Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 87: Diêm La lấy mạng



Mấy chục người Đông Hán chạy như bay trong con hẻm nhỏ, giống như một đạo mũi tên màu đen, người trên phố vội vàng tránh ra, để lộ thần sắc hoảng hốt. Hạ Hầu Liễm cũng trong đám này, bên hông hắn đeo nhạn linh đao, tay cầm nỏ ngắn, đùi bên trái còn có một đạn pháo. Không ai cất tiếng, chỉ có tiếng bước chân và hô hấp nặng nề của nam nhân, nghiêm túc như một đoàn quân.


Những con hẻm đan xen khắp nơi, giống như một mạng nhện chằng chịt. Nhưng mà đám phiên tử vẫn giữ ánh nhìn thẳng tắp, mỗi một khúc cua đều không chút do dự, tựa hồ nắm rõ đường đi nước bươc ở kinh thành trong lòng bàn tay. Bọn họ tới mục tiêu rất nhanh, đó là một trạm giao dịch nằm trên đường lớn Đức Thắng Môn . Không cần Tư Đồ Cẩn phát hiệu lệnh, đám phiên tử đều đâu vào đấy tản ra quanh hẻm, giống như thủy triều yên lặng tràn ra bốn phương tám hướng, cuối cùng biến mất như vô hình.


Hạ Hầu Liễm theo sau Tư Đồ Cẩn, hai người dựa lưng vào tường đứng trong một ngõ nhỏ, đầu ngõ chính là cửa trạm dịch. Trạm dịch là nơi các thương nhân vào nam ra bắc trung chuyển hàng hóa, nhưng đây là một trạm tư, ông chủ không chịu sự kiểm soát của quan phủ, hàng hóa bên trong đều là hàng lậu không nộp thuế. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, phần lớn đều là rượu và thuốc phiện. Ông chủ dâng cho nha phủ chút bạc hối lộ, quan phủ cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt coi như không hay. Chẳng qua hôm nay khác mọi khi, lão đại của Hưng Khánh bang khai ra đồ bọ họ vận chuyển cũng bán cho ông chủ của trạm dịch này, chuẩn bị đem hàng tiêu thụ ở kinh thành.


Thứ kia vô cùng thần bí, ngay cả lão đại của Hưng Khánh bang đều chưa từng dùng qua. Nghe nói thoạt nhìn là một viên thuốc nhỏ màu đen, tên là Cực lạc quả gì đó, danh tự thật nhã nhặn, người của hắc đạo đều gọi nó là "Hắc lương" . Lão đại của Hưng Khánh bang nói sau khi ăn Hắc lương này xong sẽ dục tiên dục tử, như về miền cực lạc, chẳng qua là rất độc, hắn tận mắt thấy một người nuốt một hơi ba mươi viên, không quá ba nén hương, thất khiếu chảy máu liền chết.


Hạ Hầu Liễm lộ ra một đôi mắt đen nhìn về phía dịch trạm, ngoài mái hiên treo hai cái đèn lồng, dưới đèn lồng có hai người đứng, mặc ái vải cũ nát, không ngừng xoa tay trong gió lạnh. Ẩn dưới vạt áo hai người lúc đi đi lại lại, tựa hồ nhìn ra được thanh đoản đao dài hai thước.


"Lát nữa cẩn thận một chút, trong này đều là thứ liều mạng, rất nhiều tên là kẻ dính án có lệnh truy nã." Tư Đồ Cẩn thấp giọng nói.


"Thật khéo quá, ta cũng vậy." Hạ Hầu Liễm vừa lắp tên vào nỏ vừa đáp, "Tư Đồ lão ca, chốc nữa ta đánh tiên phong, ngươi đợi chút hẵng vào."


Tư Đồ Cẩn cau mày nhìn hắn.


"Ngươi có gia có thất, nếu để bị thương sẽ khiến tẩu tử và Ngọc tỷ nhi đau lòng. Ta nay chỉ có một mình , không sao hết." Hạ Hầu Liễm vỗ vai hắn một cái, "Nghe nói hôm qua hai ngươi lại cãi vã, không sao chứ."


"Ngươi bị thương đốc chủ cũng sẽ đau lòng." Tư Đồ Cẩn thở dài, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, "Mấy ngày nay đi điều tra về Cực lạc quả, đêm không trở về, nàng hoài nghi ta có người khác bên ngoài. Thật ra ta không cãi vã với nàng, mỗi lần trở về đều là nàng khóc ta dỗ."


Hạ Hầu Liễm chưa từng dỗ nữ nhân, chỉ dỗ Thẩm Quyết, gặp phải loại chuyện này cũng không biết nên đưa ra ý kiến gì, đành chỉ cùng than thở với Tư Đồ Cẩn.


"Đông Hán công việc nhũng tạp, ta rất ít thời gian ở nhà với nàng. Minh Nguyệt tính tình nhạy cảm, vốn thời gian đã ít ỏi lại còn dùng để cãi vã." Dưới ánh trăng mờ tối, gương mặt sắc cạnh của Tư Đồ Cẩn hiện ra chút tịch mịch, "Nàng luôn lo sợ mình sẽ già xấu đi, cảm thấy mình thua kém các cô nương trẻ tuổi. Thật ra thì không phải vậy, trên đời chỉ có một Minh Nguyệt, ta chỉ thích Minh Nguyệt thôi."


Tư Đồ Cẩn rút một chiếc hộp gỗ trong ngực, mở ra cho Hạ Hầu Liễm nhìn, bên trong có một cây trâm mạ vàng. Tư Đồ Cẩn nói: "Ban đầu lúc ta cưới nàng, đưa cho nàng sính lễ là một cây trâm như vậy. Mấy ngày trước ta lại nhìn thấy một cây khác giống hệt ở lưu ly hán, ước chừng là một đôi, vừa hay ta lại nhìn thấy. Ngươi nói xem ta tặng nàng thứ này để xin lỗi, nàng sẽ thích chứ?"


"Ách..." Hạ Hầu Liễm xoắn xuýt một hồi , nói, "Vậy đợi lát nữa ngươi đi hỏi đốc chủ , hắn trước kia cả ngày giao thiệp với nữ nhân, khẳng định hiểu hơn ta nhiều."


Tư Đồ Cẩn gật đầu nói được, lại đem hộp cất vào trong ngực, đứng lên nhìn giờ một chút.


"Xong hết rồi, phá cửa đi."


Hạ Hầu Liễm từ đường hẻm đi ra ngoài, vừa phủi bụi trên tay áo vừa sải bước đến trước của dịch trạm. Đêm tối bao phủ thân hình hắn, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy một bóng dáng nam nhân thanh mảnh. Hai người giữ cửa chú ý tới hắn, tỉnh bơ đem đoản đao bên hông rút khỏi vỏ.


Hạ Hầu Liễm im lặng không lên tiếng đi tới gần bon họ, người giữ cửa ý thức được không đúng, hỏi: " Này, muốn làm gì..."


Lời nói còn chưa dứt, hai tiếng bén nhọn đã phá không mà tới, hai mũi tên đen nhánh xông tới trước mắt, thoáng chốc xuyên qua trán hai người. Ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, bọn họ đã ngã xuống. Trước khi thân thể họ chạm đất Hạ Hầu Liễm đã đỡ lấy, nhẹ để dựa vào bên tường.


Đám phiên tử lặng lẽ đến gần, kẻ leo tường, kẻ kéo cửa, im lặng không một tiếng động nối đuôi mà vào. Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn một trước một sau đi trên hành lang, phiên tử theo phía sau bọn họ. Bên ngoài hành lang không một bóng người, bọn họ dùng vỏ đao đẩy cửa ra, tiến vào tiệm đường, cũng trống trơn giống vậy. Không có chút đèn đóm, trong phòng tối tăm, mọi người dựa lưng vào nhau đứng trong sảnh, cảnh giác nguy cơ bốn phương tám hướng.


Hạ Hầu Liễm đứng một hồi, trong không khí yên tĩnh truyền tới tiếng cười như có như không, giống như vọng ra từ phòng ngủ phía sau trạm dịch.


Hắn cùng Tư Đồ Cẩn hai mắt nhìn nhau, liền từ từ đi qua cầu thang cũ kỹ, tấm ván gỗ dưới chân họ cót két vang dội. Bọn họ xuyên qua tiền sảnh, tiến thẳng vào tiểu lâu hai tầng phía sau dịch trạm. Trong phòng phát ra tiếng người huyên náo, tựa hồ rất nhiều người cười đùa bên trong.


Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn mỗi người đứng một bên, Tư Đồ Cẩn dùng khẩu hình đếm: "Một, hai, ba!"


Hai người xông vào cửa, đồng thời gỡ nỏ trên tay chuẩn bị chiến đấu. Nhưng mà, một khắc sau khi vào, bọn họ không hẹn mà cùng bỏ qua động tác này. Bởi vì tình cảnh trong phòng, thật khiến người ta trợn mắt há mồm.


Màn trướng trùng trùng, hương rượu hòa vào y phục, mười mấy nam nam nữ nữ nằm ngôn ngang gối lên nhau, quấn quít lấy nhau. Mười mấy thân thể không mảnh vải dây dưa cùng một chỗ, tựa như rắn uốn thành đoàn. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười điên cuồng dữ tợn, vào giờ khắc này bọn họ không còn là người, mà là dã thú bị dục vọng lấp đầy, gầm thét cắn xé lẫn nhau.


Bọn họ không hề phát hiện ra đám người vừa đột nhập, vẫn chìm đắm trong điên cuồng như cũ. Đám phiên tử trố mắt nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt khiến huyết mạch họ căng phồng, ngược lại cảm thấy kinh khủng. Có người từ dưới đất bò dậy, mỉm cười lẩm bẩm kêu: "Tiên nữ à, chớ đi... Chớ đi nha!"


Hắn đưa tay hướng về phía cửa sổ hành lang, Tư Đồ Cẩn hô lên: "Ngăn hắn lại!"


Mấy phiên tử xông tới túm lấy hắn, nhưng sức lực hắn đột nhiên khỏe vô cùng, đem cả đám người đẩy ra, sau đó lao khỏi cửa sổ, ngã sấp ra bên ngoài. Hạ Hầu Liễm chạy tới nhìn, người nọ dập đầu vào một tảng đã sắc nhọn, óc đã nở hoa.


"Ôi con mẹ nó..." Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Cẩn.


Tư Đồ Cẩn để đám người lui ra ngoài, phòng thủ ở cửa, nói: "Những người này tạm thời không cần để ý, chờ bọn họ thanh tỉnh nói sau. Những người còn lại đi đem toàn bộ cực lạc quả đến phòng khách, chờ đốc chủ tới."


"Cực lạc quả là thuốc tăng lực, có thể để khiến người ta lập tức phát điên sao?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


Tư Đồ Cẩn cau mày nói không biết. Bọn họ đợi ở tiệm đường chừng một nén nhang, Thẩm Quyết đến, đám người kia vẫn còn quay cuồng trong phòng, Thẩm Quyết đi qua nhìn một cái, sau đó sắc mặt xanh mét trở lại.


Hạ Hầu Liễm đoán chừng nếu không phải điều kiện không cho phép, Thẩm Quyết khẳng định muốn móc cả mắt ra rửa một phen.


Thẩm Quyết lấy viết thuốc cất trong rương, nghiền nát trong lòng bàn tay, đặt dưới đèn kiểm tra.


"Như thế nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Nhìn giống như là uyển dược." Thẩm Quyết trầm ngâm nói, "Phất Ngải quốc trước kia từng tiến cống qua một thứ tên là Đế Dã Gia, ngươi trong cung gọi nó là uyển dược, người uống xong sẽ tê dại, dùng lâu sẽ bị gây nghiện. Thần tông hoàng đế hai mươi ba năm không lên triều, quần thần hiếm khi thấy mặt, cũng là bởi vì dùng uyển dược."


"Là uyển dược là hắc lương lại là cực lạc quả, đây rốt cuộc là cái thứ chó má gì? Làm sao chế ra?" Hạ Hầu Liễm cầm một viên thuốc nhìn thật kĩ.


"Cũng giống bạch phiến của Miến Điện, dùng hoa anh túc chế thành. Triệu chứng của bọn họ tương tự như vậy, nghiện ngập, trí huyễn, buông thả dục vọng, thân thể suy nhược." Tư Đồ Cẩn nói, "Có điều bạch phiến chỉ có ở miền Nam, hơn nữa vô cùng đắt đỏ, người bình thường căn bản không mua nổi, sao tới được tận kinh thành?"


Thẩm Quyết tự ước lượng một hồi, lấy chừng một móng tay bột của Cực lạc quả, cho lên miệng dùng đầu lưỡi liếm liếm.


"Ngươi làm gì!" Hạ Hầu Liễm kinh ngạc vỗ lên tay y.


Thẩm Quyết tránh ra, cau mày nói: "Lượng không lớn sẽ không sao cả, không nếm thử một chút làm sao biết là thứ gì?"


"Ngươi!" Hạ Hầu Liễm chợt nghĩ đến cái gì, hỏi, "Ban đầu ngươi chế tạo giải dược thất nguyệt ban, cũng là nếm như vậy sao?"


Thẩm Quyết nhàn nhạt gật đầu, "Những ngày đầu tiên còn chưa đủ quyền thế, không cách nào mời danh y chế thuốc, chỉ có thể tự thử nghiệm." Y còn chưa nói, sách về y dược trong ngự y thự, tàng thư lâu kỳ vật chí, huyện phủ châu chí, y đều xem qua một lượt, bằng không làm sao biết nguyên liệu của thất nguyệt ban là hoa trịch trục?


Hạ Hầu Liễm rũ mắt tiệp mi, ngón tay nắm lên ống tay áo Thẩm Quyết. Chỉ kim tuyến vàng mài lên đầu ngón tay gai gai đau, lòng hắn đắng chát. Một người tốt như y, sao trước kia hắn lại ngu ngốc không nhận ra?


Thẩm Quyết lại lấy một chút, tỉ mỉ nếm rõ mùi vị, lại càng cau mày.


"Như thế nào?" Tư Đồ Cẩn hỏi.


Thẩm Quyết không lên tiếng đáp lại, từ bên bàn đứng lên. Thẩm Vấn Hành đem áo choàng đi tới, Thẩm Quyết nhẹ quét một ánh mắt, hắn lập tức hiểu, đem áo choàng đưa cho Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm choàng áo cho Thẩm Quyết, cài nút áo cẩn thận, dưới ánh đèn trầm trầm, áo choàng gấm vóc vân may tỏa sáng lấp lánh tuyệt trần.


Thẩm Quyết nhìn Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, hỏi: "Nếu ngươi đụng phải cố nhân, ngươi có nỡ giết bọn họ không?"


"Làm sao không nỡ? Thí Tâm ta còn giết. Tới một tên giết một tên, tới hai tên giết hai tên." Hạ Hầu Liễm giúp y phủi nếp nhăn trên áo, "Ta bây giờ không phải là thích khách Già Lam, ngươi không nghe người bên ngoài nói sao? Bên dưới Đông Hán đốc chủ Thẩm Quyết có một con chó điên, lại trung thành hộ chủ, chỉ đâu đánh đó."


"Phải không, ta tưởng bọn họ nói Tư Đồ Cẩn."


Tư Đồ Cẩn ở phía sau nhàn nhạt đáp: "Không phải ta."


"Nói chính là ta !" Hạ Hầu Liễm hướng Thẩm Quyết nháy nháy mắt, "Gâu gâu gâu."


"Ngươi ngu sao, bị người khác gọi là chó còn đắc ý cái gì." Thẩm Quyết oán trách nhìn hắn.


"Chó của người khác thì không, làm chó của ngươi thì đắc ý."


Thẩm Quyết không nhịn được bật cười, lòng y như một cánh diều, cứ như vậy lao vút lên trời cao. Vui vẻ xong rồi, chính sự vẫn phải làm. Y chậm rãi thu liễm nụ cười, trên mặt lại khôi phục một loại băng hàn diễm nhiên.


"Bên trong cực lạc quả không chỉ có hoa anh túc, còn có hoa trịch trục. Hai loại này kết hợp, uống sẽ khiến nghiện mất đi thần trí, dùng nhiều thì thất khiếu chảy máu, Thất Diệp Già Lam quả nhiên lợi hại. Bán ma túy mưu lợi, thương thiên hại lý. Tư Đồ, ngày mai khởi khắp thành giới nghiêm. Phân phó đề kỵ các nơi, thanh lọc toàn bộ quán trà, kỹ viện, tửu lầu, lữ sạn, không có quan thiếp cho đóng cửa hết. Nếu lục soát ra Cực lạc quả, thiêu hủy tại chỗ. Cực lạc quả nơi này đưa đi thái y thự, xem bọn họ có thể chế giải dược không."


Tư Đồ Cẩn cúi đầu chắp tay, "Ty chức đã rõ."


"Thất Diệp Già Lam, " Thẩm Quyết nhìn vầng trăng sáng treo cao thấp giọng nói, "Nếu đã tới địa bàn gia gia, gia gia sẽ khiến các ngươi không có đường về!"


————


Bóng đêm đậm đặc đến vô cùng, Tư Đồ Cẩn rốt cuộc xử lý xong công việc Đông Hán. Từ một con hẻm nào đó truyền tới tiếng báo sang canh, đã sang giờ Sửu.


Khá tốt, còn có thể về nhà ngủ nửa giấc. Tư Đồ Cẩn giục ngựa phóng thật nhanh, nhà hắn vẫn ở chỗ cũ, không dời qua. Đi về phía trước qua ba dãy phố, qua cầu Long Hưng , con hẻm thứ tư bên tay trái chính là nhà hắn. Cây trâm còn để ngay ngắn trong ngực, hắn đặc biệt đặt ở đó, tựa như một thứ thật tôn quý.


Trên đường không một bóng người, trăng sáng bị mây che kín, khắp nơi tối tăm, tựa như bao phủ một tầng sương. Thỉnh thoảng có vài hộ dân treo đèn lồng trước cửa, ánh sáng lập lòe, hiện lên thê lương giữa phong tuyết. Ngựa của hắn phóng như bay, rất nhanh liền qua cầu. Khi đi tới con hẻm thứ ba, ngựa bỗng nhiên ngừng lại, làm sao phách roi cũng không chịu động đậy. Tư Đồ Cẩn nhướn mi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an.


Thôi, dù sao chỉ còn lại mấy bước đường, đi bộ về nhà cũng được. Hắn xuống ngựa, định dắt ngựa đi. Con ngựa khăng khăng không chịu bước. Hắn bất đắc dĩ, đứng trong tuyết nghĩ cách. Giữa đường có một mảnh lá rụng nho nhỏ, bị gió thổi đưa đến trước mắt hắn. Hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm chiếc lá rụng kia, xem nó cuốn bay trong gió, giống như một con con bướm sắp chết.


"Xoẹt —— "


Bỗng nhiên, không báo trước, chiếc lá rụng bay trên không trung tựa như bị thứ gì đó cắt làm đôi, chớp mắt hóa thành hai nửa, tiếp tục giao động trong gió.


Con ngươi Tư Đồ Cẩn hơi co lại, người nhất thời cứng đờ.


Ánh trăng sáng lên, hắn nhìn thấy dưới đất nằm một con chó đầu thân chia lìa, bị tuyết chôn một nửa, nơi cổ là một vết cứa chỉnh tề. Khó trách ngựa không chịu đi, thời tiết quá lạnh, khứu giác của hắn giảm bớt, không có ngửi được mùi máu tanh, nhưng con ngựa ngửi thấy. Ngựa của hắn là một chiến mã, cùng hắn chinh chiến bắc nam, cảnh giác nguy hiểm không thua gì hắn.


Tư Đồ Cẩn rút đao ra, quẹt một đường vào khoảng không trước mặt. Không nhìn thấy sợi tơ chặn lại binh khí của hắn, hắn chậm rãi ép xuống, trong không khí vạch ra một đường phản chiếu ánh trăng, hắn nhận ra, đây chính khiên cơ ti trong lời đồn, kiệt tác của Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ Hạ Hầu Liễm.


Tên ngốc kia chắc vẫn còn ngoáy đuôi bên cạnh Thẩm Quyết. Hắn nhớ tới hai người họ, rõ ràng thích đối phương, lại vẫn ở đó lằng nhằng. Phải nhanh lên một chút à, Tư Đồ Cẩn nghĩ, bằng không thì sẽ giống như hắn, có mấy lời muốn nói, e là không kịp nói ra nữa rồi.


Sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn xoay người, một bóng dáng đen thẫm đập vào tầm mắt. Đó là một nam nhân cao ngất, xách đao đứng giữa phong tuyết, mang mặt nạ sứ trắng, hai mắt lẳng lặng nhìn hắn.


Đây mới là thích khách thật sự. Tư Đồ Cẩn lặng lẽ nghĩ, giống như một quỷ hồn cưỡi phong tuyết hạ phàm.


Nam nhân lên tiếng, tiếng hắn nghe còn rất trẻ, từng chữ từng câu, hờ hững vô tình.


"Thất Diệp Già Lam Già Lâu La, cung tiễn Tư Đồ đại nhân về miền cực lạc."