Thương Am bảo muốn đi hưởng tuần trăng mặt với Du Dữu.
Thậm chí hắn còn nghiêm túc giảng giải: “Cặp chồng chồng mới kết hôn nên đi tuần trăng mật, như thế mới có thể bên nhau dài lâu.”
“Nhưng chúng ta đâu có giấy đăng kí kết hôn.” Du Dữu phản bác lại, “Chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không được thừa nhận trong nước, còn tới một năm nữa mới được chính thức thông qua.”
Dưới sự ảnh hưởng của Du Dữu, trong năm tới, đạo luật về hôn nhân đồng giới ở Trung Quốc sẽ được chấp thuận và ban hành.
Nhưng Thương Am không muốn chờ, hắn muốn dẫn Du Dữu đi du lịch đồng thời tiện tay lấy ba mươi, bốn mươi cái giấy đăng kí kết hôn giết thời gian.
Tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn.
Thương Am sờ đầu Du Dữu, hắn đã sớm chuẩn bị cho câu trả lời của cậu.
“Không sợ, chúng ta không cần ra ngoài vẫn đi tuần trăng mật được.”
“Thật hả? Chú lúc nào thì tốt bụng như vậy?”
“Hửm?”
“À không, ý em là em rất cảm động trước tình yêu của chú!”
Cái này còn tạm được.
451, hiện giờ đang nhập vào người máy quét rác đi ra ngoài, lập tức được gọi về.
Du Dữu ngơ ngác, “Tuần trăng mật của chúng ta gọi 451 về làm gì?”
451 nhanh nhảu đáp: “Du lịch xuyên qua thế giới đương nhiên có liên quan đến hệ thống chứ!”
Đầu Du Dữu hiện đầy dấu chấm hỏi, nhắc nhở Thương Am: “Thế nào đi nữa thì em cũng không muốn ra khỏi cửa đâu.”
Thương Am suýt bật cười, gật đầu, “Yên tâm, không ra ngoài, nhắm mắt lại, đến lúc mở ra đảm bảo vẫn đang ở trong phòng.”
Du Dữu nửa tin nửa ngờ, xích lại gần Thương Am hỏi: “Thật hả?”
“Thật mà.”
Bởi vì thân phận đặc thù của Du Dữu và nguồn năng lượng mạnh mẽ của Thương Am nên khi hai người họ muốn thử cách du lịch tuần trăng mật này, hệ thống 100 rất phóng khoáng, trực tiếp sử dụng quyền hạn của mình mở ra vô số thế giới cho hai người tùy ý lựa chọn.
Tất nhiên là nếu bọn họ tiện tay làm vài cái nhiệm vụ giúp nó kiếm ít tiền trà nước thì càng tuyệt vời.
Nghe rõ lời đảm bảo có thể ở yên trong nhà của Thương Am, Du Dữu yên tâm, ngay cả khi Thương Am che mắt cậu lại không cho nhìn xung quanh cũng mặc kệ.
Xuyên đến thế giới thứ nhất, Du Dữu mở mắt ra thì phát hiện hình như mình đang ở trong kí túc xá.
“Đây là đâu? Ký túc xá đại học đúng không? Em có thể ở yên đây đến lần xuyên tiếp theo sao?”
Thương Am sờ đầu cậu, cười cười, “Ừ.”
Du Dữu mở cánh cửa tủ quần áo, nhìn thấy mặt mình thì kinh ngạc nói: “Em không thay đổi chút nào luôn này.”
Thương Am đứng phía sau, bộ dáng của hắn cũng được giữ nguyên nhưng khí chất quanh thân trông trẻ hơn rất nhiều.
451 tới sau, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được giải thích: “Đây chính là thế giới ABO, hai người là bạn học kiêm bạn cùng phòng, nhiệm vụ của thế giới là đưa thuốc ức chế cho sinh viên ở kí túc xá bên cạnh. Vì hai người chỉ là người qua đường nên không cần để ý đến diện mạo và thiết lập tính cách, sẽ không có ai để ý người ở phòng này hồi trước trông như thế nào.”
Du Dữu ngồi trên giường, “Ối chà! Là thế giới ABO này!!!”
Trước kia Thương Am không rõ thiết lập của thế giới ABO, nhưng trải qua các bài học, giờ đây hắn không đến nỗi cái gì cũng không biết, thường thức nên hiểu đều hiểu, gật đầu cười cới Du Dữu: “Đúng vậy.”
Du Dữu hỏi 451: “Ta phân hóa thành loại nào thế?”
Hệ thống 451: “Đương nhiên là Omega rồi, mặc dù diễn viên quần chúng vốn dĩ nên là Beta nhưng…”
Du Dữu vui mừng: “Vậy nhất định chú sẽ là Alpha!”
Không đợi hệ thống trả lời, Du Dữu đã nhanh chóng bổ nhào vào lòng Thương Am, ra sức ngửi cổ hắn: “Mau cho em ngửi xem mùi của chú là gì đi!”
Thương Am đuổi 451 đi, ôm lấy Du Dữu rồi nghiêng người dựa vào giường, hắn cởi cổ áo để cho cậu thoải mái ngửi.
Sau đó, Du Dữu hắt xì một cái thật to.
Du Dữu bối rối: “Mùi thịt dê nướng?”
Thương Am bóp gáy, bình tĩnh xoay đầu Du Dữu sang hướng bàn ăn.
Thì ra là mùi thịt nướng trên bàn.
Du Dữu ngẩn người: “Em chả ngửi thấy gì ngoài mùi này cả…”
Cậu nghiêm túc nghi ngờ liệu vấn đề có phải tại cái mũi của mình không, hay là vì xuyên qua không phải bản gốc nên không ngửi được mùi.
Cậu cầm lấy xâu thịt nóng hổi, đang định cắn ăn thì Thương Am bỗng nhiên ghé sát cổ, nhẹ nhàng ngửi.
“Chú làm gì đấy?” Rồi Du Dữu chợt nhận ra, hai mắt phát sáng, “Em có mùi gì vậy?”
“Ừm…” Vẻ mặt Thương Am thay đổi, hơi do dự.
“Nói mau nói mau ~ “
“Cocacola.”
“…”
“Cocacola? Mùi nước ngọt Cocacola?”
“Ừ…”
“Hóa ra mình ngon như vậy à…”
Hai người bất động nhìn nhau giây lát, Du Dữu cười trước: “Làm sao bây giờ, tư nhiên em thèm Coca ghê.”
“Tôi xuống mua cho em.” Thương Am hôn lên mặt cậu, “Chờ tôi.”
Du Dữu vung vẩy xâu thịt dê nướng tạm biệt hắn, sau đó cắm đầu ăn, tiện tay lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm thiết lập của thế giới này.
Thế giới ABO không phải cái nào cũng giống nhau, thế giới nhân tạo cộng thêm những đặc điểm riêng khác nên thành ra khác biệt khá lớn.
Tra một hồi, cậu phát hiện thế giới mình đang ở có trình độ phát triển không cao, không có quang não, phân hóa giới tính ABO mới chỉ ở giai đoạn đầu, nghiên cứu về phương diện này cũng chưa được đầy đủ. Những thứ như thuốc ức chế vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Chín mươi phần trăm dân số ở thế giới này chưa phân hóa giới tính thứ hai và mười phần trăm còn lại có tới một nửa là Beta. Khi gặp phải tình huống bất ngờ, người dân đều đeo khẩu trang đặc chế được mang theo bên mình để tránh ngửi thấy tin tức tố của người khác.
Vậy thì làm sao đưa thuốc ức chế cho bạn học kia đây?
Bịch, một hộp thuốc nhỏ rơi ra từ túi quần Du Dữu.
Giọng của 451 vang lên, nói rằng nó dùng một ngàn điểm để đổi hộp thuốc này.
Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì được nhận thêm một vạn điểm nữa.
Du Dữu ăn vài miếng thịt nướng rồi cúi xuống cầm hộp thuốc lên xem xét, lầm bầm trong lòng.
Cái này là thuốc uống à, liệu có hiệu quả không vậy?
Mải mê ăn, tự dưng Du Dữu cảm thấy nóng toát mồ hôi.
Cậu lau mồ hôi, chợt khựng lại.
Chẳng lẽ?!. Đam Mỹ Hay
Cậu vội vàng gọi điện thoại.
“Chú, anh mau trở về đi! Em hình như sắp phát tình rồi á!”
Ba phút sau, Thương Am đẩy cửa phòng bước vào rồi nhanh chóng trở tay khóa trái, cơ bắp toàn thân căng ra, “Để tôi xem xem.”
Du Dữu lấy sách bài tập làm quạt, “Nóng quá… Khó chịu lắm.”
Thương Am lại gần ngửi ngửi rồi kiểm tra mạch đập và nhiệt độ cơ thể Du Dữu.
Cuối cùng, hắn kết luận: “Do em… là ăn cay quá thôi, không phải phát tình.”
Du Dữu bàng hoàng.
Du Dữu thất vọng.
Du Dữu không dám tin.
Vất vả lắm mới tới được thế giới ABO thế mà lại không có kì phát tình!
“Ngoan.”
Thương Am đi một chuyến, ngoài việc mua Coca còn thuận tiện lấy thêm vài món ăn vặt Du Dữu thích, đựng trong túi để vào ngăn kéo.
Hắn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi cầm thuốc ức chế ra ngoài, không đến sáu mươi giây đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Omega bị ép buộc lấy thuốc ức chế vẫn đang run rẩy đứng ở cửa kí túc xá.
Bạn học vừa nãy… Hắn, hắn vừa uy hiếp mình đúng không?!
Nếu không uống cái này thì… chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra?!!
Đáng, đáng sợ quá!
“Chú, anh về rồi!”
“Ra ngoài chút thôi mà.” Thương Am xoa đầu cậu, sau đó hắn dùng điểm tích lũy đổi thiết bị giấu mùi tin tức tố với hệ thống.
Nhờ thứ này, mấy ngày tiếp theo, dù chuyện gì xảy ra thì mùi của hắn và Du Dữu sẽ không bị người khác ngửi được.
“Chú, em cảm thấy…” Du Dữu yếu ớt nằm trên giường, “Em hình như lại đến kì phát tình…”
“Thấy thế nào?”
“Toàn thân vô lực, cánh tay cũng không nhấc nổi… Hô hấp hơi khó khăn nữa.”
“Đừng lo lắng,” Thương Am bình tĩnh kiểm tra cho cậu, vỗ về bảo, “Em ăn quá no, chắc là khó tiêu rồi lại thêm từ chiều đến giờ cứ nghịch điện thoại suốt nên mỏi tay là phải.”
“À…”
Du Dữu lại thất vọng.
Du Dữu phẫn nộ, uất ức.
Vai phụ ở kí túc xá bên cạnh đã tiến vào kì phát tình rồi, mắc gì cậu lại không có! Thật bất công!
Không phải cậu là Omega vừa mảnh mai yếu ớt lại đáng yêu sao?
Hai câu này em không chắc ý của nó lắm: Thêm cả tin tức tố mùi Coca nữa! Cậu phải uống nhiều nước ngọt lắm mới được đó!
Thương Am vuốt vuốt cằm Du Dữu, xích lại gần hôn lên, “Trời còn chưa tối đâu mà em đã thèm muốn vậy hửm?”
“Ây da ~ Em nghe nói làm trong tình huống ấy sẽ rất thoải mái nha ~” Du Dữu hôn đáp lại, cái miệng nhỏ xinh thơm mùi sữa kề sát tai hắn thổi gió, “So với trúng thuốc… thì càng dễ chịu hơn nha! Nơi đó sẽ tự ẩm ướt… Đi vào cực kì (dễ)… Thậm chí không cần chuẩn bị nhiều mà sức chịu đựng còn dài hơn nữa… Nếu may mắn, một lần lên tiên…”
Lỗ tai Thương Am bằng mắt thường cũng có thể thấy đỏ bừng bừng.
Du Dữu nói xong mấy lời dâm đãng rồi đột nhiên cúi người, bả vai trùng xuống, “Đáng tiếc, hiện tại lại chưa phải lúc, để nói sau nha ~”
“Thật à?”
“Hưm?” Du Dữu hít hít mũi, “Chú, anh uống rượu hả?”
“Không có.” Thương Am cười, một tay đem cậu nhấn xuống gối, cắn vào phần gáy, “Là mùi tin tức tố.”
“A… Mùi này hình như là… Là…” Để phân biệt mùi, Du Dữu ra sức hít mạnh, sau đó ánh mắt tỏa sáng, “Là thức uống em thích nhất… Cà phê rượu…”