màng không vội rời giường, để Thiết Khắc bưng nước chanh đến, vẻ mặt không muốn cử động suy nghĩ: “Thiết Khắc, cậu khi nào thì có thể học cách rửa mặt giúp tôi?”

Thiết Khắc: “Thật xin lỗi, trải qua thiết lập hệ thống, mệnh lệnh của chủ nhân lúc mới tỉnh dậy trong nửa giờ đều vô hiệu, ngoại trừ vận chuyển đồ vật cùng điều khiển đồ điện.”

Du Dữu: “...”

Ai thiết lập?

Làm tốt lắm!

Cậu nằm ỳ nửa giờ, cảm giác nằm không nổi nữa, mới đi dép cộp cộp xuống lầu.

Thời điểm đi ngang qua phòng khách tầng hai, nhìn thấy một mảnh giấy lít nha lít nhít chữ bên trong máy in, Du Dữu lại gần liếc mắt nhìn.

Trên trang giấy là dòng chữ tiêu đề font chữ to hơn.

【Đam mỹ đô thị thịt văn – mua hết phác thảo cùng với mở đầu]

Du Dữu:...

Mùi vị có chút quen thuộc...

Ah, nhớ rồi! Là hương vị nghèo khó!

Cậu đã thấy qua mở đầu kiều này! Có thể bán tầm 100 tệ!

Nhưng vấn đề là thứ này sao lại xuất hiện ở trong nhà?

Không lẽ là 451 nhận việc ngoài?

Du Dữu cầm giấy lên vội vàng luớt qua.

A, thật trùng hợp, nhân vật chính trùng tên với cậu, chà, tên công...

...?

Sao lại phì tư.

Du Dữu yên lặng tìm ghế ngồi xuống, ôm lấy thành ghế, cằm gác bên trên, nghiêm túc đọc từ trên xuống dưới.

Ba vạn chữ mở đầu cũng không dài lắm, vài phút có thể xem hết, tiếp theo là thiết lập nhân vật cùng đại cương...

Cậu đang xem thì phát hiện ánh sáng đột nhiên bị che khuất, liếc mắt hướng Thiết Khắc rồi tránh sang một bên.

Ra chỗ sáng chưa được mấy giây thì Thiết Khắc lại tiến lại, tiếp tục che lại ánh sáng.

Du Dữu: “Cậu là ai?!”

Thiết Khắc mở miệng dùng gói giọng nói Yến Tiểu Lục nói: “Ghế nhi tán*!”

Du Dữu:???

Một hai ba?

(*ở đây em Thiết Khắc nói Ghế nhi tán tức ‘yī ér sǎn’ cũng là 1,2,3 ‘yī èr sān’.)

Tui không có loại hệ thống này!

Thiết Khắc ho một tiếng: “Là tui, 451 đáng yêu của ngài~ ”

Không biết giọng nói ỏn ẻn ỏn ẻn vừa rồi là giọng nữ của ai…

Kết hợp với nhau tạo hiệu quả giọng điện tử kì lạ.

Du Dữu ah một tiếng, tiếp tục quay lại và tự mình xem tiếp.

Thân thể Thiết Khắc quá lớn, sau khi làm bé lại thì vẫn to, quá che ánh sáng.

451 lại gần: “Cho tui xem với!”

Du Dữu phất phất tay đuổi nó: “Đồ này trẻ con không nên xem, đi đi!”

451 không buông tha: “Vì sao không cho xem? Chẳng phải là nguyên tác chân chính sao! Còn có thể hoàng hơn đồng nhân?”

Du Dữu: “...??? Cậu nói cái gì, lặp lại một lần nữa?”

451 làm động tác nghiêng đầu cứng ngắc: “Còn có thể hoàng hơn đồng nhân?”

Du Dữu: “Không phải câu này...”

451 giải thích: “Đây mới chính là nguyên tác, tui cũng mới biết hôm nay thôi. Bởi vì thế giới này xây dựng ở dạng đại cương có thêm mở đầu ba vạn chữ, còn chưa viết đến đoạn nhân vật thụ chính ra sân, cho nên thế giới mới không trọn vẹn. Nếu không có ký chủ đến đây bổ sung thì chỉ bằng một linh hồn của nhân vật chính sẽ chống đỡ được đến cuối cùng.”

Du Dữu: “Không trọn vẹn? Cho nên ngay từ đầu mà nói, Thương Am chính là linh hồn hoàn chỉnh duy nhất ở thế giới này?”

451 nhỏ giọng: “Ừm...”

Sau mười phút, Du Dữu hiểu hoàn toàn.

Hệ thống mà cậu tin tưởng bao lâu nay… đưa kịch bản sai cho cậu!!!

Thảo nào…

Thảo nào trong nguyên tác đó có nhiều câu sai ngữ pháp vậy.

Thảo nào cậu luôn cảm thấy kỳ quái, thời điểm xuyên đến rất kỳ lạ, không sớm hơn cũng không muộn hơn mà đi thẳng đến giai đoạn quan trọng đầu tiên của kịch bản.

Thảo nào luôn cảm thấy thiết lập những người khác có chỗ nào không đúng lắm.

Thảo nào chú cậu…

Mặc dù nhớ rất rõ nhiều nhiều thứ nhưng chỉ có dáng vè nguyên chủ là không nhớ rõ.

Không nhớ rõ, không để ý, không giống như người mất đi ánh sáng, mà giống như chưa từng gặp, chưa từng yêu, chưa từng quan tâm.

Giống như một người không có bất cứ kỳ vọng, chờ đợi.

Chỉ muốn từ bỏ chính bản thân mình, chưa từng nghĩ đến việc tìm cái gì.

Bởi vì thế giới này giống như tờ giấy trắng, từ lúc chưa có bất cứ thứ gì rồi mới được sửa từng thứ từng thứ một.

Cậu còn tưởng rằng trước khi mình đến, ít nhất... Có người xem chú như người thân, cùng nhau bồi bạn. Kết quả lại chưa bao giờ có sao?

Ngay cả mộng đẹp giả dối cũng không cho?

Du Dữu sững sờ, biểu cảm trống rỗng trong giây lát.

Người luôn luôn vui vẻ cười đùa, cho dù thất thần cũng tỏa ra vầng sáng, bỗng nhiên trên mặt lộ ra biểu cảm không nói nên lời sẽ khiến người khác vô cùng để ý.

Nhìn giống như là... đau lòng.

451 giật nảy mình, vội vàng trấn an: “Tui, không phải tui cố ý đâu! Thật! Mặc dù đồng nhân không phải nguyên tác nhưng cũng tương tự! Cậu nhìn những sự kiện quan trọng của kịch bản đều như vậy, thật đó, ‘cưỡng chế’ cũng dựa theo đại cương mà thúc đẩy kịch bản! Các ký chủ khác cũng sử dụng như là một quyển sách hướng dẫn, hu hu hu yoyoyoyoyoyo...”

Một giây sau, biểu cảm của Du Dữu thay đổi, suy nghĩ nhảy vọt:

“Tui đã biết...”

451 run run rẩy rẩy: “Cậu, cậu biết cái gì?”

“Biết...”

Biểu cảm của Du Dữu thay đổi, nụ cười dần trở nên biến thái: “Hóa ra chú tui lợi hại đến thế…!”

Rõ ràng cùng là lần đầu tiên, thế mà cậu chẳng nhận ra luôn!

Chẳng những không nhận ra còn được chú làm người lớn tuổi hơn cũng có kinh nghiệm dẫn dắt, vỗ về cảm giác khẩn trương rồi lại dỗ dành để từ từ làm quen…

Kết quả lại là có lẽ chú cũng đại khái khẩn trương như cậu? Cũng đang từ từ tìm hiểu?

Á.

Không thể nghĩ tiếp, không sẽ xảy ra chuyện mất.

Du Dữu che mặt, co người bất động trên ghế.

Tâm trạng vừa tốt vừa phức tạp thì làm sao giờ.

Đùa à, chỗ nào cũng có camera giám sát, vẻ mặt này chắc chắn phải giấu đi!

Không đợi cậu co lại lâu, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Thương Am trở về.

Du Dữu sững sờ, không phải chú đi làm sao?

Cậu nhìn lén qua khe hở của cánh tay, thấy chú đi khá nhanh, tay cầm một túi giấy giống của tiệm cơm.

Chính là món Du Dưu vô tình ăn lần trước sau đó vẫn cứ thèm – Mễ bố[1]

Trắng trắng mềm mềm, mềm hơn bánh nếp, múc lên bằng thìa dễ dàng, so với bánh pudding lại dẻo hơn, dễ dàng khôi phục về nguyên dạng.

Ngọt ngào, là siêu phẩm món ngọt lại tốt cho sức khỏe.

Ừng ực.

Du Dữu nuốt nước miếng, chớp mắt.

Là mua cho cậu phải không?

Có vẻ như Thương Am cố ý trở về, khoảng cách trong phòng lớn như vậy mà đã nhanh chóng bước đến. Nếu không phải chú tính tình điềm tĩnh thì cảm giác như đang vội việc gì ấy.

Du Dữu ngẩng đầu giơ tay về phía Thương Am, trong lòng tự nhủ gấp cái gì chứ. Mặc dù mễ bố đế lâu sẽ mất cảm giác ngon lúc đầu nhưng cũng không vì mấy phút như thế này mà ảnh hưởng đâu.

Sau đó được Thương Am ôm vào trong ngực.

“Chú?”

“Thật xin lỗi...”

“???”

Du Dữu thấy buồn bực, mờ mịt, nhưng chỉ cần cậu nhúc nhích thì Thương Am lại càng ôm chặt hơn.

Cậu hoài nghi rằng chỉ cần mình nhúc nhích chắc chắn sẽ bị đau mông.

Bởi vậy lại trở nên ngoan ngoãn.

Du Dữu am hiểu nhất chính là chuyện biến giả thành thật này.

Có hai chuyện tiêu biểu nhất chính là giả ngủ thành thật và giả ngoan thành thật.

Phần gáy được chầm chậm chạm vào, Du Dữu ngồi trên ghế đung đưa bàn chân cũng từ từ yên tĩnh.

Mặc dù không quá rõ ràng, cũng không hiểu lắm, nhưng chỗ nào đó trong lòng giống như được an ủi.

Mặc dù không rõ chi tiết...

Du Dữu vắt hết óc để nghĩ ra ví von phù hợp nhất.

Có lẽ giống như quần áo bị nhăn được mang đi là ủi cho phẳng phiu mềm mại.

Du Dữu đợi đến khi ôm đủ, lực đạo cánh tay cũng buông lỏng mới cẩn thận mở miệng hỏi.

“Mễ bố...?”

Những lời tương tự cũng đã nói qua rất nhiều lần, cho nên chỉ cần một từ thôi thì Thương Am cũng đã hiểu, cúi đầu hôn một cái rồi ôm người đi đến bàn ăn nhỏ, bắt đầu cho ăn.

Mặc dù vết bầm ở đầu gối cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng lấy đó làm lý do để ôm tới ôm lui cũng đủ rồi.

Thương Am không muốn ăn, cảm giác ở bên cạnh nhìn cậu ăn so với mình ăn cũng thấy thỏa mãn.

“Sợ em ăn nhiều, tối ăn cơm không thấy ngon cho nên không mua nhiều.”

“Ừm ừm! Đủ mà!”

Du Dữu ăn đến tâm hoa nộ phóng*, con mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm.

(*Tâm hoa nộ phóng:vô cùng hạnh phúc, vui sướng như hoa nở rộ.)

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài lúc này, trời đã nắng rực rỡ.

Sau cơn mưa trời lại sáng, hồ bơi nhân tạo ở ngoài cũng chứa đầy nước mưa, sáng lấp lánh.

Du Dữu nhìn bể bơi bên ngoài, con mắt cũng trở nên sáng long lanh.

Vô cùng khiến cho người ta muốn chiếm lấy ánh mắt đó, chỉ có mình trong mắt mà thôi.

Thương Am ý thức được điều này biểu cảm đột nhiên nghiêm trọng.

Chỉ là một bể bơi mà thôi.

Tỉnh táo, tỉnh táo.

Nhất định là bởi vì gần đây quá an nhàn, được Du Dữu thỏa mãn quá nhiều nên mới càng ngày càng tham.

Không khí bên ngoài tốt như thế, hắn nên mang Du Dữu ra ngoài cảm nhận một chút. Đây mới chính là việc người yêu nên làm.

Du Dữu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu hiện có vẻ như, giống như có chút khao khát.

Cậu liếm thìa sạch sẽ, bỗng nhiên mở miệng khen ngợi:

“Tùy phong tiềm nhập dạ, dạ lai phong... Khụ khụ.”

Không đúng, nói lại.

“A! Một đêm cuồng phong... Không đúng, Tia chớp... Mưa như trút nước... Đổ... Mưa.”

Du Dữu hít sâu một hơi nói rõ ràng những gì MC nói: ” Tối hôm qua mưa lớn! Cảnh vật được gột rửa sạch sẽ! Cảnh sắc tuyệt đẹp sạch sẽ như vậy rất thích hợp để nhìn từ xa! Vẻ đẹp được tạo nên từ khoảng cách này!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thương Am:? Tôi còn chưa nói gì??

Du Dữu: Không lừa ngài, em có Spider sense!

[1] Mễ bố:

doc-chiem-em-de-em-trach-55-0