Lông mày Đông Dịch khẽ cau lại, hiển nhiên là không hài lòng với cách gọi của cô.
“Lệ Khiết Minh, lâu ngày không gặp, em lại quên mất nên gọi tôi là gì rồi sao?”
Từ sau cái hôm ăn cơm tại nhà họ Lệ, Đông Dịch cũng không còn được gặp Lệ Khiết Minh nữa. Hắn phải sang Pháp để ổn định chi nhánh của Đông gia bên đấy. Hắn phải thu thập chứng cứ để loại bỏ hoàn toàn con sâu mang tên Đông Chính – con sâu bẩn thỉu luôn dình mò khối tài sản của hắn. Vậy nên sau hôm đấy, hắn càng bận rộn, càng không gặp Lệ Khiết Minh. Có trời mới biết, bốn tháng bên Pháp, hắn đã nhớ cô như thế nào? Mặc dù hàng ngày đều có ảnh gửi đến cho hắn, nhưng làm sao đủ chứ. Hắn là muốn gặp cô trực tiếp, hắn là muốn ôm cô vào lòng, bao nhiêu cũng không đủ. Lệ Khiết Minh nhìn Đông Dịch. Mày kiếm tinh tế, người ta nói, con trai có mày kiếm thuờng rất nghiêm túc và chững chạc, quả thật không sai. Mũi cao thẳng tắp còn có nét gì đó lai tây. Môi bạc mỏng thuờng rất vô tình lãnh cảm. Đặc biệt, hắn luôn mặc tây trang đen, như thể là hắn được sinh ra từ bóng đêm vậy.
Nếu Lãnh Niên Ngạo mang danh hoàng tử học đường của ánh sáng, vậy thì Đông Dịch chắc chắn là chúa tể bóng đêm. Hắn sinh ra là thuộc về bóng đêm, sống và hoạt động nơi có bóng đêm, tuyệt tình lãnh cảm. Cũng vì thế mà trên người hắn lúc nào cũng mang một tầng khí thế khiến người khác nể phục, không nhịn được mà muốn cúi đầu trước hắn.
Giờ đây, ánh mắt Đông Dịch nhìn Lệ Khiết Minh có chút lạnh lẽo nghiêm túc, cộng thêm gương mặt đáng sợ của hắn khiến Lệ Khiết Minh khẽ rụt cổ một cái, không chút tình nguyện nói: “Rồi rồi, là Đông ca ca, được chưa?” Nói xong còn lầm bầm một câu, “Cái mặt lúc nào cũng đơ như vậy, trù cho anh ế cả đời”
Mặc dù nói rất nhỏ, nhưng thính giác của Đông Dịch cực kì nhạy cảm. Chỉ thấy khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, tâm trạng không tự chủ tốt lên một chút, nhu hòa tình yêu tràn đầy trong ánh mắt. Cô hảo đáng yêu! Ngây thơ non nớt như vậy, như một màu trắng không nhiễm bụi bẩn, làm hắn muốn đem nhốt lại, bảo bọc, vĩnh viễn cũng không muốn để người khác vấy bẩn cô.
Lệ Khiết Minh là thiên thần của Đông Dịch. Đông Dịch là ác quỷ của Lệ Khiết Minh. Trong truyền thuyết, thiên thần đến với thiên thần sẽ không bao. giờ hạnh phúc, chỉ có ác quỷ mới thuộc về thiên thần. Thiên Thần được sinh ra là để thuộc về ác quỷ, cũng như Lệ Khiết Minh sinh ra là để thuộc về Đông Dịch. “Nghe nói hôm nay là sinh nhật em?”
“Phải đó phải đó, cả thành phố này đều biết cả rồi, vậy mà bây giờ anh mới biết? Thật là — ”
Đông Dịch cũng không bận tâm đến lời oán trách của cô. Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc lắc tay, cưỡng đoạt cầm lấy tay cô, đeo vào.
“A — anh làm cái gì vậy?”
Đông Dịch tâm trạng thật tốt nhìn chiếc lắc bạc xinh đẹp được đeo lên tay của cô thật mĩ vị. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hôn lên mu bàn tay. Giọng nói không cho phép cự tuyệt:
“Sau này lúc nào cũng phải đeo bên cạnh, không cho phép tháo ra”
Đây là chiếc vòng do hắn sai người tự làm thủ công, hơn nữa là một loại lắc tay có định vị. Hắn muốn cô mãi mãi trong ánh nhìn của hắn, bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Khi ai đó tặng lắc tay cho bạn, tức là người đó muốn giam cầm bạn cả đời.
Định luật này, nếu áp dụng lên người Đông Dịch thì vô cùng đúng.
“Rồi, anh nói thế nào là thế đó, nhưng đừng có đυ.ng tay đυ.ng chân”
Lệ Khiết Minh rụt tay lại, có chút ngỡ ngàng. Hắn cư nhiên lại hôn lên tay cô, đây là Lệ gia, nếu có ai nhìn thấy hình ảnh này không phải sẽ ngang nhiên cho rằng cô quyến rũ bạn trai của chị gái mình ư?
Chính vì Lệ Khiết Minh cúi đầu mải suy nghĩ nên không nhìn thấy ánh mắt đầy thâm trầm lửa giận của Đông Dịch. Hắn khẽ hừ lạnh trong lòng. Cô gái ngu ngốc này chính là vừa cự tuyệt hắn. Hắn không cho phép. Nhanh thôi, cô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
****
Đông Dịch đặt xuống bàn làm việc của Lệ Trâm một tờ giấy. Hắn hờ hững: “Kí vào”
Lệ Trâm vừa đọc, khuôn mặt lập tức bất biến, trắng bệch. Cô nén nước mắt, có chút chần chừ hỏi lại:
“Đây là — ”
“Cô đang giả bộ ngu hay ngu thật? Đây là bản kết thúc hợp đồng, cô nhanh một chút mau kí vào”
Lệ Trâm chết lặng. Không phải còn bốn tháng nữa mới kết thúc hợp đồng sao? Sao lại…
“Tại sao?”
“Hửm?” Đông Dịch nhướn mày, lôi từ trong túi ra một điếu thuốc, bình tĩnh mà châm lửa, thở ra một luồng khói, ma mị đẹp đẽ đến hớp hồn người khác, “Chỉ là tự nhiên muốn kết thúc sớm một chút thôi”
Lệ Trâm không biết mình đã kí vào tờ giấy như thế nào và đưa cho hắn tờ giấy như thế nào. Chỉ biết rằng, khi đưa giấy, cô đã hỏi một câu:
“Cậu đã khi nào có tình cảm với tôi chưa?” Lệ Trân trái tim cực kì run rẩy, chỉ sợ rằng hắn sẽ đáp lại là không bao giờ. Yêu cũng được, thích cũng được, quý cũng được…
Nhưng Đông Dịch không trả lời, hắn chỉ lẳng lặng dập tắt đuối thuốc. Như có như không lập lại câu nói mà lần nào hắn cũng nói:
“Lệ Trâm, tôi đã nói rồi, đừng bao giờ yêu tôi, tôi sẽ không đáp trả lại tình cảm của cô”
Sau đó, hắn đi ra ngoài, lưu lại trong tầm mắt Lệ Trâm một bóng lưng kiên cường vững chắc mà cô đơn. Đông Dịch đủ vô tình để làm tổn thương một trái tim yêu hắn.
Lệ Trâm khụy gối xuống, dựa lưng vào tường mà khóc.
Cô không khóc gào lên, chỉ yên lặng nức nở, nhưng trong cái không khí yên tĩnh quỷ dị này, thật là làm đau lòng con người.
Tiếng khóc nhỏ nhẹ như thế, nhưng đau đớn xé lòng người.