Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 55: Giang hồ dạ vũ



Đêm, mưa gió mịt mờ.


Trời quay lưng, bốn phía một mảnh đen nhánh, sấm sét ầm ầm, mưa gào gió thét, trên đường vốn đèn đuốc sáng choang huyên náo nay hoảng hốt người tán ngựa loạn. Tiểu thương liểng xiểng thu đồ, hàng rong dựa đòn gánh dười trà lâu tránh mưa, thuận tiện uống một chén Cao Toái nóng hổi. Phu xe vội vàng kéo ngựa chạy nhanh, xe lốc cốc cán qua một cái xẻng rác lăn lóc giữa phố. Người đi đường lấy ống tay áo che đầu chạy, thoáng chốc toàn thân đã ướt nhèm.


Trong một sân nhỏ ở Tĩnh Cung Phường sau miếu Phúc Tường, Thẩm Quyết bưng chén trà nóng ngồi dưới mái hiên, dù giấy tựa bên chân. Trong sân lá rụng xoay mấy vòng bay xuống, y lẳng lặng nghe tiếng thế nhân bôn tẩu ngoài kia, mưa rơi sôi sục.


Giữa phong vũ, y mơ hồ nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng vang ầm ầm như sấm nổ, đó là một đám hắc y phiên tử khoác áo tơi đội mưa chạy tới. Y khe khẽ thở dài, hướng nhìn về nơi đình viên cô quạnh.


Mười năm, tính từ lãnh cung ly biệt, y cùng Hạ Hầu Liễm đã chia xa mười năm.


Ban đầu, y còn có thể nghe tin tức về Hạ Hầu Liễm, Vô danh quỷ thừa kế Hoành Ba là nhân tài mới nổi của Già Lam, mang theo Chiếu Nguyệt dạ hành, thầm lặng giết người. Sau đó, y nghe nói Hạ Hầu Liễm qua lại kỹ quán Tô Hàng, thỏa thích cao ca, bộ dạng phóng lãng, ca cơ xướng nữ lấy lấy hắn lâm hạnh làm vinh. Về sau nữa, nội gián trong Già Lam truyền tới tin tức, Hạ Hầu Liễm một mình ám sát Thí Tâm, Già Lam nội loạn, mà Hạ Hầu Liễm từ đây mất tích, hoàn toàn không có tin tức.


Hạ Hầu Liễm giống như một giọt sương mai bốc hơi dưới ánh mặt trời,  vô tung vô ảnh.


Một năm trước, thủ hạ của y bất ngờ phát hiện Hoành Ba bị bán đấu giá ở chợ đen Đài Châu. Y bắt kẻ bán đấu giá đến thẩm vấn, người bán cung khai nhặt được Hoành Ba trên thi thể cướp biển lúc tấn công lên Đài Châu. Thế nhưng cũng không cách nào chứng minh Hạ Hầu Liễm đã từng đi qua nơi đó. Thật ra thì, từ khi Hạ Hầu Liễm rời khỏi Già Lam đã qua ba lần rằm tháng bảy, hắn tuyệt không còn đường sống.


Ban đầu, Thẩm Quyết còn ôm hy vọng, càng về sau, hy vọng càng mong manh, thẳng đến hôm nay, cũng có thể coi là lúc y nên đối mặt với thực tế. Hạ Hầu Liễm, tên thích khách kia, có lẽ sớm đã chết ở vào ngày ám sát Thí Tâm hôm đó, hoặc có lẽ chết ở một đêm rằm tháng bảy độc phát tác. Hài cốt thối rữa tàn lụi trong bùn đất, bị kên kên gặm ăn, bị vòi phệ cắn hỏng. Cực Lạc, cuối cùng không đến được tay hắn.


Từ nay trở đi, y cùng Hạ Hầu Liễm, trừ kiếp sau, sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.


Cả đình viện phủ đầy mưa gió cùng lá rụng, y cúi đầu nhìn dòng nước chảy róc rách theo mái hiên cuốn mấy chiếc lá trôi xa, đưa tay tiếp lấy  giọt mưa từ trên mái rơi xuống, lòng bàn tay lạnh như băng, gió thổi tới, trên mặt cũng là một mảnh lạnh lẽo.


Đến nay, lão hoàng đế bệnh tình đã nguy kịch, thuốc kê liên tiếp, nhưng không chút khởi sắc. Y rốt cuộc cùng Ngụy Đức quyết liệt, đem mình đẩy vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Cả triều văn võ, một nửa cười trên sự đau khổ của người khác, khoanh tay đứng nhìn, một nửa đổ dầu vào lửa, hận y không chết sớm một chút.


Hạ Hầu Liễm không còn trên nhân thế, y không còn gì để hy vọng, rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ hết thảy buông tay đánh một trận. Trận chiến này, thành bại bất luận, sinh tử do trời.


Tiếng vó ngựa dừng lại, có người gõ cửa cốc cốc. Hắn không lên tiếng, cửa tự mở ra, Tiền Chính Đức che dù nghênh ngang đi tới, mặc lụa đỏ duệ rải thêu mãng xà, bên dưới chiếc mũ thêu kim tuyến là gương mặt phì nộn béo trắng, ánh mắt nặn ra trên gương mặt đầy thịt một cái khe hở nhỏ.


Thẩm Quyết ngã đài, hắn được lên chức, nắm giữ Đông Hán trở thành uy phong bát diện Đề đốc, hết sức có mặt mũi. Phong thủy luân lưu, lời này rất có đạo lý, Thẩm Quyết phong quang vô hạn nhiều năm như vậy, khắp nơi đè đầu cưỡi cổ hắn, bây giờ rốt cuộc đến phiên y. Hắn vào trong đình viện, cao cao tại thượng nhìn Thẩm Quyết, khóe miệng nhỏ hơi nhếch lên, cười nói: "Thẩm công công, vẫn khỏe chứ."


Thẩm Quyết cũng gật đầu, "Đã khiến Tiền công công lo lắng rồi."


Thẩm Quyết ngồi trên ghế hoa lê mộc, tay bưng chén trà, tám phong bất động, cười nói như thường, tựa hồ người hôm nay suy sụp thất thế không phải mình, mà là con mèo con chó ven đường. Tiền Chính Đức mắt lạnh nhìn y, trong lòng cười y làm bộ làm tịch.


"Bệ hạ giáng chỉ, lệnh công công đi Nam Kinh thủ lăng, hôm nay lập tức lên đường. Lão tổ tông đến cùng vẫn là lòng dạ Bồ tát, thương hại  ngài dầu gì cũng theo lão nhân gia hơn mười năm trời, đặc biệt phái chúng ta tới tiễn công công một đoạn đường." Tiền Chính Đức khom người cười, "Nam Kinh là một nơi tốt, gia gia nghe Tần Hoài giang thủy đêm đêm sanh ca, so với kinh thành còn tâm đắc hơn nhiều. Thẩm công công đi chỗ đó sống đời an ổn, không phải chuyển không tốt."


"Một thái giám tầm thường đi Nam Kinh thủ lăng, có con ngựa già thay đi bộ cũng đã không tệ. Ta một phế nhân không quyền không thế, lại khiến Tiền công công tôn quý tự mình hộ tống, thật là thụ sủng nhược kinh." Thẩm Quyết cúi đầu vuốt ve ly trà bằng sứ xanh trong tay, kéo khóe miệng, "Sợ rằng Tiền công công muốn đưa đi không phải là Thẩm Quyết, mà là thi thể Thẩm Quyết đi. Ngày hôm trước tên thích khách tới ám sát ta kia, đoán không lầm, cũng là nghĩa phụ an bài. Thẩm Quyết ta có tài đức gì, lại khiến cho nghĩa phụ kiêng kỵ đến vậy."


Tiền Chính Đức ngửa đầu cười lớn, "Thẩm Quyết a Thẩm Quyết, lòng biết rõ chuyện, làm sao còn phải vạch ra như vậy ? Kính hoa thủy nguyệt, tuy chỉ là một cái hư ảnh lắc lư, ngươi chỉ cần không động đến nó, nó vẫn là cảnh đẹp ý vui. Chúng ta vốn định chờ ngươi lên đường, trong lúc ngươi ăn uống cho thêm chút liệu, để ngươi ra đi nhẹ nhàng. Bây giờ xem ra, ngược lại cũng không cần nữa."


Vừa nói, hắn lại lắc đầu, "Cây ngã thì khỉ rơi, nhưng cuối cùng lại là cây đại thụ cành lá bề thế xum xuê, gốc rễ to lớn chắc chắn, chặt không hết diệt không xong. Lão tổ tông kiêng kỵ vây cánh của ngươi đã từ lâu, đêm không thể chợp mắt, chỉ khi ngươi đi gặp Diêm vương gia rồi, lão tổ tông mới có thể thực sự an giấc. Ai, nói ngươi là người hiểu biết, nhưng lại cũng là một kẻ cực điểm ngu xuẩn. Ngươi chức Đông Hán Đề đốc làm rõ tốt, cần gì phải cùng lão tổ tông đối chọi? Để rơi vào tình cảnh như vậy."


Thẩm Quyết không đáp, nhìn Tiền Chính Đức cười yếu ớt, lại hỏi: "Dám hỏi tuổi thọ nghĩa phụ lão nhân gia năm nay là bao nhiêu?"


"Lão tổ tông tám mươi có một." Tiền Chính Đức không hiểu dụng ý Thẩm Quyết, thuận miệng đáp.


"Tám mươi mốt rồi..." Thẩm Quyết nhẹ giọng lẩm bẩm, mi mắt rũ thấp, lông mi cong cong, rồi lại ngước mắt lên nhưng lần này khói mù trùng trùng, mi nhọn mũi cao đều chất chứa ầm ầm sấm sét, hắn cơ hồ là cắn răng nói, "Tám mươi mốt rồi, gần đất xa trời , ai có thể đoán được chính xác ngày nào tháng nào hắn liền một mạng đi tong? Nhưng ta làm sao có thể để cho hắn dễ dàng như vậy! ?"


"Ngươi..." Tiền Chính Đức tay run run chỉ y, "Ngươi đúng là tên điên!" Hắn hét lớn, "Không nghĩ tới ngươi cất giấu dã tâm như vậy, xem ra hôm nay, ngươi ngay cả cái cửa này cũng không ra được. Người đâu ! Giết tên súc sinh này!"


Từ trên tường viện chĩa ra rất nhiều mũi tên đen nhánh, đám phiên tử đứng trên vai đồng liêu, đặt tên lên đầu tường, nhắm ngay Thẩm Quyết dưới mái hiên, mũi tên sắc bén ngưng một tia ngân quang lạnh lùng. Thẩm Quyết không nhúc nhích, trà trong tay đã lạnh, mưa vẫn lớn như cũ, mấy đóa cẩm tú cầu tròn vo nơi góc tường đã bị dập tơi tả.


Tiền Chính Đức rống to: "Bắn tên!"


Tên đáp ứng phi ra, mấy chục mũi tên phá vỡ ám dạ âm u, ghim vào màn mưa trùng trùng. Đôi lông mi dài cong của Thẩm Quyết run rẩy, gương mặt to mập nặng nề trước mắt quỵ xuống đất, sau đó hắn ngã úp xuống, lộ ra mũi tên ngắn đen nhánh chằng chịt sau lưng. Hắn cơ hồ bị đâm thành một con nhím, ánh mắt trợn tròn, máu tươi dưới người lan ra, hòa cùng nước mưa, tràn qua rêu xanh lạnh lẽo, chảy vào cống thoát nước bên tường.


Thẩm Quyết buông chén sứ, mở dù giấy, đạp trên gò má mập trắng đầy máu tươi của Tiền Chính Đức, bước ra ngoài cửa. Đám phiên tử đứng trong mưa, mưa rơi nhễ nhại xuống cung tên, dưới lớp áo tơi, duệ vải màu đen ánh lên hoa văn thêu kỳ lân giương nanh múa vuốt. Tư Đồ Cẩn đem áo tơi khoác lên vai Thẩm Quyết, Thẩm Quyết kéo cương ngựa, hướng phiên tử gật đầu.


"Đa tạ chư vị huynh đệ."


"Đốc chủ nặng lời! Ba năm trước, nếu không phải đốc chủ thanh tra cẩm y oan ngục, tiểu nhân đã sớm mệnh tang chiếu ngục!" Có phiên tử hô to.


"Duy phục tùng đốc chủ, nếu không phải đốc chủ, tiểu nhân hôm nay còn là một giáo úy vô danh!"


"Ngụy đức dùng người không khách quan, không có đốc chủ, chúng ta căn bản không có cơ hội xuất đầu!"


Chúng phiên tử đồng loạt quỵ xuống đất, nói: "Bọn ta nguyện vì đốc chủ mà làm yên ngựa, thề thành tâm ra sức!"


"Nếu không có chư vị huynh đệ, cũng không có Thẩm Quyết ta!" Thẩm Quyết phóng người lên ngựa, nhìn về hướng hoàng cung, "Đợi ngày ta về lại kinh thành, chính là ngày Ngụy Đức mất mạng!"


Trong mưa gió thê lương, đoàn kị binh như một đạo sóng ngầm mãnh liệt, chạy vào màn mưa trùng trùng.


————————————


Trời mới vừa sáng, màu lam tối mịt mờ, đông phương hiện lên một tia trắng bạc. Trong hẻm Yết Chi hoàn toàn yên tĩnh, đêm tối xa xăm ngàn oanh vạn yến, đèn hoa rạng rỡ. Trong phòng chứa củi Vân Tiên Lầu, Hạ Hầu Liễm từ trên giường cỏ khô bò dậy, dụi mắt đi ra ngoài, rót nước đứng bên giếng súc miệng rửa mặt, thu thập xong xuôi, liền đi qua của phụ, xuống phòng bếp nấu nước. Trên đường gặp phải những nô bộc khác liền gật đầu một cái coi như chào hỏi. Hắn đem từng thùng nước gánh đến buồng tây hậu viện, bày ở cửa. Cửa sương phòng treo một tấm bảng gỗ, phía trên viết ba chữ to —— "Ôn nhu hương", bên trong yên tĩnh không tiếng động, chắc là còn đang ngủ.


Hạ Hầu Liễm gánh nước vào nhĩ phòng, đổ vào bồn gỗ. Bốn phía ngổn ngang, trên đất có một đôi giày thêu phượng tiên hoa, dưới bàn hương còn có một chiếc áo sam đỏ thêu nhũ bạc, nhăn nhăn nhúm nhúm, như cái giẻ lau. Chậu nước rửa mặt lật úp dưới đất, bình rượu sứ cũng thế, bên trong nước đã chảy khô, chậu vãn hương ngọc bị đạp một cước, cánh hoa thê thảm nát tan trên đất. Nhìn ra được nơi này tối hôm qua trải qua một phen "đại chiến" .


Hạ Hầu Liễm làm bộ không nhìn thấy, đem nước rót vào, lại rắc một tầng dầy cánh hoa hồng, nhất định phải che kín mắt nước mới được.


Đây là thói quen A Sồ người đứng đầu bảng ở Vân Tiên Lâu, mỗi sáng sớm dù trời sập xuống cùng phải ngâm mình tắm cánh hoa. Hạ Hầu Liễm đến Vân Tiên Lầu được bốn tháng, ước chừng cũng phải xách cho A Sồ bốn tháng nước tắm. Hắn đem thùng gỗ rỗng ở cửa dọn xong, đi đến phòng bếp lấy một cái bánh nướng, năm cái bánh bao trắng cùng một bầu nước, ngồi dưới mái hiên từ từ ăn. Việc hắn không nhiều, không cần gấp gáp.


Tối hôm qua mưa to, trên đất còn rất ướt, giữa kẽ hở gạch đường đều là nước. Bên trong địa đàn hoa cỏ lép nhép, hai bụi quân tử lan A Sồ yêu mến nhất đã chết, cánh hoa trắng noãn thưa thớt rơi đầy đất. Tối qua hắn quên đem hoa thu vào trong nhà, lát nữa A Sồ thấy được đảm bảo náo loạn. Bên sân cách vách có tiếng hò hét cãi vã, đó là một tướng công kỹ viện, bên trong ở đều là nam kỹ, có một tướng công tính khí không được tốt, thường xuyên có nô bộc bị hắn chửi mắng đánh đập, chạy tới than khổ cùng Hạ Hầu Liễm.


Thời gian trôi qua thật nhanh, hắn rời Già Lam đã ba năm. Ngày đó, hắn cho là mình sẽ mất máu quá nhiều mà chết, nhưng hắn tỉnh lại đàng hoàng, hắn buồn bực suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi tới núi Tê Hà tìm Thu Sơn. Thu Sơn là trụ trì Tê Hà tự, hắn để Hạ Hầu Liễm ở lại chùa làm đới phát tu hành tăng, giúp hắn thay da gọt cốt, thay hình đổi dạng. Hắn đầu bọc đầy băng vải quét chùa năm tháng, mỗi khách tới chùa dặm hương thấy hắn, cũng sẽ mang vẻ mặt thương hại cho hắn ít bạc, bọn họ đại khái cho rằng Hạ Hầu Liễm đã bị hủy nhan.


Ngày tháo băng vải, hắn nhìn gương mặt mình trong gương đồng, bình bình phàm phàm, rất phổ thông, ném giữa đống người liền nhận không ra. Nhưng vẫn cứ rất dễ nhìn, mắt và mũi vẫn giữ nguyên, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng như trước, hắn rất hài lòng. Bất quá vết sẹo bên mắt kia vẫn không cách nào xóa được, chỉ có cách dùng phấn che đi, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.


Kẻ địch không nhận ra hắn, Đông Hán phiên tử đi qua bên cạnh, đầu cũng không ngoảnh lại. Hắn đi Kim Lăng giúp Trì Yếm trả nợ, sau đó du sơn ngoạn thủy khắp nơi, những nơi Trì Yếm từng nhắc tới, hàn sơn vãn chung, Ngô Giang tiểu khúc, hắn hết thảy đi một lượt, nghe một lượt. Dừng bên Thương Lãng đình, hắn đốt di thư của Trì Yếm, đem tro tàn thả xuống dòng nước chảy róc rách. Từ đây sơn xuyên trăm cảnh, thiên địa vạn tượng, Trì Yếm đều sẽ không bỏ lỡ.


Rằm tháng bảy hôm đó, hắn tự đào cho mình một mộ phần sau Tê Hà tự, dùng cắc bạc cuối cùng trên người mua một bộ quan mong mỏng. Hắn nằm vào trong, khép nắp quan tài, lặng yên chờ chết. Trong quan tài tối đen, hắn bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, sau đó bò ra ngoài đi nhà xí mấy lần, có một lần còn hù dọa tiều phu sau núi, hắn luôn miệng xin lỗi, lại nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại, trời đã sáng choang, hắn không có chết. Hắn lại đạp lên phong diệp đỏ rực đất trời, trở về Tê Hà tự.


Thu Sơn ngồi ở uống trà dưới mái hiên, thấy bộ dáng hắn mê mang, nói: "Trời chưa vong ngươi, sống tiếp cho tốt đi."


"Nhưng ta là một tội nhân."


"Nhất niệm tinh ngộ, nhất niệm vi thiện, một lời nói có thể khả độ cướp đường thành phật, huống hồ ngươi?"


Hạ Hầu Liễm bái biệt Thu Sơn, bắt đầu phiêu bạt khắp nơi. Hắn không có chỗ ở cố định, đi tới đâu tính tới đó. Nhưng phiền toái là, hắn không có hộ tịch cũng không có danh tính, là một lưu dân. Quan phủ bắt lưu dân rất nghiêm, một khi bị bắt, hoặc là cho vào sổ đen, nhốt vào đại lao, hoặc là đưa biên ải trấn thủ biên cương. Hắn trốn trốn tránh tránh, còn phải nghĩ cách kiếm bạc nuôi thân, quả thực rất khổ cực.


Khi đến Đài Châu, đụng phải lúc cướp biển vây thành, trại lính chiêu mộ binh mã, không hỏi quê quán. Hắn quả thực nghèo khổ, liền nhập ngũ, ở trong trại đợi một mùa thu. Trong một lần chiến đấu trên phố, một tên cướp biển đánh bay Hoành Ba, sau khi đem tên cướp biển kia làm thịt, thì không thể nào tìm thấy Hoành Ba nữa. Sau đó gặp được ở chợ đấu giá, hắn không có tiền chuộc về, liền trơ mắt nhìn người của Đông xưởng đem Hoành Ba mang đi.


Hắn không thể làm gì khác hơn là vào kinh. Ở dưới mắt Đông Hán, cuộc sống thật không dễ dàng. Trong kinh tra lưu dân vô cùng nghiêm khắc, cứ qua vài ngày lưu dân tá túc miếu nát, từ đường hoang, nghĩa trang đều bị thanh tra một lần. Đông Hán phòng bị sâm nghiêm, tựa như thùng sắt, căn bản không thể nào đột nhập. Tháng mười hai năm ngoái, hắn lạnh cóng run lẩy bẩy ở trong rừng , bụng lại trống trơn. Hắn không chết trong tay kẻ địch, không chết trên sát tràng Già Lam, nhưng lại phải chết đói chết rét trong rừng, sợ là đến lúc xuống âm phủ, hắn sẽ bị mẹ cười nhạo.


Đúng lúc A Sồ đi am ni cô dâng hương trở lại, liền nhặt hắn về. A Sồ nói với tú bà hắn là biểu đệ đến nhờ cậy nàng, liền giữ hắn ở lại Vân Tiên Lầu. Hắn có chỗ đặt chân, cuối cùng giải quyết được vấn đề ăn ngủ. A Sồ là một nữ nhân xinh đẹp, mi tựa viễn sơn, mắt tựa sương mù, lúc liếc người ta, luôn mang vẻ câu hồn hồ mị. Có điều cằm nàng hơi gầy nhọn, môi mong mỏng, khiến nàng nhìn có chút hung dữ. Nhưng có loại nam nhân lại chỉ thích nữ nhân hung hăng như vậy, lúc nhìn nàng uyển chuyển thừa hoan, lại có khoái cảm chinh phục.


A Sồ là hoa khôi của Vân Tiên Lầu, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, tú bà nào cũng dụ dỗ nàng. Ai muốn cùng nàng ngủ, một đêm phải hai ba chục lượng bạc. Có lúc A Sồ lên cơn, còn không chịu tiếp khách, khóa ở trong phòng, mặc kệ tú bà gõ cửa rung trời. Nhưng A Sồ chính là A Sồ, danh kỹ có một không hai chốn kinh hoa, trong đám Bắc ban chỉ có nàng mới đọ được đám Sấu Mã Nam ban. Tú bà vẫn phải ngon ngọt dụ dỗ nàng, bắt Hạ Hầu Liễm xếp hàng đi mua cho nàng bánh điểm tâm xốp giòn, rồi móng heo hầm dầu ở Trử lâu.


Đám ân khách kia không biết, A Sồ quyến rũ như yêu tinh trong mắt họ, lại thích vừa tay không cầm móng heo gặm loạn, vừa cùng Hạ Hầu Liễm uống rượu, lúc cao hứng điên điên khùng khùng, có lúc lại đột nhiên trầm lắng, vuốt gương hỏi Hạ Hầu Liễm nàng có phải đã già rồi không.


Nữ nhân điên điên dại dại như A Sồ, Hạ Hầu Liễm là cả đời cũng không hiểu nổi. Thí dụ như chuyện vừa rồi, Hạ Hầu Liễm nói nàng chưa già nàng lại không tin, nói nàng già rồi nàng lại tức giận. Hạ Hầu Liễm không thể làm gì khác hơn là coi như không nghe thấy gì, tự mình uống rượu. Cuộc sống ở Vân Tiên Lầu rất thoải mái, trừ khi giúp A Sồ đi mua móng heo, Hạ Hầu Liễm hầu như không ra khỏi cửa.


Nhưng hắn vẫn giữ tư tưởng đi tìm lại Hoành Ba. Hắn đoán Hoành Ba ở chỗ Thẩm Quyết, Thẩm Quyết là Đông Hán đốc chủ, đồ của hắn nếu Đông Hán lấy được, ắt phải phải giao cho Thẩm Quyết.


Đôi lúc đi trên đường, hắn từ xa xa nhìn thấy xe ngựa Thẩm Quyết lộc cộc chạy qua. Bánh xe điểm lưu tô, càng xe khắc hoa, bốn đại mã Thanh Thông kéo xe, hai đội Đông Hán phiên tử đi theo phía sau, đông như sơn hải. Lúc chờ mua móng heo ở Trử Lâu, cũng đụng phải Thẩm Quyết hai lần. Mỗi lần hắn đều phải cùng tất cả người bên cạnh đồng loạt quỵ xuống đất, vạt áo gấm vóc rực rỡ quét qua mắt hắn, đường thêu kim tuyến lộng lẫy lại hoa lệ. Sau khi Thẩm Quyết đi qua, đầu hắn cúi chạm đất, len lén nghiêng mặt sang bên, nhìn bóng lưng cô hàn