Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 80: Thu hoa phục vãn



"Chuyện gì xảy ra?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi Tư Đồ Cẩn.


Tư Đồ Cẩn sắc mặt lạnh lùng, "Thanh lưu xuất thủ. Đại Lý tự khanh không phải người Thái hậu, là người thanh lưu."


Hạ Hầu Liễm lòng hơi trầm xuống.


Thanh lưu cùng Yêm đảng đối lập đã lâu, lúc Ngụy Đức còn cũng đã như nước với lửa . Có một trận mà huyên náo đến muôn đời, thanh lưu vạch tội Ngụy Đức xem tấu chương như rác chất đống ở tiền đường, đáng tiếc tiên đế căn bản không phê tấu chương, cũng không có tác dụng gì. Ngụy Đức hận thanh lưu dâng cho hắn thuốc đắng, uy hiếp tống không ít người vào đại ngục Đông Hán, có một lưu quan tố cáo hắn hơn mười lần, liền bị dày vò đến chết.


Khi đó chính là thời điểm Thẩm Quyết được Ngụy Đức tin tưởng, giúp Ngụy Đức hạ không ít người, đã sớm kết một mối thù dài như sông núi với thanh lưu. Bây giờ Thẩm Quyết thay thế Ngụy Đức, thanh lưu liền đem mũi dùi nhắm ngay Thẩm Quyết. Xem ra, án Diêu thị, vây đốt Quảng Linh tự, không chỉ là mưu đồ của một mình Thái hậu, còn có thanh lưu đổ dầu vào lửa.


Hạ Hầu Liễm cau mày hỏi: "Đốc chủ có chuẩn bị?"


Tư Đồ Cẩn khẽ lắc đầu một cái, "Không biết."


Thẩm Quyết cúi đầu nâng áo choàng, không lạnh không nóng cười lên, "Thẩm tra? Thái hậu nương nương, dù sao cũng là mẫu thân của bệ hạ, mặc dù tốn sức, cũng không thể không chu toàn với nàng một phen." Dứt lời, Thẩm Quyết thần sắc biến đổi, mi mắt câu lệ, chứa đầy sấm chớp, "Nhưng các ngươi, gia gia ngược lại muốn xem xem, ai có tư cách dám thẩm tra gia gia?"


"Càn rỡ!" Đại Lý tự khanh giận dữ, "Ngươi cũng chỉ là một tên yêm hoạn, bọn ta là hướng sĩ thanh lưu, sao không thể thẩm án ngươi!"


Tả đô Ngự sử nghiêm mặt nói: "Thẩm xưởng thần chớ sơ suất tưởng mình to bằng trời, vẫn nên chịu thẩm vấn tốt hơn."


"Giỏi cho một hướng sĩ thanh lưu! Vậy để gia gia tỉ mỉ nói cho các ngươi nghe, gia sản mà các ngươi có, thật sự sạch sẽ không chút dơ bẩn, nửa điểm không sai sót sao!" Thẩm Quyết giễu cợt nhếch khóe miệng, cũng không bắt đầu từ Đại Lý tự khanh, mà quay sang, hướng về phía Tả đô Ngự sử, "Ngự Sử đại nhân, trong triều đều biết ngươi xuất thân giàu có, điền sản ở quê nhà Tùng Giang thênh thang bát ngát, trang trại vô số. Cũng không ai hay, những điền trang thổ địa này, một nửa đều biển thủ của hộ nghèo, ngươi đứng hàng lục bộ, huyện lệnh Tùng Giang vì lấy lòng ngươi, nhắm một mắt mở một mắt, bách tính bị ngươi chiếm ruộng không biết cầu cứu ai, chỉ có thể trở thành lưu dân. Có một người tên Điền Đại Ngưu, chết đói đầu đường, ngươi vất vài đồng bạc, phái người đem hắn nhét vào bãi tha ma xong việc. Không biết gia gia nói có đúng hay không?"


Tả đô Ngự sử mặt biến sắc, trán lã chã mồ hôi, lắp bắp nói: "Nói ...nói lăng bừa bãi ! Xưởng thần chớ có ngậm máu phun người!"


Thẩm Quyết không để ý tới hắn, lại hướng phía Đại Lý tự khanh chắp tay, nói: "Đến ngài, đại nhân, ngài đúng là thanh chánh liêm khiết, không có lỗi gì. Đáng tiếc ngài trị gia không nghiêm, tháng trước nhi tử ngài phóng ngựa gây thương tích người khác, một lão đầu bị đạp một cước, ở nhà nằm nửa ngày, buổi tối liền tắt thở. Theo đạo lý giết người thì đền mạng, nhưng làm gì lại được với một người mạnh vì gạo bạo vì tiền như phu nhân của ngài , từ trên xuống dưới đút lót một phen, ngay cả người nhà lão nhân kia cũng đưa đủ, chuyện này cứ như vậy ỉm đi, các ngươi đều vui vẻ, chỉ có lão nhân đáng thương kia một mạng đi đời!"


Đại Lý tự khanh mặt đầy khiếp sợ, há mồm cứng lưỡi, không nói ra lời. Thẩm Quyết thấy sắc mặt hắn, ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao, chẳng lẽ ngài không biết chuyện này?"


Đại Lý tự khanh cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi... Hồ ngôn loạn ngữ!"


Thẩm Quyết cười lạnh nói: "Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, đem gọi nhi tử ngươi, phu nhân ngươi đưa ra quan phủ, tra một cái liền biết. Chỉ có điều gia gia trước nay nói gì đều có chứng cớ, đến lúc đó xem đại nhân có nỡ để nhi tử ngươi giết người đền mạng không!"


Đại Lý tự khanh mất hứng ngồi xuống, bên dưới một mảnh yên lặng, nước trong thì không có cá, ai dám nói mình từ lúc nhậm chức tới nay không phạm qua môt chút sai sót? Coi như mình không phạm, cũng khó bảo đảm người nhà cậy thế sinh kiêu. Đông Hán tay mắt tày trời, ngay cả quan viên ngồi nhà đánh bạc cũng tới tai hoàng đế, càng không nói đến mấy thứ xấu xa này? Đại Lý tự khanh không tin tà, lại cứng rắn đụng vào họng đại bác của Thẩm Quyết.


Thẩm Quyết chuyển mắt qua, nhìn về phía Hình bộ thượng thư, đang muốn mở miệng.


Hình bộ thượng thư vội vàng chắp tay cười nói: "Xưởng thần! Xưởng thần! Chuyện này không liên quan tới hạ quan! Vốn là, Thái hậu vu hãm xưởng thần, chứng cớ xác thật, án này đến đây kết thúc! Hạ quan nhà còn có việc gấp, đi trước một bước, đi trước một bước!"


Hình bộ thượng thư vén áo liền đi, chư khanh ngồi dưới cũng rối rít đứng dậy cáo từ. Bóng người đi qua Thẩm Quyết như dệt cửi, y đứng sừng sững trong đó, nhìn thẳng về phía Đại Lý tự khanh, nụ cười trên mặt bong tróc từng lớp, cuối cùng khôi phục lại vẻ lạnh lẽo coi trời bằng vung.


Hắn hờ hững hỏi: "Đại nhân, ngài còn muốn thẩm sao?"


Đại Lý tự khanh cổ họng nghẹn ngào, từ từ đứng lên, đem mũ ô sa gỡ xuống ôm trong ngực, "Thẩm xưởng thần, ngươi thắng rồi, ngươi toàn thắng! Bổn quan ngày mai liền cáo lão về quê, vĩnh viễn không trở lại triều!"


"Nếu như thế, " Thẩm Quyết đàng hoàng chắp tay, "Thẩm Quyết cung tiễn đại nhân."


Đại Lý tự khanh phất áo đi, Thẩm Quyết từ từ đứng lên, nhắm mắt hít sâu một hơi, mệt mỏi lan tràn khắp tứ chi, giống như kiến bò chằng chịt, dọc theo kinh lạc leo đến toàn thân. Vì chiến cuộc hôm nay, y cơ hồ mấy ngày không ngủ yên.


Bóng người lung lay, như thủy triều chảy qua bên người y, không ai dám nhìn thẳng vào mắt y. Hôm nay, Thái hậu ngã đài, thanh lưu bại đồ, hoàng đế mới mười tuổi, y không hổ là dưới một người, trên vạn người. Nhưng y đột nhiên cảm thấy cõi lòng trống rỗng, như một cái trống lớn rỗng ruột, lại cứ gõ lên từng tiếng vang vọng.


Tại sao lại như vậy? Rõ ràng y mới là người thắng, người duy nhất thắng ván cờ này.


"Thiếu gia." Tiếng Hạ Hầu Liễm từ bên cạnh truyền tới, y mê mang ngước mắt lên, nhìn thấy hai tròng mắt đen mà sâu hút của Hạ Hầu Liễm.


Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà đi."


Thẩm Quyết rủ mi mắt, mỏi mệt cười một tiếng, đáp: " Được, về nhà thôi."


Y đang định xoay người rời đi, lại nghe sau lưng một âm thanh già nua xa xa truyền tới.


"Không biết lão phu có tư cách thẩm xét Thẩm xưởng thần không!"


Cơ thể y hơi cứng lại, nụ cười cũng ngưng trên mặt.


Hạ Hầu Liễm theo mọi người quay đầu, chỉ thấy phía bên ngoài giữa đám người một ông lão đang chống gậy đi tới. Lão nhân kia gầy đến đáng thương, thân thể mảnh dẻ, như một lớp da mỏng bọc lấy bộ xương, quan phục cũng không đỡ nổi, nhìn như bị treo trên cái móc áo, lắc lư lãng đãng, khắp người đều là gió.


Hạ Hầu Liễm ngây ngẩn tại chỗ, lão nhân kia trải qua mười hai năm phong sương mài giũa, già đến mức còn nhanh hơn người thường, gương mặt đã sớm không còn dáng vẻ năm đó. Nhưng hắn nhận ra, nhìn một cái liền nhận ra.


Đới thánh ngôn, Đới tiên sinh.


Hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Quyết. Y đứng giữa gió táp, cúi đầu, gương mặt khuất trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc. Nhưng không hiểu vì sao, bóng dáng y tựa như rót đầy gió lạnh cô hàn, dáng vẻ mới vừa bày mưu lập kế tự tin đều không thấy nữa, chỉ còn lại  sự tịch mịch khắc cốt ghi tâm.


"Đới tiên sinh! Ngài tới rồi!" Đại Lý tự khanh vội vàng tiến lên chào đón.


"Không ngại không ngại, " Đới thánh ngôn khoát khoát tay, "Mặc dù lão già rồi, đường vẫn có thể đi, làm phiền chư vị chờ một chút."


Ông chậm rãi như ốc sên mà bước qua, mới vừa đúng lúc tới bên Thẩm Quyết. Thẩm Quyết cúi đầu nhìn vạt áo lão, hoa văn thêu sóng nước tươi đẹp.


Hạ Hầu Liễm đụng một cái lên tay Thẩm Quyết, ngón tay y lạnh như băng, không có nhiệt độ.


"Thiếu gia, đừng sợ."


"Ta không sợ." Thẩm Quyết giọng khàn khàn.


"Nếu Đới tiên sinh muốn đánh ngươi, ta mang ngươi chạy trốn."


"Ngu si, " Thẩm Quyết ấn ấn lên trán, "Đứng một bên đi, không cho phép ngươi nói thì không được nói."


Ông lão cuối cùng đã bước tới điểm dừng, đem gậy tựa vào bên mộc án, hai tay gầy đét chống lên bàn, chậm rãi ngồi xuống. Chỉ ngồi như vậy, mà như lay động toàn bộ khớp xương, một khắc sau có thể vỡ vụn. Lão thở một hơi, móc một tấu chương trong tay áo ra, mở ra gập vào, rồi bày lên trên bàn.


Làm xong hết thảy, lão mới ngước mắt lên, ôn tồn mở miệng: "Lão phu tự nhận mình thanh liêm nghiêm khắc, từ lúc làm quan tới nay, tuy không cúc cung tận tụy, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm lớn. Lão phu tuy đã cáo lão về quê, nhưng trước từng nhận sự tán thưởng của tiên hoàng tặng lão phu một quan hàm thiếu bảo thái tử. Hôm nay, lão phu cả gan, vượt quá chức phận, thẩm tra xử lý án này. Dám hỏi Thẩm xưởng thần, lão phu có giấu diếm sai lầm gì, không thể thẩm tra ngươi không?"


Khắp nơi yên lặng như tờ, ánh mắt rối rít tập trung vào nam nhân đang đứng đó. Thanh lưu quan viên ngậm cười trong tối, liếc nhìn nhau. Đới thánh ngôn khác biệt nhất triều đình, chưa bao giờ lập bang kết phái, cũng không gió chiều nào xoay chiều ấy. Lão năm xưa không thành tích gì, chỉ có học thức mà nổi danh, đời này nho sinh đều coi lão là tấm gương, lại từng là thầy của tiên đế. Nhưng sau khi Tạ thị diệt môn tới nay, Đới thánh ngôn như uống lộn thuốc, đối chọi gay gắt với Ngụy đảng. Mấy lần gõ trống kêu oan, dập đầu cầu kiến, cáo trạng Ngụy Đức hai mươi bốn điều.


Ngụy Đức coi lão như cái đinh trong mắt, nhưng lão cùng tiên hoàng tình cảm thâm hậu, danh tiếng lại lớn, lại không biết ở đâu ra giang hồ nghĩa sĩ âm thầm bảo vệ, nhẹ nhàng không động được. Nhiều năm qua, người vạch tội Ngụy Đức người trước ngã xuống người sau tiến lên, duy nhất Đới thánh ngôn an ổn sống đến bây giờ.


Thẩm Quyết cố gắng kéo ra một nụ cười, chắp tay cúi xuống thật sâu, "Tiên sinh khoáng đạt, Thẩm Quyết không có gì để chỉ trích."


" Được, " Đới thánh ngôn cúi đầu xuống, vuốt ve tấu chương trên án, giấy đã vàng ố, vết mực thật sâu, nhìn ra đã có chút năm tháng, "Năm đó, lão phu vạch tội Ngụy Đức hai mươi bốn tội lớn, gõ trống kêu oan, quỳ trước cung ba ngày ba đêm. Hai mươi bốn điều, điều nào cũng đủ để Ngụy Đức tan xương nát thịt. Nhất là điều thứ hai mươi bốn, mật kết nghịch đảng Già Lam, diệt môn Kim Lăng Tạ thị cả nhà hơn trăm miệng, Đô sát viện Tạ Bỉnh Phong, thê tử Tiêu thị, kỳ tử Kinh Đào, Kinh Đàm, " Đới thánh ngôn dừng một chút, tựa như nghẹn ở họng, "Còn có tiểu đệ tử mới nhập môn của ta, Tạ Kinh Lan, hết thảy chết thảm."


Người bên dưới đều một trận thổn thức.


Đới thánh ngôn nói tiếp: "Nhưng tiên đế làm như không thấy, nghe mà như không nghe, nguyện mắc sai lầm tày trời, cũng phải bao che Ngụy Đức. Thẩm xưởng thần, ngươi mặc dù có công tru diệt Ngụy Đức, nhưng những hành động của Ngụy Đức năm xưa, ngươi cơ hồ đều nhúng tay. Hiện nay, ngươi là ti lễ giam chưởng ấn, vốn chấp chưởng chuyện trong cung, không can dự bên ngoài. Nhưng mà, ngươi theo gót Ngụy Đức, làm hỏng triều cương, dẫn dụ bệ hạ trầm mê lạc thú. Hai mươi bốn điều trên, trừ một điều cuối cùng, điều nào cũng áp được lên thân ngươi, không kém chút nào. Xưởng thần kiến thức uyên bạc, hai mươi ba tội kia có lẽ đã sớm nghe, ước chừng không cần lão phu phải đọc lại một lần?"


Thẩm Quyết nhắm hai mắt, giọng khàn khàn: "Không cần."


Đới thánh ngôn gật đầu một cái, nói: "Đã như vậy, xưởng thần, ngươi có nhận tội?"


Hạ Hầu Liễm cả kinh, lông mi dài nhíu chặt.


Thẩm Quyết không nhúc nhích, cũng không nói gì, y cúi đầu, đang nhìn bóng mình in trên đất. Trong thoáng chốc, bóng người kia tựa như lùn đi rất nhiều, gầy bé đi rất nhiều, biến thành bộ dáng thiếu niên mười hai tuổi. Y nhớ lúc đứng trong Vọng Thanh các, y cũng đứng bên dưới trả lời Đới tiên sinh như vậy. Khi đó y cố làm ra vẻ thành bộ dạng ngạo cốt, làm bộ mình không quan tâm, cứng rắn chống chống đỡ mặt mũi, lại bị Đới thánh ngôn chớp mắt nhìn thấu.


Thật ra thì y biết Đới tiên sinh gõ trống kêu oan, gõ ngày đêm. Khi Đới tiên sinh quỳ ngoài cung môn cầu kiến tiên hoàng, y đứng trong cửa lưu ly, nhìn bóng dáng gầy gò xa xa dưới ánh mặt trời đó, lẻ loi kiên định , giống như một cây củi đốt, bẻ một cái là gãy. Y nghĩ lão nhân gia này làm sao cố chấp như vậy, rõ ràng Tạ Bỉnh Phong là một kẻ mua danh trục lợi khốn kiếp, Tạ Kinh Lan bái nhập sư môn cũng không quá mấy tháng, chết thì chết, mất thì mất, cần gì phải vì bọn họ liều mạng sống chết với Ngụy Đức?


Y cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt mỏi không thở nổi, y lần đầu muốn chạy trốn, chạy thật xa, để cho Đới tiên sinh không thể nhìn thấy y nữa. Nhưng mà, sắc trời âm trầm chiếu lên y, y phát hiện mình giống như một quỷ hồn, không chỗ ẩn nấp, không cửa mà vào.


Y há miệng, muốn nói. Đới thánh ngôn bỗng nhiên cất tiếng: "Tự lúc lão phu thăng đường đến bây giờ, xưởng thần còn chưa ngẩng đầu nhìn thẳng lão phu, chẳng lẽ lão phu không có tư cách đối mặt với xưởng thần?"


Hạ Hầu Liễm tiến lên một bước, muốn nói, Thẩm Quyết kéo hắn, không để cho hắn nhúc nhích. Hạ Hầu Liễm giãy ra, nhưng tay Thẩm Quyết giống như kềm sắt, gắt gao giữ chặt tay áo hắn.


Âm thanh Thẩm Quyết trầm thấp giống như tan vào bụi bặm, "Xin ngươi, đừng nói ra."


Hạ Hầu Liễm ngây ngẩn, không giãy dụa nữa.


Thẩm Quyết từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười ban nãy đã vô ảnh vô tung, ngay cả giả bộ cũng không được, chỉ còn lại gương mặt trong suốt không buồn không vui, giống như bị băng sương phủ lấp, chỉ có cặp mắt kia, ngâm đầy phong tuyết, bi thương cô hàn.


Đới thánh ngôn sửng sốt một chút. Bên dưới công đường kia là một thanh niên mặt mũi đẹp đẽ vô ngần, trong mơ hồ, khí chất lại giống vị thiếu niên quật cường nào đó trong trí nhớ của lão. Giữa hoảng hốt , lão lại như cảm thấy người thiếu niên kia chưa chết, hắn còn sống, đứng ở dưới kia, cùng lão bốn mắt nhìn nhau.


Lão cau mày, hỏi: "Xưởng thần... nhìn rất quen mắt. Không biết ngươi cùng Kim Lăng Tạ thị, có mối quan hệ gì không?"


"Không có." Thẩm Quyết đáp.


Đới thánh ngôn như nén nỗi đau, nói: "Xem ra chỉ là trùng hợp mà thôi." Lão thở dài một cái, tiếp tục: "Như vậy, mới vừa lão phu nói ngươi phạm hai mươi ba tội lớn, ngươi có nhận hay không?"


Thẩm Quyết giọng khàn khàn, "Ta..."


Bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chờ y cất lời. Trong nháy mắt đó, y tựa như trở lại làm thiếu niên lần đầu rời nhà, Thẩm Quyết miệng lưỡi lưu loát hùng hổ dọa không thấy nữa, chỉ còn lại một nam hài ấp úng, lòng tràn đầy lạnh lẽo cùng bi ai.


Nhưng mà, trong tĩnh mịch, Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên cao giọng nói: "Không nhận!"


Tựa như một chuôi mủi tên nhọn dày đặc bay ra giữa không trung, đâm bể không khí yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc. Đại Lý tự khanh quát lên: "Nơi này khởi không có chỗ cho ngươi chen miệng! Lui ra!"


Hạ Hầu Liễm vén áo quỵ xuống đất, dập đầu nói: "Tiên sinh, Tả đô Ngự sử chiếm ruộng đất dân nghèo, nhi tử Đại Lý tự khanh lấy mạng người khác! Nếu tra kho văn thư Đông Hán, vạch trần những thứ xấu xa, cả triều văn võ, không người vô tội, không người vô can! Hà cớ gì tiên sinh chỉ thẩm tra mỗi đốc chủ nhà ta, không thẩm bọn họ!"


Các quan lại ngồi dưới đỏ mặt, rối rít hét lớn: "Càn rỡ!"


"Các ngươi mới càn rỡ!" Hạ Hầu Liễm dập đầu trên đất rống to, trán nổi gân xanh, "Muốn thẩm án, mọi người cùng nhau thẩm!"