Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 72



Ra ngoài.

Chỉ có không lần và vô số lần.

Phơi nắng cũng vậy.



——YOYO

Hệ thống 100: Cậu bình tĩnh chút đi! Chỉ là phơi nắng thôi mà!

Du Dữu: Thôi mà??

Hệ thống 100: …

Ngày này không có cách nào hàn huyên.

Sau khi Du Dữu trở về phòng, trên người còn mang theo nhiệt độ của mặt trời. Toàn thân nóng hầm hập, như sắp hòa tan ra với kẹo đường.

Thừa dịp sự lười biếng của cậu đạt đến đỉnh điểm, Thương Am ôm cậu vào trong ngực, thỏa mãn cơn nghiện nắm tay của hắn.

Quả là một trái bưởi nóng hổi mới ra lò.

Buổi tối, lúc Thương Am giúp Du Dữu gội đầu, nhìn bồn tắm đầy bong bóng xà phòng như cảnh trong mơ, cảm thấy không hiểu nổi.

Đều nóng như nhau… Tại sao em ấy lại rất thích tắm?

Hắn cúi đầu, định hỏi, sau đó thấy Du Dữu ‘soạt’ một tiếng thả một đống gà la hét vào trong nước, sau đó nắm lấy chân những con gà đó, phát ra tiếng ‘ọt ọt’ hòa với tiếng nước và không khí.

Rồi cậu bật cười.

Được rồi, hỏi sau vậy.

Thương Am nghĩ vậy, thuận tay cầm vòi hoa sen bên cạnh lên, bảo Du Dữu gối đầu lên thành bồn tắm để hắn xối sạch bọt.

Du Dữu nghe lời nằm xuống, nhìn ngược về phía Thương Am, toàn bộ chiếc cổ trắng nõn lộ ra, bàn chân đung đưa trên mặt nước.

Tắm một hồi, ánh mắt Du Dữu đã trở nên không đúng. Cậu nhìn chằm chằm Thương Am đang gần trong gang tấc, bắt đầu thi triển kỹ năng, nắm được chỗ nào thì hôn chỗ ấy.

Tay Thương Am run rẩy. Vòi hoa sen khẽ động đậy, nước bắn tung tóe lên trên mặt Du Dữu.

Du Dữu nhắm chặt mắt, sợ nước lọt vào, không dám mở ra.

Chỉ không nhìn thấy gì trong vài giây thôi mà đã bị hôn đến ngạt thở.

Cuối cùng cũng chịu ngoan.

Lần tắm bồn buổi tối còn nóng bỏng hơn cả mặt trời trôi qua, một ngày mới lại đến.

Một ngày mới, khởi đầu mới, cuộc chiến mới.

Thương Am dùng một hành động mới để phá tan những gì mà Du Dữu đã tưởng tượng cả đêm: Sau này không thể lấy cớ hành động bất tiện mà trốn ra ngoài.

“Đừng sợ, không còn sức để đi đường thì ngồi trên xe thôi, không xuống xe, chỉ ngắm phong cảnh thôi.”

“Vậy, vậy nếu say xe thì sao?!”

Thương Am cười sờ đầu cậu: “Vậy thì dừng xe lại để nghỉ ngơi.”

Du Dữu hết hồn.

Trước đây khi cậu sử dụng các loại hoa văn để quyến rũ Thương Am, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, ngay cả đi ra ngoài cũng không tránh được!

Rõ ràng tối hôm qua đã tò mò như vậy rồi!!!

Tò mò sắp chết luôn rồi đó!

“Nhưng mùi trong xe khó ngửi lắm!”

“Không sao, chú đã đốt nhang thơm.”

“Em cũng không thích nhang thơm! Quyện với mùi xăng mùi cao su mùi da thuộc ghê lắm!”

“Không sao, chú dùng xe điện bảo vệ môi trường, ghế ngồi bên trong không làm bằng da thuộc.”

“…”

Du Dữu híp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Có xe ngon đấy!”

Thương Am nhịn không được, cười.

“Chú, chú nói thật đi.” Du Dữu nằm sấp, hai tay chống cằm: “Gần đây cứ muốn lừa em đi ra ngoài như thế… Có phải là đã chuẩn bị một màn cầu hôn bất ngờ gì đó ở bên ngoài không? Là một dàn nhạc hay là nhảy flashmob hay là một tòa nhà bật đèn neon?”

“Khụ…” Thương Am đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Thật ra là không có đâu.”

“Ồ…”

Vậy thì tại sao chứ?

Thương Am bắt đầu nghĩ lại.

Nghĩ lại xem có phải hai ngày nay mình làm quá rõ ràng, mà rõ ràng như vậy, sau khi ra ngoài lại chỉ có những hoạt động hết sức bình thường, lỡ làm Du Dữu thất vọng thì phải làm sao bây giờ?

Hắn có nên… Chuẩn bị một cái gì đó thật bất ngờ? Thật lãng mạn?

Thừa dịp Thương Am đang tự nghĩ, Du Dữu lén chuồn đi, tranh thủ dán lên ghế máy tính đã được cố định.

Trò chơi cậu làm gần đây nhất là manh hệ, đã bắt đầu có các doanh nghiệp xung quanh đến tìm hiểu, mặc dù đã giao cho những người bạn hiểu rõ hơn đi rồi, nhưng hôm nay không xem một chút vẫn cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.

Xem một lát, Du Dữu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn lại đã thấy Thương Am đang đứng ở cửa.

Lại là nụ cười mỉm thân thiện đó.

Không được, cứ như thế nữa thì tối mơ thấy ác mộng mất!

“Chú!”

“Ừm?”

“Chú, chúng ta đi xuống dưới bể bơi tầng một bơi đi!”

“Không phải em không biết bơi à?”

“Chú dạy em!”

Du Dữu chân thành đề nghị, Thương Am nghiêm túc cân nhắc.

Bơi lội, quả thật là một hoạt động rất phù hợp để rèn luyện thân thể, mặc dù không tiếp xúc được ánh nắng mặt trời…

Nhưng cũng có thể cân nhắc đổi một nửa sân thành bể bơi, dù sao cũng có tiền trong tay, cũng không dùng được bao nhiêu ngày.

Mười phút sau, Du Dữu lẳng lặng tung bay ở trên mặt nước, từ đầu này bay tới đầu kia, lại từ đầu kia bay tới đầu này.

Như một chiếc thuyền con, như một chiếc lá lục bình, nhiều hơn là, như một cái thi thể.

Chỉ lộ ra mặt, vẻ mặt ung dung chờ được vớt.

Thương Am: “… Du Dữu.”

Du Dữu vẫy tay chào hỏi hắn.

Thương Am: “Không phải em nói em không biết bơi sao?”

Du Dữu vỗ vỗ cái bụng: “Không biết bơi, thì sẽ bay, không chìm chết được!”

Thương Am không tin lắm, ôm cậu lại, thử dạy Du Dữu cách bơi ếch, bơi chó một lần.

Không được.

“Đạp nước đi?”

“Không biết mà.”

Trơ mắt nhìn Du Dữu bay nhảy cả ngày, trừ không chìm xuống ra thì không tài nào tiến lên được, thậm chí còn bơi tại chỗ, Thương Am rốt cuộc cũng tin.

Thương Am nghĩ, mình cũng không phải dân chuyên nghiệp, không biết cách dạy thì cũng không còn cách nào, thở dài nói: “Thôi được rồi…”

Du Dữu cười he he, vịn thành bể bơi, chậm chạp nằm xuống: “Vậy em tiếp tục trôi đây!”

Thương Am thoáng nhìn người ở trong nước, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Vì sao hắn đồng ý đi bể bơi với Du Dữu mà không phải đi ra ngoài?

Đúng… Vì rèn luyện thân thể.

Vì để Du Dữu không buồn bực ở trong nhà mỗi ngày không nhúc nhích, không phải nằm thì là ngồi.

Vậy bây giờ thì sao?

Du Dữu ở trong nước… Vẫn là nằm.

Thậm chí còn vui vẻ hơn nằm ở trên ghế sô pha.

Quan trọng nhất là là, trong tay còn có điện thoại đã được bọc chống nước.

Kết quả như vậy, thật sự là, quá khó lòng phòng bị.

Thương Am dừng ở khu nước sâu đạp nước, nhìn Du Dữu đang nhàn nhã trôi nổi, bất đắc dĩ vuốt vuốt thái dương.

Thật sự… Không làm gì được em ấy.

Sau một lát, Du Dữu trôi qua, đương nhiên, cách bơi như thế này không thể gọi là bơi ngửa…

Mà là dựa vào chiếc dây thừng vắt ở lối đi nhỏ của bể bơi đang tung bay trên mặt nước.

Du Dữu ngửa mặt lên, nhìn về phía Thương Am: “Chú, em muốn ăn táo.”

Thương Am sờ sờ đầu cậu: “Vậy chúng ta lên đi.”

Dù sao bây giờ cũng đã là xế chiều.

Du Dữu cười he he, sau đó vừa không để ý đã chìm thẳng xuống đáy, cậu cũng không hoảng loạn, kìm nén bực bội, đứng ở dưới đáy nước ngẩng đầu, phát hiện mặt nước cao hơn mình một cái đầu, liền chậm rãi đi về thành bể bơi, bám lấy vách thành, nhảy dựng lên, đỡ lấy thành bể, ngoi đầu lên thở.

Toàn bộ hành trình vô cùng thuận lợi.

Thương Am suýt chút nữa bị dọa sợ đang đưa tay muốn ôm cậu lên: …

Dù chỉ là một quá trình nhẹ nhàng, Du Dữu vẫn cảm thấy rất mệt, sau khi rời khỏi mặt nước, thân thể lập tức trở nên rất nặng, mấy lần muốn leo lên đều thất bại.

Sau đó cậu vừa vô tội vừa bất lực quay đầu, quay sang nhìn Thương Am, im lặng xin giúp đỡ.

Thương Am phối hợp đi qua, nâng mông Du Dữu từ trong nước lên, giúp cậu lên bờ.

Vừa mới duỗi tay ra đã đạt được ước muốn… Cảm thấy vừa kì diệu vừa thỏa mãn, các loại cảm xúc kinh hoảng thất lạc may mắn, trong nháy mắt đều biến mất hết, chỉ còn lại mềm mại và ngọt ngào.

“Chú ơi ~ ”

“Ừm.”

Du Dữu nâng mặt: “Có phải chú đã nghe 100 nói gì đó không?”

“Cái gì?” Thương Am nhìn khuôn mặt đẫm nước trước mặt, còn đang cảm thấy không hài lòng nên nhất thời không kịp phản ứng.

“Có phải hắn cố ý nói gì đó để chú hiểu lầm em không?” Du Dữu cười tủm tỉm: “Cho nên chú mới muốn cho em đi ra ngoài chơi?”

Thương Am sửng sốt một chút, mỉm cười: “Xem ra cũng không phải hiểu lầm, sao vậy, không thích ra ngoài với chú à?”

Du Dữu chớp mắt, “Ừm… Như bây giờ cũng rất tốt mà?”

Thương Am từ chối cho ý kiến, cánh tay đỡ lấy bờ, cũng đi lên.

Du Dữu trực tiếp ôm hắn, chỉ chưa ngồi lên người, phát động đại pháp làm nũng vô cùng khó chịu: “Nói cho em đi mà ~ ”

Vừa xin hắn nói ra sự thật, vừa đuổi theo giọt nước trên người hắn như một con cá con.

Ba phút sau, rốt cuộc ý chí của Thương Am cũng thất bại, kể lại tất cả.

100 cái gì, cũng không phải không thể bán, khai nó ra vào lúc này sẽ giúp cho tình cảm phu phu càng thêm hòa thuận.

Nghe xong, trong đầu Du Dữu đã bắt đầu nghĩ làm thế nào để bắt nạt 100.

“Thật ra, nó còn nói một chuyện khác.” Thương Am do dự, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Nó kêu chú đừng nói cho em.”

“Ừm???” Du Dữu mở to hai mắt: “Nó còn có chuyện như vậy?! Tại sao không thể nói cho em?”

“Bởi vì nó nói, đây là vì tốt cho em.” Thương Am thuật lại ý của 100, ngữ khí hơi cứng nhắc, như là cũng không đồng ý với chuyện này: “Mà dường như nó lại cho rằng, nếu bí mật này bị công khai, không những không tốt với em mà còn ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta.”

“Ha ha, tin nó làm gì, nó còn nói mình không yêu 451 kìa!”

451 đang ở trong túi chống nước bên cạnh: …???

“Cái gì!? Nó nói nó không yêu tôi rồi?!” 451 đột nhiên nói.

“Xuỵt.” Du Dữu bảo nó yên lặng: “Ngoan, liên lạc đến hỏi trực tiếp nó đi, chuyện của hai người các cậu, người ngoài không tiện xen vào.”

Thương Am: “Bí mật này, thật ra 451 cũng biết, nhưng 100 nói, lúc trước vào lúc em khóa lại, em đã từng chính miệng nói muốn quên chuyện này, nó sợ sau khi em nhớ lại sẽ hối hận, nên 451 vẫn chưa từng nói lại.”

Du Dữu mặt mũi tràn đầy hoang mang: “Em quên đi chuyện quan trọng gì sao? Việc này liên quan gì đến việc chú muốn em đi ra ngoài?”

Thương Am sờ sờ đầu cậu: “Nếu em đã quên thật, mà lại là chủ động muốn quên đi, bây giờ có cơ hội nhớ lại rồi nhỉ?”

Du Dữu: “Em không nghĩ ra có chuyện gì mà em không muốn nhớ? Nếu không như vầy đi, chú nói thử xem là chuyện gì đi, dù sao nghe kể và khôi phục kí ức là hai việc khác nhau mà!”

451 đã nói chuyện với 100, giận đến mức cho 100 vào blacklist, sau đó lại cất giọng: “Đừng sợ! Du Dữu nếu cậu lại hối hận, vậy thì thừa dịp bây giờ còn chưa cởi trói, lại quên một lần nữa!”

Du Dữu cách màng ni lông sờ sờ 451, lời nói thấm thía: “Con à, con có từng nghe qua chuyện này chưa?”

“Chuyện gì?”

“Câu chuyện mất trí nhớ.” Du Dữu chậm rãi nói: “Ví dụ trước mặt cậu có một cái nút màu đó, sau khi ấn sẽ bị mất trí nhớ…”

“Sau đó thì sao?”

“Thế là cậu nhìn thấy cái nút, cậu nghĩ thầm, ài cái nút này để làm gì? Ấn vào thử xem nào. Ài cái nút này để làm gì? Ấn vào thử xem nào. Ài cái nút này để làm gì? Ấn vào thử xem nào. Ài cái nút này để làm gì? Ấn vào…”