Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 75: Trạch bảy mươi lăm



451 bị Du Dữu làm cho giật nảy mình: “Á! Xác chết vùng dậy á!!!”

Du Dữu vừa mới tỉnh dậy trừng mắt nhìn, ngơ ngác nhìn khắp phòng một lượt, chỉ nhìn thấy Thiết Khắc đang ồn ào với 451.

Không có lò vi sóng, cũng không có canh trứng gà.

Chú cũng không còn ở đây nữa.

Cậu nhìn về phía 451, thất vọng bĩu môi: “Thì ra là cậu à…”

451 hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Cái gì mà thì ra là tôi? Cậu đang thất vọng vì chuyện gì thế?”

“Tôi nghe được tiếng lò vi sóng.” Du Dữu ngáp một cái, không còn buồn ngủ chút nào: “Ài, tại sao sau khi ngủ dậy trời vẫn tối thế? Tôi cảm giác tôi đã ngủ rất lâu.”

Hệ thống 451: “Đúng vậy đấy…”

Bụng Du Dữu phát ra tiếng kêu đói rột rột, kéo dài thật lâu. Cậu sờ bụng, thấy hơi đói: “Tôi cảm thấy mình có thể ăn được một cái đầu heo sữa quay… 451 sao cậu lại ‘đinh’?”

*Ý Du Dữu là sao 451 kêu ‘đinh’ đó.

Hệ thống 451: “Là… Tiếng thông báo của hệ thống.”

Du Dữu: “Tiếng thông báo gì? Cậu thăng cấp sao?”

Hệ thống 451: “Tiếng thông báo đã ngắt kết nối plug-in thành công.”

Du Dữu sững sờ.

Plug-in? Plug-in gì?

Không phải 451 chỉ có một plug-in sao?

“Ý cậu là…”

“Plug-in tôi gắn ở trên đầu của Thương Am, có thể làm cho chỉ số hắc hóa hiện ra trên đầu hắn, khi nãy mới bị ép ngắt kết nối.”

Du Dữu nhảy xuống giường, chân mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng vững, nhanh chóng mang giày vào rồi chạy ra ngoài.

Sau khi 451 ra mệnh lệnh cho Thiết Khắc xong cũng đi theo sau lưng Du Dữu, gọi cậu: “Đừng vội tìm hắn, hắn vẫn chưa quay về đâu!”

Du Dữu đứng lại, mờ mịt quay đầu: “Vẫn chưa trở về?”

Chưa trở về, tại sao lại đột nhiên tháo plug-in chứ?

Nghĩ mãi mà không ra.

451 đã liên hệ với quản gia, dùng thân phận của Du Dữu gọi một phần trứng gà canh nóng, sau đó cùng Thiết Khắc đẩy Du Dữu về phòng.

“Hắn sẽ về nhanh thôi, mới dậy thì ăn gì trước đã? Chỉ ăn canh trứng gà không đủ no đâu nhỉ?”

Du Dữu ngồi lại lên giường, yên lặng không làm lớn chuyện nữa, ngẩng đầu lên hỏi: “Vào một giây trước khi plug-in bị tháo ra, chỉ số hắc hóa của Thương Am là bao nhiêu?”

Hệ thống 451: “… Không thay đổi gì, 10 điểm.”

Chỉ số hắc hóa 10 điểm à…

Du Dữu: “Tôi nhớ, đây dường như là chỉ số hắc hóa thấp nhất của chú ấy, chưa hề có lần nào thấp hơn, đúng không?”

451 ‘ừ’ một tiếng: “Ăn cơm chiên Thái Hoàng không?”

*Tên cơm chiên thôi mọi người nhé.

Du Dữu gật đầu: “Ăn.”

Sau khi rửa mặt đơn giản, Du Dữu chủ động đi xuống dưới lầu, ngồi trong phòng ăn, chờ canh trứng gà và cơm chiên được dọn hết lên, uống hết canh trứng và cải mâm xôi, tuân theo quy tắc khi ăn không nói chuyện, ăn hết không sót lại chút nào.

Sau đó cậu lau miệng, trở lại tầng hai, lấy đồ hay mặc ở nhà mới giặt xong, bắt đầu ngâm nước nóng.

451 và Thiết Khắc ngay lập tức theo sau, Du Dữu không nói gì, hai đứa này cũng không dám lên tiếng.

Đợi đến khi Du Dữu sấy khô tóc xong đi ra lại đột nhiên hỏi một câu: “100 đâu?”

451 nhỏ giọng trả lời: “Bị Thương Am mang theo cùng đi công tác rồi…”

“Ha ha.” Du Dữu mỉm cười, vỗ vỗ thân máy của 451: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, cậu đi với tôi đi, trở thành hòn vọng phu cứu vớt thế giới với tôi!”

“Không!”

Du Dữu quay người đi đến thư phòng của Thương Am, quả nhiên không bị khóa. Cậu tìm trong phòng một lát thì tìm ra chiếc điện thoại cũ của mình.

Chiếc điện thoại cũ đã lâu không dùng, còn thừa lại 34% pin, vì màn hình đã hỏng nên cảm ứng không quá nhạy, màn hình cũng không rõ lắm, nhưng các chương trình thì vẫn chưa hỏng.

451 theo sau hỏi: “Sao đột nhiên phải dùng cái này? Do tôi không đáng yêu à?”

Du Dữu vỗ vỗ nó: “Ngoan, đừng quậy.”

Hệ thống 451: “…?!”

Du Dữu cầm theo điện thoại cũ trở lại phòng của mình, kết nối điện thoại di động với máy tính, hí hoáy thêm một lát, cài vào máy tính một phần mềm giả lập, thành công kết nối màn hình điện thoại với máy vi tính, có thể thao tác với điện thoại ở trên máy tính.

Sau đó mở lịch ngày ra, thấy được ngày tháng hiện tại.

“Bảy ngày… Tôi là người đẹp ngủ trong rừng sao? Thế mà không đói chết?” Du Dữu nói nhỏ, sau đó nhận ra: “À… Đúng rồi, tôi có hệ thống hỗ trợ nên hoàn toàn có thể chất mạnh mẽ hơn.”

451 nghẹn họng trong giây lát, yên lặng giở trò, đổi ngày và giờ bị sai trên màn hình của mình lại.

Vốn cho rằng Du Dữu sẽ không vui, hoặc sẽ sốt ruột, làm ầm ĩ, 451 trong sợ hãi trông cậu cả ngày, nhưng cuối cùng Du Dữu chỉ ngồi trước máy vi tính, chơi trò chơi cả đêm.

Từ khi tỉnh lại, cậu vẫn giống như bình thường, mỗi ngày ăn cơm đúng giờ, ăn đồ ăn vặt, đồ ăn khuya, chơi game, xem anime, xem kịch, chơi trò chơi, cãi nhau với dân cư mạng, sau đó thì đi ngủ vô cùng đúng giờ.

Nếu nhất định phải nói có chỗ nào không ổn lắm thì đó là số lần cậu kiểm tra tin nhắn nhiều hơn, sau khi phát hiện không có cuộc gọi và tin nhắn nhỡ thì lại tiếp tục làm những chuyện vừa rồi, khi chán thật rồi thì ngẩn người nhìn camera giám sát trong phòng.

Trừ lúc chơi game online lên tiếng nói chuyện giao lưu với đồng đội, xem anime nhận xét vài câu thì cậu cũng không ầm ĩ hay nói nhiều nữa.

Đến ngày thứ hai, Du Dữu đang chơi trò chơi thì bỗng nhiên game over. Cậu thả chuột trong tay xuống, đột nhiên hỏi một câu: “451, cậu có thể liên hệ với 100 không? Chỉ số hắc hóa của chú thế nào rồi?”

451 vẫn trả lời giống như trước đó, chỉ số hắc hóa không thay đổi, liên hệ được nhưng vì cách nhau rất xa nên tín hiệu cũng không tốt, chỉ có gửi tin nhắn hoặc tin nhắn thoại.

Du Dữu gọi sang bên đó, để 100 chuyển máy đến Thương Am, Thương Am vẫn nói mình đang bận công chuyện, nghe vừa vội vàng vừa xa cách, giọng điệu dịu dàng bảo Du Dữu hãy ngoan ngoãn tự chăm sóc chính mình.

Hắn không kịp nói quá nhiều, giọng nói phía bên kia đã trở nên mơ hồ vì xung quanh rất ầm ĩ, Du Dữu hỏi rốt cuộc hắn đang bận ở đâu, khi nào thì về, chỉ nhận được câu trả lời là rằng hắn đang ở một nơi rất xa, sẽ nhanh chóng trở về.

Mọi thứ có vẻ rất bình thường, vào ngày thứ ba, Du Dữu vẫn chơi trò chơi, rồi ăn cơm, tắm rửa, nhờ 451 giúp cậu gọi 100, hỏi chỉ số hắc hóa thay đổi chưa, hỏi họ đi đâu, khi nào về.

Thương Am hỏi cậu ở nhà sống có ổn không, chờ sốt ruột rồi à, Du Dữu bèn cười hi hi ha ha tất cả đều ổn, không còn nóng nảy mà hiền lành ngoan ngoãn khi không có chú ở đây.

Nhìn thấy cậu bình tĩnh không quậy như thế, 451 cũng yên tâm lại, không còn chăm chú trông coi Du Dữu một tấc không rời, sợ cậu vì cô đơn mà làm chuyện gì đó như mấy ngày trước.

Năm ngày trôi qua, Du Dữu gõ máy tính, bỗng nhiên cắm một cái USB vào, mở tệp dữ liệu bên trong ra, đó là một tệp âm thanh gồm năm phần.

Năm ngày, năm đoạn hội thoại, năm âm tần khác nhau, được tiến hành so sánh phân tích kĩ càng bên trong phần mềm phân tích âm thanh trên máy tính.

Đúng lúc 451 đang sai Thiết Khắc bưng đĩa đựng trái cây tới, nhìn thao tác của Du Dữu thao tác, may mắn mình là AI, nếu không chắc cũng chảy cả mồ hôi lạnh.

Du Dữu so sánh từng chữ một trong từng đoạn voice ngắn, hơi nhíu mày nhìn thật lâu, cuối cùng xác nhận đó không phải là giọng nói được thu âm trước đó, lúc này mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, tiếp tục xem anime, lấy khoai tây chiên ra đặt bên cạnh, bắt đầu ăn.

Ngày thứ sáu, Du Dữu âm thầm liên lạc với quản gia trong nhà, lại thông qua quản gia tìm được phương thức liên lạc của trợ lý của Thương Am, biết được rằng xe RV đã được mua xong, đang được để dưới bãi đỗ xe dưới lòng đất ở công ty Thương Am.

“451 à…”

“Tôi đây!”

“Giúp tôi xem tiến độ cải tiến thế giới thế nào rồi? 100% chưa?”

“99 á!”

Du Dữu cười híp mắt sờ sờ 451: “Cậu lừa tôi.”

“…”

“Vào ngày tôi tỉnh lại là đã 100% rồi.” Du Dữu quả quyết nói: “Tính theo thời gian, đó chính là ngày đếm ngược cuối cùng, tiếng tôi nghe được cũng không phải tiếng thông báo của cậu, mà là 100 đúng không?”

451 nói không ra lời, lắp bắp: “Không, không phải mà…”

“Tôi không còn bị trói buộc với 100, đúng không?” Du Dữu nhìn nó, tiếp tục đoán “Tôi đã tự do, thế giới cũng tự do, nhưng tại sao Thương Am vẫn chưa trở lại?”

“Hắn đang bận công việc…”

Du Dữu nhảy xuống ghế sô pha: “Không có việc gì à ~ nếu cậu đã không thừa nhận, vậy trước hết tôi sẽ không trả lại năng lượng.”

451 hoảng sợ cả một ngày, vì quá sợ hãi nên nó đã nhờ 100 giúp đỡ nhiều lần.

100 nhanh chóng nhắn tin lại, an ủi nó: Đừng sợ, cậu ấy trạch như vậy, trời sập cũng sẽ không ra khỏi cửa, cùng lắm là ầm ĩ ở trong nhà một lúc, không vui một lúc, cậu chơi với cậu ấy vài ngày là được.

Kết quả vào ngày thứ hai, đã không thấy tăm hơi Du Dữu đâu.

Lúc 451 phát hiện ra cậu đã biến mất là vào giữa trưa, đêm qua Du Dữu thức đêm chơi game đến rạng sáng, nó lại phải bám lên người Thiết Khắc mới di động được, Thiết Khắc hết điện, chỉ có thể quay về nạp điện.

Lúc nạp điện xong, Du Dữu đã lên giường nghỉ ngơi, phòng ngủ khóa trái không cho Thiết Khắc vào, 451 ở cửa ra vào nghe được tiếng Du Dữu tức giận bên trong, đành phải đợi ngày mai nói tiếp.

Sáng hôm sau, mãi đến ba bốn giờ chiều, nó mới nhận ra là không tìm thấy Du Dữu đâu.

Xem camera giám sát thì phát hiện ra camera giám sát đã bị động tay động chân, sau khi dừng hình ảnh bên trong lại thì thay bằng hình ảnh của mấy ngày trước.

Cách đó vài cây số, Du Dữu đi vào sân bay, đội một chiếc mũ hình bánh bao hấp, lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ được sử dụng từ khi còn đi học, lên máy bay ra nước ngoài.

Cậu không biết Thương Am ở đâu, nhưng cũng biết được sơ sơ, sau khi xác định được múi giờ thì có thể bắt đầu tìm theo múi giờ của các thành phố lớn.

Lúc cậu đang làm thủ tục, điện thoại mới nhận được tin nhắn của 451.

【 Trời đất ơi cậu đi đâu vậy?! Sao lại không thấy cậu đâu?!】

Du Dữu chậm rãi gõ chữ trả lời lại: 【 Tôi đi mua mấy món đặc sản, cậu ở nhà chờ tôi, không được đi đâu. 】

Ở một nơi khác, Thương Am đang ngồi một mình ở trong một căn phòng u ám không có đèn, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế.

“Thế nào?”

Hệ thống 100 cúp điện thoại: “Không có chuyện gì nghiêm trọng, 451 đang phàn nàn thôi. Nhưng còn anh, đã nghĩ ra gì rồi?”

“Không đợi nữa.” Thương Am nặng nề thở dài: “Dùng cách cuối cùng đi.”

Tiến độ thay đổi của thế giới theo lý thuyết đã phải đạt được 100% vào mấy ngày trước đó.

Nhưng cho đến bây giờ, Cưỡng Chế chưa hề biến mất mà vẫn còn ở đó. Nó còn tồn tại một ngày thì những nhân vật liên quan sẽ không thể tự do hoàn toàn một ngày, thế giới này lại không thể thoát khỏi hoàn toàn sự khống chế của hệ thống thêm một ngày nữa.

Thương Am dùng hết tất cả vốn liếng, muốn làm cho nó biến mất, nhưng cuối cùng lại thiếu một chút, để nó tro tàn lại cháy.

Ba ngày trước, Thương Am kết hợp với số liệu do 100 cung cấp, phân tích ra được tất cả nguyên nhân, thì ra là do năng lượng của hệ thống trên người Du Dữu.

Mặc dù 100 đã cởi trói với Du Dữu, nhưng năng lượng vẫn còn, cho nên Cưỡng Chế lại có thêm căn cứ để phán đoán, cho rằng thế giới vẫn còn là thế giới giả tưởng.

Hơn nữa, nếu làm cho dấu vết của việc hệ thống từng tồn tại ở thế giới này biến mất hoàn toàn thì Du Dữu sẽ mất đi toàn bộ năng lượng của hệ thống, dấu vết từng trói buộc với hệ thống cũng sẽ bị biến mất.

Kết quả của việc bị biến mất có lẽ là linh hồn sẽ trở lại, rời khỏi thế giới này, quay về không gian của hệ thống.

Hệ thống 100 cũng không rõ chuyện này lắm: “Xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia thăng cấp thế giới, không biết có thể sẽ bị như vậy.”

100 cũng đề xuất thêm phương án thứ hai vừa giữ lại Du Dữu, vừa có thể giữ lại thế giới.

“Cứ để Cưỡng Chế hoàn thành sứ mệnh của nó, thuận theo nó, đợi sau khi xong tình tiết mất trí nhớ, bệnh nan y là đến được kết thúc chính thức, sau đó anh có thể sử dụng sức mạnh của mình để giúp cho Du Dữu khỏe lại.”

“Không được.”

Ba ngày sau, Thương Am đã nghĩ ra được cách thứ ba.