Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 50: Tâm vô thượng



Trăng sáng treo trên đầu ngọn cây, sáng đến mức có chút phát xanh, giống một cái mâm sứ rơi xuống, thỉnh thoảng bị áng mây che khuất trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo như men sứ đang tróc ra.


Liễu Tiêu Nhi đơn độc nằm trên giường khảm hoa, buông rủ rèm châu, ánh trăng xuyên qua song cửa khép hờ mà chiếu vào, soi rọi lên người nàng. Nàng phe phẩy quạt tròn, ánh mắt nhìn hướng về bức họa vẽ tài tử giai nhân hồng y lục sắc, bỗng nhiên tâm phiền ý loạn không biết từ đâu kéo tới, nàng đem cây quạt ném một cái, quạt đập mạnh xuống đất, trượt xuống đáy bàn gỗ sơn đen rồi mất tung ảnh.


Nàng mở rương ra, bên trong gấp mấy bộ y phục gần đây đặt làm. Tỉ giáp đỏ thẫm thêu chỉ vàng kim, quần lụa thêu đỗ quyên, ngoại bào thêu hoa tròn nhũ kim bạc, mỗi món đều vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Nàng lấy tất cả ra ướm lần lượt lên người, đứng trước gương đi tới đi lui, tự nghĩ hoàng thân công chúa cũng không đẹp đẽ bằng nàng, mới hài lòng đi ngủ.


Đang ngon giấc, có một đôi tay lạnh như băng thăm dò vào chăn, Liễu Tiêu Nhi trăn trở tỉnh lại, lập tức giật mình vội vàng che chăn ngồi dậy hô to: "Có kẻ gian dâm! Có kẻ gian dâm!"


"Liễu Tiêu Nhi, Liễu Tiêu Nhi! Là ta!" Người vừa đến che miệng nàng, ngăn lại âm thanh lảnh lót, Liễu Tiêu Nhi định thần nhìn lại, mới phát hiện là Thư Tình.


Hắn tiều tụy không ít, râu ria xồm xoàm, trên mặt đều là phong trần. Liễu Tiêu Nhi vuốt ngực thuận khí một lúc lâu, mới nói: "Chàng muốn chết sao! Dọa ta như vậy!" Vừa nói, mắt lại đã đỏ lên, "Đồ oan gia nhà ngươi, đi một lần hết mấy tháng, trước còn gửi thư về, sau liền không tin tức. Ta còn tưởng chàng cũng giống mấy gã nam nhân xung quanh, bỏ rơi ta rồi!"


Thư Tình nở nụ cười, nói: "Nhưng mỗi tháng ta đều gửi bạc về a! Sau bận chuyện, liền không chú ý viết thư nữa."


Liễu Tiêu Nhi ngước đầu, lộ ra chiếc cằm trắng như sứ, oán hận nói: "Nếu chàng bỏ ta ta cũng không sợ! Dù sao ta còn có gương mặt người nhìn người yêu này, cũng sẽ không chết đói."


"Nàng nói đi đâu vậy?" Thư Tình gấp gáp, không nhịn được cất cao giọng, đưa mắt nhìn thấy Liễu Tiêu Nhi hốc mắt đỏ hoe, giống như khóe mắt chân mày đều nhuộm sắc đỏ chạng vạng, liền mềm lòng, nhỏ giọng nói, "Liễu Tiêu Nhi, nàng tin ta, bất kể ra sao ta sẽ không bỏ lại nàng. Dù ta chết, cũng phải cho nàng đủ bạc, để nàng nửa đời sau không phải lo cơm áo."


Trăng sáng dịch về đông, chấn song chia ánh trăng thành từng ô vuông, giống như mảnh gốm vỡ đầy đất. Liễu Tiêu Nhi giúp Thư Tình cởi y phục, đem đồ của hắn để lên kệ hoa lê mộc, giầy bẩn đến không ra hình dạng, liền đặt ở cạnh cửa, chờ sáng mai nha đầu tới đem đi giặt sạch.


Hai người nằm một chỗ, ôm lấy nhau, Liễu Tiêu Nhi vùi trong lòng Thư Tình, hỏi: "Nhị Lang, kì thi Hương đã sắp đến, chàng đừng có theo tên Hạ Hầu Liễm kia hồ đồ, an tâm đi học mới là đứng đắn."


Thư Tình nhất thời lắp bắp, nói: "Ta... Ta..."


"Tuy vị đại ca kết nghĩa của chàng giúp đỡ chúng ta không ít tiền bạc, nhưng cuối cùng vẫn không phải là một người đứng đắn. Hiện nay còn phải trông vào chi phí hắn cung cấp cho chàng, tạm thời không nên cắt đứt hẳn, nhưng về sau chàng bảng vàng đề tên, làm Cử nhân lão gia, thì không thể cùng hắn lăn lộn nữa."


Trong lòng Thư Tình loạn thành một mảng, hắn muốn theo lời Hạ Hầu Liễm nói, nói cho Liễu Tiêu Nhi mình là một người phạm tội giết người, thứ liều mạng, nhưng làm sao cũng nói không nên lời. Ấp úng nửa ngày, ủ rủ nói: "Liễu Tiêu Nhi, ta sẽ không đi thi, nàng đừng nghĩ nữa."


"Làm sao! Cái tên Hạ Hầu Liễm đó không chịu cung cấp cho chàng nữa !" Liễu Tiêu Nhi bật ngồi dậy.


Thư Tình cũng bò dậy, cúi thấp đầu nói: "Ta không phù hợp với việc học hành, nàng chết tâm đi. Ta đi theo sư ca làm giao dịch mua bán tốt vô cùng. Chính là như vậy, nàng chớ nói gì nữa." Nói xong, lại ngủ trở về, quay lưng lại, tùy ý Liễu Tiêu Nhi làm sao đánh đấm hắn, hắn cũng không lên tiếng.


Liễu Tiêu Nhi ngồi ngây ra trên giường, nhìn tay chân mình xanh trắng, sáng lên dưới ánh trăng, ánh trăng kia giống như mang theo băng đá, chiếu vào tay chân khẽ lạnh lẽo, mà càng vậy da thịt lại càng trắng hơn, gần như trong suốt.


Thư Tình, người như Hạ Hầu Liễm, Liễu Tiêu Nhi thấy không ít. Lăn lộn giang hồ bán qua buôn lại, làm vài việc bợ đỡ người ta, có kẻ đụng đại vận, thì kiếm được mâm cao cỗ đầy, nhưng càng nhiều hơn những kẻ nửa đường lật thuyền đứt gánh, cả đời không ngóc đầu dậy nổi. Huống chi, Thư Tình là theo chân, dựa hơi người ta mà sống, được bữa sớm lo bữa tối.


Cái tên Hạ Hầu Liễm đó, xem ra cũng có mấy phần đầu óc, trong ánh mắt hắn có vẻ ngoan cường, là có thể kiếm được ra tiền. Những thứ quần áo trang sức trong rương của nàng, không phải là Thư Tình cầm tiền của Hạ Hầu Liễm mà mua sao? Nhưng người ta là người ta, Thư Tình lại ngốc nghếch như vậy, không thi khoa cứ, thì không làm được cái gì.


Nàng cũng từng thăm dò qua, Thư Tình là một hán tử nghèo khó, không cha không mẹ không của cải, trước đây đi theo sư phụ lăn lộn giang hồ, bây giờ cùng Hạ Hầu Liễm lăn lộn giang hồ, nào có cái tiền đồ gì?


Liễu Tiêu Nhi buông rèm, nhất thời đen nhánh một mảnh, ánh trăng ngập tràn bên ngoài, cũng không tiến vào đươc. Nàng nằm xuống, Thư Tình cực kỳ mệt mỏi, đã ngủ say, nàng nghe nam nhân hô hấp nặng nề, từ từ nhắm mắt.


Ngày thứ hai Thư Tình liền theo Hạ Hầu Liễm đi, Liễu Tiêu Nhi đứng ở trên lầu cao, yên lặng nhìn hai người bọn họ ngồi thuyền từ từ xa dần. Người mặc áo gai đen đó là Hạ Hầu Liễm, đang ngồi xổm trên bao muối, không biết đang cùng người chuyển hàng nói chuyện gì. Thư sinh mặc áo sam xanh nhạt kia là Thư Tình, còn đang hướng về phía nàng vẫy tay. Liễu Tiêu Nhi hờ hững xoay người, dẫn nha hoàn đi.


——————


Hạ Hầu Liễm về Già Lam. Trừ ngày dỗ Hạ Hầu Bái cùng lúc sang năm mới, Hạ Hầu Liễm cơ bản không trở về. Thôn dưới chân núi vẫn tiêu điều lẻ loi như vậy, vài gian nhà tranh dựng chung một chỗ, vài đứa trẻ nhoai nhoai đứng nơi đất trống luyện đao, chúng thấy Hạ Hầu Liễm cùng Thư Tình cưỡi ngựa qua, liền ngưng lại nhìn, ánh mắt âm độc, mang theo mùi vị lạnh lẽo, giống như sắt thép chôn vùi đã thật lâu.


Hạ Hầu Liễm biết bọn chúng đang nhìn theo đao hắn treo bên ngựa, có đao là có thể treo thẻ tên, rời núi đi. Nhưng bọn chúng không biết, phần lớn người đi không về được nữa.


Hạ Hầu Liễm lên Hắc Diện Phật hỏi thăm sức khỏe Trì Yếm, tên kia mấy ngày trước mới từ Ngõa Lạt trở lại, còn đem cho hắn khuyên tai ngọc lưu ly nạm vàng mà người Ngõa Lạt đeo, nghe nói là gỡ từ tai của người bị chém đầu, ở Ngõa Lạt bán vô cùng đắt, chỉ người có thân phận mới được đeo.


"Ngươi không phải là muốn ta làm cái lỗ trên tai đi?" Hạ Hầu Liễm nắm chiếc khuyên tai dưới ánh mặt trời nhìn tới nhìn lui, ngọc lưu ly trong suốt phản chiếu ra ngũ quang thập sắc.


Trì Yếm vén tóc mình lên, tai phải của hắn cũng có một chiếc khuyên giống y như đúc, màu lưu ly nhàn nhạt cực giống ánh mắt hắn, trong suốt không tỳ vết, phản chiếu vô hạn thiên quang vân ảnh, và cả một thế gian minh lệ đẹp đẽ. Hạ Hầu Liễm lúc này mới phát hiện, Trì Yếm chỉ đưa cho hắn một chiếc khuyên.


"Nhìn đàn bà quá đi, " Hạ Hầu Liễm nhìn lỗ tai Trì Yếm nói, "Đường đường đại nam nhân lại chơi cái thứ này, của đám nữ nhân."


"Nam nhân Ngõa Lạt đều đeo." Trì Yếm đáp, "Hai chiếc khuyên giống hệt nhau, như ta và ngươi, vừa vặn."


"Chúng ta là người Đại Kỳ, cũng không phải người Ngõa Lạt." Hạ Hầu Liễm nhếch mép một cái, đem khuyên tai cất vào hà bao, nói, "Đánh chết ta cũng không đeo."


Trì Yếm mặt như đưa đám, bất quá hắn không nói gì, chỉ hướng mắt đi xem nắng chiều tràn khắp núi đồi, tà dương đã tàn một nửa, giống như phủ một tấm màn đỏ mỏng manh lên tầng không. Gió vù vù thổi tới, dội trên mặt lành lạnh, hai người bọn họ ngồi trên đỉnh núi, thật giống như vây quanh bởi vân hà, bốn phía đều là đỉnh sơn cước như vết mực vẩy qua, đám mây mù ở giữa tựa lông chim, đang chậm rãi bay lượn.


"Trì Yếm, ngươi có biết kho công văn giấy tờ của Già Lam ở đâu?" Hạ Hầu Liễm đột nhiên hỏi.


Hắn sở dĩ trở lại, chính là bởi vì kho này. Già Lam quy củ sâm nghiêm, tất cả các lần thích khách ám sát đều có văn thư ghi chép lại, bao gồm cả thông tin của con mồi, sở thích, gia sản thời gian, địa điểm, thời tiết lúc ám sát cùng với người được cử làm trợ thủ, hết thảy ghi chép trong văn kiện, văn kiện lại được sắp xếp trong kho.


Mẹ hắn đã từng hứa lúc đi sẽ yêu cầu Già Lam phái trợ thủ, nhưng ban đầu khi hắn đi Liễu Châu tìm Hạ Hầu Bái, lại không một ai biết người chết ở Bắc thành đó chính là nàng. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng Hạ Hầu Bái lừa bịp mình, nhưng bây giờ xem lại, có thể Hạ Hầu Bái đã từng yêu cầu người giúp. Mà kẻ đó, rất có thể căn bản không hề đi tiếp viện Hạ Hầu Bái, hơn nữa không biết thông qua phương pháp gì, lại miễn bị Già Lam truy cứu trách nhiệm.


Cho nên chỉ cần tìm được công văn của Hạ Hầu Bái, sẽ tìm được kẻ đó, liền có thể biết rốt cuộc là ai hại mẹ hắn.


Trì Yếm thật lâu không lên tiếng, tận khi nắng chiều đã lụi tàn, mới rũ ánh mắt hỏi: "Người đã chết, quan trọng như vậy sao? Có quan trọng hơn người còn sống không?"


Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, hỏi: "Có ý gì?" Hắn nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm mi mắt rũ thấp, lông mi che phủ con ngươi, hiện ra vẻ thâm trầm hắn không thường có.


Trì Yếm không nói nữa lời, chỉ đem Hạ Hầu Liễm dẫn vào sơn động, gạt đám dây thường xuân chẳng chịt, một sơn động tối đen cao cỡ nửa người đứng hiện ra, giống như miệng một con dã thú sâu không lường được, chờ uống máu ăn thịt người.


"Hắc Diện Phật rỗng bên trong, kho văn thư ở trong bụng phật." Trì Yếm nói.


"Thì ra trụ trì đi lên từ nơi này!" Hạ Hầu Liễm đáp, "Ngươi làm sao không nói sớm, hại ta mỗi lần leo núi lâu như vậy."


"Vốn ngươi không được phép vào." Trì Yếm nhỏ giọng , "Nhưng..." Hắn ngước mắt lên nhìn Hạ Hầu Liễm, con ngươi to đen láy điềm tĩnh lại bình yên, "Chỉ cần là nguyện vọng của ngươi, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện."


"..." Hạ Hầu Liễm không biết nói gì cho phải, khô cằn cất tiếng cám ơn, khom người đi vào.


Trì Yếm bỗng nhiên gọi hắn, hỏi: "Tiểu Liễm, ngươi muốn làm trụ trì sao?"


Hạ Hầu Liễm quay đầu, nghi ngờ nói: "Linh tinh gì thế? Ta cũng không phải thằng ngốc, suốt ngày gõ cá gỗ niệm kinh."


Trì Yếm không nói gì nữa, buông đám thường xuân phủ xuống, bên trong sơn động nhất thời tối đen, Hạ Hầu Liễm móc ra hộp quẹt, thổi một cái, lửa cháy lên. Hạ Hầu Liễm đứng tại chỗ một hồi, nghĩ tới lời Trì Yếm vừa nói. Thấy có chút mùi vị không đúng, Trì Yếm là một người không có nguyện vọng, cho nên lấy nguyện vọng của Hạ Hầu Liễm là nguyện vọng của mình. Nhưng như vậy lại giống như đã nợ Trì Yếm điều gì đó, khuyên tai trong túi bỗng trở nên thật nặng, hắn chợt nhớ tới mình chưa từng nghĩ muốn đem tặng Trì Yếm cái gì.


Haiz, bỏ đi. Hạ Hầu Liễm không suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm bước xuống bậc thang. Không biết bao nhiêu bậc, ít nhất phải có chừng một trăm, phía trước liền thông suốt, hiện ra một khoảng trống lớn, bày mấy cái bàn, bên trên để đầy chai chai lọ lọ. Hạ Hầu Liễm đi mấy bước, dưới chân bỗng nhiên có một hòn đá tròn vo, Hạ Hầu Liễm nhặt lên nhìn, thì ra là một viên thuốc nhỏ.


Chung quanh vách đá để mấy chậu hoa cỏ, ở giữa có một bụi hoa, không có lá cây, chỉ có một đóa hoa đỏ lớn cỡ bàn tay, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nhỏ dài cuộn vào trong, giống như răng nanh dính máu, có một vẻ yêu dị không nói ra lời.


Chỗ này không phải là nơi trụ trì chế thuốc đi? Hạ Hầu Liễm vừa quan sát vừa nghĩ, hắn có xúc động muốn đem nơi này đốt sạch, tránh cho trụ trì tiếp tục gieo họa. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thôi, dẫu sao hắn là tới tra văn thư, cũng không cần gây thêm rắc rối.


Trước mặt bỗng nhiên truyền tới tiếng rên rỉ, Hạ Hầu Liễm vội thổi tắt lửa, lần mò đi về phía trước. Tiếng rên rỉ càng ngày càng gần, sơn động đằng kia lóe lên một ánh nến, Hạ Hầu Liễm men theo mà đi, nhìn thấy bên vách đá có một hàng chăn đệm, ước chừng mười mấy chiếc, bên trên nằm đầy người. Sắc mặt bọn họ xanh xanh trắng trắng, miệng khẽ mở, có người còn phát ra tiếng rên nho nhỏ, có người thì đã không còn sức mà kêu, xem chừng không giữ được mạng bao lâu, đã chết hơn phân nửa.


Hạ Hầu Liễm đi tới, lại nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc. Có một thích khách năm ngoái trốn đi, bị Thu Diệp bắt trở lại, sau đó liền không thấy tung tích. Hạ Hầu Liễm còn cho là đã bị chém đầu, không ngờ lại ở chỗ này.


Hạ Hầu Liễm cũng không trì hoãn, tiếp tục đi xuống. Tầng kế tiếp quả nhiên chính là kho văn thư, những giá sách chằng chịt cao quá đầu người, giữa hai giá sách chỉ có đường đi hẹp đủ cho một người. Hắn mở to mắt tìm kiếm đám hồ sơ phủ đầy bụi bặm, rốt cuộc ở ô giữa cùng tìm được hồ sơ "Già Lâu La " . Tất cả tài liệu bên trong đều liên quan tới các triều đại Già Lâu La, hắn lật tới trang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy bức họa Hạ Hầu Bái.


Bức tranh này không biết ai vẽ, trừ gương mặt thì không có chỗ nào giống Hạ Hầu Bái. Vẽ một nữ nhân mày mắt nhanh nhẹn, thản nhiên nở nụ cười, giống như một thiếu nữ khuê các không rành thế sự, nơi nào giống Già Lâu La giết người như ngóe? Nhưng Hạ Hầu Liễm vuốt bức tranh kia, hốc mắt lại đỏ lên. Hắn dùng sức lau mắt, đem hồ sơ lật xem.


Trong hồ sơ ghi lại từng lần ám sát của Hạ Hầu Bái, bắt đầu từ năm mười hai tuổi, thẳng đến ba mươi lăm tuổi. Hạ Hầu Liễm trực tiếp lật tới phía sau, muốn nhìn trận chiến cuối cùng của Hạ Hầu Bái, nhưng phát hiện một mặt kia đã bị ai xé mất, chỉ còn lại một chút góc giấy nham nhở nơi kẽ sách, giống như một hàng răng.


Thật ra Hạ Hầu Liễm đã sớm dự liệu được, chẳng qua không cam lòng, ôm một tia hy vọng mong manh. Đến nay, hy vọng giống như cát trong lòng bàn tay, cũng theo gió mà tuột mất. Hạ Hầu Liễm ngây người tại chỗ hồi lâu, lật về trước vài trang.


Năm Càn Nguyên thứ hai mươi tám mùa hạ tháng tư đinh tỵ, Thanh Châu, mưa to. Già Lâu La ở đại nhai Nam thành chém chết Tào Bang Diệp Tú.


Năm Càn Nguyên thứ hai mươi bảy mùa thu tháng bảy đinh mùi, Bách Chỉ Nhai, mưa. Già Lâu La ở cổng chào Hạ Thị chém chết Gia chủ Hạ Gia.


Năm Càn Nguyên thứ hai mươi bảy mùa hạ tháng sáu giáp thần, đảo Đào, mưa to. Già Lâu La ở thôn Vũ gia truy kích quân tử đao Nhị đương gia Mộc Thanh, mười người vây bắt, tẫn giết toàn bộ.


...


Hạ Hầu Liễm lại lật vài tờ, bắt đầu từ năm Càn Nguyên thứ hai mươi sáu, mưa to, mưa to, mưa, mưa, mưa to... Tất cả đều là ngày mưa! Thì ra, người kia đã sớm muốn mẹ hắn chết! Thanh Châu gần biển, tháng tư nhiều mưa nhất. Bách Chi Nhai gần biển, các quý hạ thu mưa liên tiếp như thác đổ. Đảo Đào cũng vậy. Người kia cố ý muốn Hạ Hầu Bái đi ám sát vào mùa mưa, là muốn tăng thêm thương thế cho nàng!


Rốt cuộc là ai, mới có thể có quyền lực kiểm soát giao dịch bát bộ Già Lam? Là ai...


Đầu Hạ Hầu Liễm đau đớn từng trận, hắn biết câu trả lời kia, cái bóng dáng đen nhánh đó hiện lên trong đầu hắn, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.


Nhưng tại sao phải làm như vậy? Hạ Hầu Bái là đệ nhất đao của Già Lam, nàng chưa bao giờ phản bội. Tại sao? Hắn lại lật trở về trang vẽ kia, góc tranh có một vết mực nhàn nhạt, đề tên người họa, cơ hồ nhìn không rõ.


Phía trên viết là: Thí Tâm.


Tay Hạ Hầu Liễm run rẩy, tập giấy mà tựa như nặng ngàn cân, khiến hắn không nhấc lên nổi. Bả vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, Hạ Hầu Liễm giật bắn mình.


"Là ta." Thu Diệp từ phía sau đi ra, "Ta cũng biết, ngươi sẽ tới nơi này."


"Sư phụ." Hạ Hầu Liễm đỏ mắt.


Thu Diệp đem hồ sơ thả lại vào giá sách, thấp giọng nói: "Đi thôi, đi ra ngoài hãy nói."


Vừa dứt lời, phía trên có tiếng bước chân truyền tới, hai người đều cả kinh, Hạ Hầu Liễm nhanh chóng thổi tắt hộp quẹt, cùng Thu Diệp trốn vào chỗ sâu nhất của giá sách.


Tiếng bước chân tiến gần, một người đàn ông giơ cao ánh nến xuất hiện ở phía trước, Hạ Hầu Liễm khom người, từ khe hở nhìn diện mạo người kia. Mặt hắn bị giá sách che lại, Hạ Hầu Liễm chỉ có thể nhìn thấy giữa ánh sáng lập lòe, hắt lên vách tường một bóng dáng kéo dài, một chút lay động cũng không có. Hạ Hầu Liễm cảm thấy mình như hoa mắt, hắn nhìn lại nhìn, giống như thấy cả đơn động đều nhảy nhót đầy quỷ ảnh, từng chút từng chút, tràn ra khắp nơi.


Người kia không nói gì, trầm mặc, đứng nơi Hạ Hầu Liễm mới vừa đứng. Đưa tay chạm lên hồ sơ của Già Lâu La, ngừng hồi lâu.


Rốt cuộc, hắn rút ra, lật tới trang có bức họa Hạ Hầu Bái  kia, hắn dè dặt đem nó từng chút từng chút xé xuống, đặt lên trên ngọn lửa. Lửa liếm lên bức hoa, nhéo lên cả cõi lòng Hạ Hầu Liễm, hắn nhìn thấy nét mặt tươi cười rạng rỡ của Hạ Hầu hóa thành tro bụi, tản vào không trung, không còn chút tung tích.