Gần đây, Lệ Khiết Minh bắt đầu thuờng xuyên ngủ ngày, lại hay biếng ăn. Cả người vốn đã gầy lại còn gầy hơn. Đông Dịch đã đổi nhiều phương pháp nấu ăn, nhiều thực đơn khác nhau nhưng không hiệu quả.
Lệ Khiết Minh phồng má nhìn vào bàn cơm đầy ắp trước mặt, cảm thấy thật khó nuốt. Cô không hiểu bản thân mình từ bao giờ đã có những thói xấu như vậy nữa. Hay có lẽ là bị Đông Dịch chiều hư mất rồi? Hắn cùng cô ngọt ngào một chút là cô liền ăn không cảm thấy ngon miệng.
Lúc này, một người hầu bê lên một đĩa tôm hấp thơm lừng, nhưng vào mũi Lệ Khiết Minh ngửi liền cảm thấy buồn nôn. Cô vùng vẫy ra khỏi người Đông Dịch, cả người yếu đuối chạy vào nhà vệ sinh gần đó.
Đông Dịch nhìn theo tấm lưng gầy của bảo bối, liền lo lắng chạy theo sau cô, vừa vào đênz nhà vệ sinh liền thấy Lệ Khiết Minh đang nôn thốc nôn tháo. Cô vốn từ sáng đến tận bây giờ chưa có cái gì vào bụng, khi nôn ra lại toàn nước, đến rát cả cổ họng. Đông Dịch lấy cho cô một cốc nước, vỗ vỗ lưng, có chút không hiểu hỏi, “Bảo bối, bị làm sao vậy?”
Lệ Khiết Minh lắc lắc đầy tỏ vẻ không biết, đến khi đứng lên đã phát hiện bản thân không còn sức lực, phải nhờ vào Đông Dịch bế vào phòng.
Đông Dịch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, quả thật thấy lòng đau như cắt. Hắn đặt cô xuống giường, ôn nhu đắp chăn ấm sau đó chưa kịp để Lệ Khiết Minh nói gì đã cầm điện thoại gọi điện cho bác sĩ.
Lệ Khiết Minh muốn níu lấy tay hắn, nói rằng đừng gọi. Cô chợt nhớ ra đã một tháng nay cô vẫn chưa đến ngày, thậm chí còn cảm thấy khó chịu bức bối trong lòng. Nhưng nhìn đến dáng vẻ người đàn ông đang vì lo lắng cho cô mà hàng lông mày rậm nhíu lại, giọng nói trầm tĩnh thuờng ngày liền trở nên gấp gáp.
Lệ Khiết Minh cảm giác như trái tim mình cũng sắp bị nấu thành nước rồi. Phải là người đàn ông yêu mình như thế nào, mà ngay cả hình tượng bản thân cũng đều phá bỏ thế chứ? Một lát sau, vị bác sĩ chạy đến, có lẽ vì quá gấp gáp mà hơi thở gấp gáp, mặt mũi cũng đỏ bừng vì nóng. Ông nhanh chóng khám cho Lệ Khiết Minh giờ phút này đã ngủ say trên giường vì mệt mỏi, xong thỉnh thoảng còn khe khẽ liếc mắt sang vị thiếu gia nào đó đang sốt ruột kia.
Thu lại dụng cụ khám bệnh, vị bác sĩ hắng giọng,
“Tiên sinh, ngài không cần lo lắng gì nhiều. Mệt mỏi trong người, nôn nghén đều là những triệu chứng bình thuờng ở phụ nữ mang thai, không cần ––– ”
“Ông nói cái gì hả?”
Vị bác sĩ chưa nói hết đã bị giọng nói vì kích động mà trở nên gấp gáp của Đông Dịch. Nhìn lên bộ mặt đang tỏa ra khí lạnh của hắn, ông nuốt nước bọt một hơi, nói tiếp:
“Tiểu thư đã mang thai được năm tuần. Tuy nhiên sức khỏe rất yếu, phải thuờng xuyên bồi bổ sức khỏe. Nếu cô ấy muốn ăn cái gì thì cũng đừng cấm. Phụ nữ mang thai chính là rất khó ăn, nên ngài phải chịu khó đừng để tiểu thư bỏ một bữa nào cả” Đông Dịch dường như không nghe thấy lời vị bác sĩ nói. Hắn trong đầu chỉ ong ong dòng chữ ‘cô ấy có thai’. Tâm tình hắn kích động hơn bất cứ thứ gì hết, cảm giác dường như trên đời này tất thảy đều không quan trọng nữa rồi.
Bác Trần vẫn luôn đứng đằng sau, nghe lời bác sĩ nói như vậy cũng kích động không kém. Dù sao cũng là sắp có thêm một tiểu thiếu gia hay một tiểu tiểu thư trong cái nhà này, hơn nữa bà không nghĩ sẽ có một ngày, lại có thể tự tay chăm sóc cho những đứa con của thiếu gia ngạo kiều ngày xưa bản thân chăm sóc.
.
Vị bác sĩ kia được bác Trần tiễn xuống dưới nhà. Trong phòng giờ chỉ còn lại Đông Dịch tâm tình vẫn kích động, đè nén vui sướиɠ lại trong lòng, hắn lại gần, đem Lệ Khiết Minh còn đang ngủ ôm lấy vào trong lòng. Bàn tay không chịu được đã sớm mon men chạm vào bụng cô, như có như không im lặng cảm nhận.
Hắn không thể tin nổi ý nghĩ đến ngay hôm nay đã được làm cha. Đây là việc có thể vui mừng đến mức nào.
Bàn tay Đông Dịch xoa xoa vòng tròn trên bụng Lệ Khiết Minh, vẫn còn rất bằng phẳng. Vì quá lộ liễu nên Lệ Khiết Minh mặc dù đang ngủ say đến mức nào cũng vị quấy nhiễu mà thức dậy.
Đẩy ra cái tay đang làm loạn trên bụng mình, cô cáu gắt hỏi:
“Anh đang làm gì vậy?”
Đông Dịch không trả lời, bàn tay lại mon men đến phần bụng của cô, im lặng xoa xoa. Trông như một đứa trẻ to xác tò mò nhiều thứ hay ho.
Lệ Khiết Minh: “…”
Cái gì vậy? Xác định đây là Đông Dịch chứ?
“Em hỏi anh, anh đang làm cái gì vậy?”
Trong người không quá thoải mái, thế nên Lệ Khiết Minh lú này đang rất khó chịu, không hiểu sao lại muốn cáu gắt gây chuyện.
Mà Đông Dịch cũng không tức giận đối với lời nói cáu gắt của Lệ Khiết Minh nói với hắn, hắn bạc môi mỏng như mấp máy mấy chữ: