An Kiều đứng trước Lãnh Niên Ngạo, cảm nhận lấy hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai bản thân. Hơi ấm ôn nhu nóng bừng muốn thiêu đốt cả trái tim cô.
“Về lại bên cạnh anh, được không?”
Lãnh Niên Ngạo luôn có một sự tự tin, tin rằng tất cả phụ nữ đã từng tiếp xúc với hắn đều bị hắn làm cho rung động. Vì sự tự tin này, hai năm trước, hắn mất An Kiều.
Hai người đứng nơi vườn hoa, bên tai còn vang lên tiếng nhạc của một nghệ sĩ nổi tiếng.
Ái tình là gì? Yêu là gì? Vì yêu mà khổ, vì ái mà đau! Một chén rượu cay nồng trong hơi ấm của tình yêu. Anh mất em trong những đêm đen mù mịt. Đem tình yêu đong đầy một mảnh tình, dâng cho người, mãi mãi, về sau…
An Kiều lặng lẽ cười, “Không thể” Nụ cười của cô nhẹ nhàng lại thê lương, “Không thể về bên anh nữa” Con người thuờng không trân trọng những gì bản thân đang có, chỉ đến lúc mất đi rồi mới nhận ra. Nhưng nhận ra rồi, thì làm gì nữa? Một lời xin lỗi không đủ để bù đắp lại quá khứ. Hành động cảm thuơng đến cỡ nào cũng không xóa được sự thật của những tổn thuơng hắn mang đến cho cô.
“Tại sao?” Giọng của Lãnh Niên Ngạo nhỏ đến mức chính hắn cũng khó nghe được, “Chúng ta đã có con”
Nhưng kì lạ, là An Kiều lại nghe được, trong đêm tối với những ánh sáng yếu ớt được hắt ra, cô nói, “Nó không phải là con của anh, đó là con của Tôi và Phong. Lãnh Niên Ngạo, chuyện gì qua cũng qua rồi, tôi không muốn nhớ đến hận thù đó nữa. Tôi sẽ không hận anh, và cũng không yêu anh”
Nói xong, An Kiều quay lưng bước đi, lưu lại một bóng dáng kiên cường của người phụ nữ. Vì quá mệt mỏi, nên cô không muốn bên hắn nữa. Đem trái tim cô giữ lại, chà đạp đến khi hết sức lực mới chịu buông tha, vậy rốt cuộc còn muốn gì nữa? Vì từ bỏ hắn, cô lựa chọn nói dối. An Tiểu Tranh là món quà duy nhất mà cô có được khi đánh đổi đi thanh xuân của mình.
Lãnh Niên Ngạo nhìn người con gái mặc váy tím sẫm hòa vào bóng đêm cùng dòng người. Bên tai vẫn văng vẳng lên tiếng nhạc,
Tình yêu đếm rồi đi như một cơn gió, hóa thành cánh hoa biến mất. Hoa sẽ tàn, gió rồi cũng đi, yêu nhiều đến mấy rồi cũng sẽ phai mờ. Cô bé ngày xưa không còn ngốc nghếch bám theo chàng trai năm ấy…
.
Hai tháng sau…
An Kiều mặc váy cưới trắng sạch tinh khiết. Cô nhìn vào trong gương, một người phụ nữ mặn mà theo năm tháng, là hình ảnh của người mẹ một con.
Bên ngoài xa hoa sang trọng, khắp nơi đều là hoa hồng neon đắt đỏ, mọi người ăn mặc sang chảnh diện lên một bộ trang phục ấn tượng nhất. Hôm nay, là ngày cưới của An Kiều và Hùng Thần Phong.
Trong hai người đàn ông, một người cô yêu, một người yêu cô, cô đã chọn người yêu cô.
Năm tháng mài dũa đi trái tim của cô sẽ không còn vì bất cứ ai mà đập nữa.
Hùng Thần Phong đã nói, hắn sẽ chờ, chờ cho đến một ngày nào đó cô chủ động mở lòng, tình nguyện yêu hắn, bên hắn….
Nhìn vào đôi mắt hắn tràn đầy hạnh phúc khi trao nhẫn cho cô, dường như An Kiều thấy được bóng dáng của chàng thanh niên sôi nổi năm nào, cả gương mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi cười với cô và nói, “Tớ lấy được rồi nhé, là đĩa phim của nghệ sĩ nổi tiếng mà cậu thích nhất. Tặng cho cậu nhân ngày sinh nhật”
Một đời này, cứ ngỡ nhân duyên rồi sẽ về bên nhau.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, nhân duyên của Lãnh Niên Ngạo không phải là Lệ Khiết Minh, cũng không phải là An Kiều, mà thuộc về một người con gái khác.
Bên ngoài, Lãnh Niên Ngạo nhìn đến nụ hôn của An Kiều và Hùng Thần Phong. Hắn nhắm mắt, xoay người bước đi.
Trong đầu vang lên những tiếng nói của cô gái nhỏ năm nào, kí ức vỡ tan, chìm vào quên lãng.
Đáng lẽ ra không nên bỏ lỡ cô ấy.
Đáng lẽ ra, không nên như vậy
Cuộc tình này ngay từ đầu đã sai người, sai thời điềm, sai tình cảm, sai luôn cả bước đi.
Thanh xuân của An Kiều chỉ khắc ba chữ: Lãnh Niên Ngạo
Nửa đời sau của Lãnh Niên Ngạo khắc hai chữ: An Kiều.
Một người vui trong hạnh phúc, người còn lại quay đi.
Sợi chỉ đỏ nối lương duyên giữa hai người kéo dài, rồi sau đó đứt làm hai đoạn.