Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 91: :Kinh hồng chiếu ảnh



Một bóng đen lướt qua cửa sổ, Hạ Hầu Liễm cả kinh, không kịp nói với Thẩm Quyết, cứ thế bay qua trên người y, đạp lên sạp phá vỡ cửa sổ lao ra ngoài hành lang. Bóng người kia ở ngay phía trước, Hạ Hầu Liễm một đường đuổi theo. Phía sau có tiếng đám phiên tử hò reo xa xa, Hạ Hầu Liễm cắn chặt răng, đuổi theo bóng đen kia qua lại giữa các hành lang.


Thích khách tựa hồ không quen thuộc địa hình, dần dần bị Hạ Hầu Liễm chạy lối tắt đuổi kịp. Một âm thanh sắc nhọn bay vút lên bầu trời, như muốn xuyên qua đầu não. Hạ Hầu Liễm nhạy bén né tránh sang một bên, mũi tên lướt qua chóp mũi hắn, khiến phiên tử chạy sau lưng hắn bị bắn hạ gục xuống đất. Lệ khí trong mắt Hạ Hầu Liễm chợt lóe lên, không ngừng tiếp tục theo sát. Bọn họ hai người một ở phía trước một ở phía sau, cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.


Thích khách quẹo qua khúc cua, Hạ Hầu Liễm áp sát. Sau ba lần hành lang vòng vèo là thùy hoa môn, thích khách nhảy qua ngưỡng cửa, quẹo trái. Hạ Hầu Liễm không do dự, một tay chống lan can nhảy khỏi hành lang, chân đạp lên tường, hai tay chống lên dùng lực đẩy một cái, cả người như chim yến bay vút qua tường, vững vàng đáp xuống mặt đất. Xoay người, vừa vặn đối mặt với tên thích khách kia.


Thích khách mặc duệ rải, giả trang thành hình dáng phiên tử. Hạ Hầu Liễm muốn xông tới, đưa tay sờ bên hông, lúc này mới phát hiện đao đã để quên chỗ Thẩm Quyết . Nhưng không còn kịp suy tư nữa, thích khách rút nỏ đeo sau lưng bắn ra liên hoàn ba mũi tên, Hạ Hầu Liễm đạp tường tung người bay lên trời, ba mũi tên vun vút qua khoảng không đâm vào tường xám. Trong nháy mắt khi rơi xuống đất Hạ Hầu Liễm đưa tay rút ra một mũi tên, mũi tên sắt rơi vào trong lòng bàn tay, lòng bàn tay tràn ngập hàn ý lạnh như băng.


"Chiến, hay là hàng?" Hạ Hầu Liễm chậm rãi nắm chặt tay.


"Ngươi con mẹ nó chỉ có một mũi tên, còn có thể muốn đâm chết ta sao?" Thích khách cười nhạt khinh thường.


Hai người đồng thời phát động! Thích khách rút trường đao xông lại, như gió lốc mở đường. Nhưng mà mỗi một kích của hắn đều bị Hạ Hầu Liễm chặn lại, tiếng lưỡi đao cùng thép ròng va chạm, phát ra âm thanh kim loại choang choảng. Hai người mặt đối mặt đấu sức, binh khí giáp nhau cọ ra tia lửa sáng ngời.


Tiếng bước chân phiên từ từ xa xa truyền tới, thích khách bỗng nhiên hiểu ra, người này là đang kéo dài thời gian!


Hắn chửi một tiếng, vội quay đầu rút lui, một tay vẫn nắm đao, tay trái rút nỏ sau hông. Hạ Hầu Liễm rùn người tránh hắn, mũi tên trong tay lóe hàn quang đâm về phía tay trái thích khách. Thích khách phản ứng cũng rất nhanh, cổ tay xoay một cái, nỏ cơ đã chặn được mũi tên, hai người lần nữa mặt đối mặt, tựa như có thể nghe được nhịp tim đập của nhau.


"Vị huynh đệ, người phiêu bạt giang hồ, đều không dễ dàng gì, tha ta một mạng có được hay không." Thích khách xin xỏ.


Hạ Hầu Liễm cười lạnh một tiếng, muốn cự tuyệt, mắt vừa định rời đi, bỗng nhiên thấy rõ nỏ cơ trong tay thích khách. Màu sắt đen lóe hàn quang âm trầm, bên dưới có khắc một loạt hoa văn phức tạp, nhìn xuống chút nữa có khắc hai chữ triện nho nhỏ —— "Kinh hồng" .


Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nói: "Thập Thất!"


Đường Thập Thất sửng sốt một chút, "Ngươi làm sao biết tên ông nội ngươi?"


Đến giờ khắc này còn ba hoa! Hạ Hầu Liễm trợn mắt nhìn hắn một cái, "Ta là Hạ Hầu!"


Đường Thập Thất trợn mắt há mồm, tiếng hò reo của phiên tử đã tới gần, Đường Thập Thất giật mình một cái, lôi ống tay áo Hạ Hầu Liễm vào bên cạnh đường hẻm. Hai người dán lưng vào tường, tiếng bước chân rầm rầm của phiên tử cứ thế chạy qua.


"Ông nội nhà ngươi, ta còn tưởng rằng con mẹ nó ngươi bị Già Lam bắt rồi!" Hạ Hầu Liễm đem tấm mặt nạ da người của hắn xé xuống, lộ ra một gương mặt tròn, "Ngươi tới Đông Hán đốt cái gì?"


"Ta con mẹ nó chính là bị Già Lam bắt đến phóng hỏa, đám khốn kiếp kia bắt lão tử ăn cực lạc quả, cưỡng bách lão tử làm việc cho chúng còn không trả tiền." Đường Thập Thất liếc thấy Hạ Hầu Liễm mặc duệ rải, hâm mộ sờ mò hoa văn thêu trước ngực hắn, "Lão đại, ngươi vẫn còn sống! Lại còn thăng quan rồi! Ngươi không phải là có thù oán với cái tên thái giám chết bầm Thẩm Quyết sao... Ta hiểu rồi, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lão đại chiêu này của ngươi thật cao tay!"


"Chết bầm cái đầu ngươi, trước đây đều là hiểu lầm, y bắt ta là vì cứu ta... Thôi bỏ đi, không đủ thời gian giải thích với ngươi, ngươi chỉ cần biết y là huynh đệ tốt của ta là được." Hạ Hầu Liễm thò đầu ra nhìn quanh một hồi, chắc chắn bên ngoài không có ai, mới quay đầu nói với Đường Thập Thất, "Đi, chúng ta đi tìm một chỗ an toàn nói chuyện."


Hạ Hầu Liễm mang Đường Thập Thất vào sơn động giả, trong động một mảnh đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón. Đường Thập Thất cắm một cây hương trên đất, đánh đá đốt, nói: "Chúng ta chỉ có thể trò chuyện trong thời gian một nén nhang, trước chính ngọ canh ba ta phải rời đi, khói bên phòng kho đã bốc lên rồi, ta không xuất hiện quá lâu sẽ bị nghi ngờ."


"Sao ngươi lại bị bắt? Không phải ta đã để lại thư cho ngươi ở Hàng Châu, bảo ngươi đi trốn sao?"


Đường Thập Thất buồn bực đáp: "Làm sao mà trốn đây. Ta một người sống sờ sờ, dù sao cũng phải ăn uống. Đông Hán phát lệnh truy nã ta, Già Lam cũng vậy, hắc bạch lưỡng đạo đều không còn chỗ lăn lộn. Có một ngày đang ngủ trong lều cỏ, không biết lộ sơ hở từ bao giờ, liền bị Già Lam tới bắt."


Hắn liếm miệng một cái tiếp tục nói: "Ta vừa vào, bọn họ liền hỏi ta ngươi ở đâu, ta nào biết a? Hơn nữa, ngươi giết phụ thân mình, không có thất nguyệt ban, không phải đã sớm chết rồi sao? Ta nói ngươi đi đời rồi, bọn họ nói ngươi vẫn còn, nói ta lừa gạt. Đem ta hành hạ nửa năm mới xác định ta thật không biết. Đoạn Cửu để cho ta chọn, uống cực lạc quả vào làm thích khách Già Lam, hoặc là đi chết. Vậy dĩ nhiên ta chọn làm thích khách, sau đó cứ như vậy."


Hạ Hầu Liễm ngây ra, vỗ một cái lên vai Đường Thập Thất, nói: "Thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."


"Ai, đều là huynh đệ, nói lời này làm gì." Đường Thập Thất cười hắc hắc, "Thật ra thì cũng may mà có Thẩm Quyết, trước khi ta bị bắt hắn đã đem toàn bộ thông tin của ngươi thu dọn sạch sẽ, để cho hai chúng ta cắt đứt liên lạc, bằng không ta thật đúng là có thể đem ngươi khai ra."


Hạ Hầu Liễm nhướn mày nói: "Trước ta cũng thấy kì lạ, sao Già Lam biết được ta còn chưa chết, tìm kiếm tung tích ta khắp nơi? Thập Thất, ngươi ở Già Lam bao lâu rồi, có biết được chuyện gì? Tình huống Già Lam hiện tại ra sao? Ẩn nấp nơi nào?"


Hạ Hầu Liễm hỏi liền mấy vấn đề một lúc, Đường Thập Thất có chút không tiếp nổi, tự ước lượng một hồi mới nói: "Địa vị ta quá thấp, không được tới bổn gia. Già Lam ở đâu ta cũng không biết, có điều ta từng ra mắt lão đại Già Lam một lần ở Đại Đồng, ngươi tới nơi đó lục soát một chút, có lẽ có thể có kết quả."


Hắn nhặt một nhánh cây dưới đất lên, vẽ một mặt quỷ, "Già Lam bây giờ đã không còn giống trước. Ta nghe người khác nói, năm đó ngươi giết Thí Tâm, trụ trì Già Lam không người nối nghiệp, Thẩm Quyết lại lùng bắt thích khách Già Lam khắp nơi, hang ổ đều cơ hồ bị dọn sạch, Đoạn Cửu đem toàn bộ thích khách lui về Sóc Bắc gây dựng lại. Bây giờ lão đại không phải trụ trì, là Diêm La thiên tử. Già Lam có quy củ —— 'Gặp Diêm La, không thể tới gần, không thể nhìn kỹ, chỉ được cúi lạy' . Ta chưa từng thấy qua hình dáng hắn, chỉ trông xa xa là một cái bóng, nhìn giống như một người lùn."


"Người lùn?"


"Đúng vậy, thấp tè tè. Cực lạc quả do hắn mang tới, thay thế tất cả thất nguyệt ban, bây giờ Già Lam đã không còn thất nguyệt ban nữa."


"Diêm La thiên tử... Hắn mới là chủ nhân thực sự, Thí Tâm chẳng qua chỉ là bù nhìn sao?" Hạ Hầu Liễm cau mày trầm ngâm.


Đường Thập Thất thật ra cũng một bụng nghi vấn muốn hỏi, dè đặt nhìn Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Lão đại, giải dược của ngươi có phải là lão cha ma quỷ của ngươi cho ngươi không? Xem ra hắn vẫn xem ngươi là nhi tử mà!"


"Đừng nói nhảm, tiếp đi." Hạ Hầu Liễm thúc giục hắn.


Đường Thập Thất vẽ dưới mặt quỷ một đường, nối với một mặt quỷ khác, "Thí Tâm có phải bù nhìn hay không ta không biết. Dù sao bây giờ bên dưới Diêm La chính là Đoạn Cửu, tất cả các mệnh lệnh của Diêm La đều do Đoạn Cửu truyền đạt lại. Tên khốn đó bắt ta uống cực lạc quả, vết đao của chính hắn cũng không thể lành, phải dựa vào cực lạc quả để giảm đau, thế là liền bắt mọi người bồi hắn cùng uống, đệt con mẹ nó!"


Hạ Hầu Liễm âm trầm không cất tiếng.


"Ngươi còn gọi hắn là Đoạn thúc của ngươi sao? Chớ gọi nữa lão đại, hắn chính tên khốn nạn nhất trong những tên khốn nạn."


Đường Thập Thất liếc thấy tay cầm mũi tên của Hạ Hầu Liễm nắm chặt, giữa hai chân mày hắn là một cỗ sát khí, khiến người khác khiếp sợ. Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói: " Giải dược của ta đúng là do Thí Tâm cho. Trước khi ta giết lão, lão để ta uống một chén trà. Đốc chủ suy đoán, Thí Tâm lấy chính mạng mình để trả giá, để cho ta cùng Trì Yếm có cơ hội làm người. Bây giờ nghĩ lại, Đoạn Cửu một mực lấy danh nghĩa bằng hữu thay Diêm La thiên tử giám thị Thí Tâm."


Đường Thập Thất thở dài một cái, "Lòng người khó đoán. Lão đại, nói cho ngươi biết, bây giờ bất kể ngươi gặp phải người nào của Già Lam, trừ ta, cứ việc giết, đừng do dự. Cực lạc quả quá độc, thích khách đều điên rồi, có vài người thậm chí vì cực lạc quả chém giết lẫn nhau, còn đội ơn đội đức với Diêm La, nói gì đa tạ Diêm La ban cho hắn cực lạc vô thượng."


Hạ Hầu Liễm nhìn về phía Đường Thập Thất, con ngươi cất giấu vẻ lo lắng.


"Ngươi không cần lo lắng cho ta, " Đường Thập Thất vỗ lên bả vai Hạ Hầu Liễm, "Lão đại, ta vẫn luôn khâm phục ngươi, thật sự, người đáng mặt đàn ông nhất trong tất cả các nam nhân ta từng gặp chính là ngươi, được làm tiểu đệ của ngươi ta không hối hận. Hơn nữa nếu không phải ngươi cứu, ta đã sớm mất mạng. Ta nghĩ rồi lão đại, ta sẽ ở Già Lam làm nội tuyến cho ngươi. Bây giờ Già Lam không có hang ổ, mỗi lần có giao dịch đều là họ phái người tới tìm ta. Nếu bọn họ muốn ám sát nhân vật trọng yếu nào, ta liền sẽ báo tin cho ngươi. Nhớ kỹ, ta làm đầu bếp ở trử lầu, móng heo kho chính là do ta làm. Ngươi có thể tới trử lầu tìm ta, nhớ ẩn núp cho kĩ."


Hai người đụng quả đấm một cái, Hạ Hầu Liễm nói: "Hảo huynh đệ! Lấy tính mạng làm đầu, vạn sự coi chừng."


"Còn có một việc ta muốn lão đại ngươi giúp, " Đường Thập Thất xoa xoa tay, "Ta có một nhân tình, là khuê nữa Triệu gia ở Hàng Châu, quen biết nhau khi đi Linh Ẩn tự dâng hương. Nàng sinh con cho ta, cũng được bốn tuổi rồi, mấy năm nay bị Già Lam quản thúc quá nghiêm, cũng không có thời gian tới thăm nàng, cô nhi quả mẫu, không biết thế nào. Lão đại, ngươi nếu có chút thời gian, thì qua cho nàng ít bạc."


"Được, cứ việc giao cho ta."


Đường Thập Thất gãi đầu một cái, nhăn nhó nói: "Cái đó, còn nữa, ban đầu lúc ta ở cùng nàng là dùng thân phận của ngươi."


"..." Hạ Hầu Liễm đỡ trán, "Thập Thất, con mẹ nhà ngươi bao giờ mới thay đổi được cái đức tính này?"


Đường Thập Thất ngượng ngùng cười hai tiếng, đưa mắt nhìn thấy cây hương cháy hết, vội nói: "Hương sắp hết rồi, ta phải đi đây lão đại!"


Hạ Hầu Liễm ngăn hắn, "Một vấn đề cuối cùng, Trì Yếm có ở Già Lam không?"


Đường Thập Thất lắc đầu, "Chưa từng gặp. Đúng rồi đúng rồi, ngươi vừa nói như vậy ta mới nhớ ra, có một người ngươi tuyệt đối không được mềm lòng, bắt buộc phải hạ ngoan thủ."


"Ai?"


"Khẩn Na La, Thư Tình."


Hạ Hầu Liễm sững sốt một chút, "Sư đệ ta! ?"


Đường Thập Thất nhìn hương tắt ngúm, vội la lên: "Không kịp nói rõ với ngươi, túm lại cứ như ta nói mà làm."


Hạ Hầu Liễm đành bỏ qua, kéo hắn ra khỏi động chỉ hắn hướng chạy trốn, nói: "Ta giúp ngươi đánh lạc hướng phiên tử, ngươi chạy nhanh lên một chút."


Đi tới chỗ sáng, sắc trời chiếu xuống, Đường Thập Thất lúc này mới thấy rõ gương mặt Hạ Hầu Liễm. Dáng dấp Hạ Hầu Liễm cao hơn hắn một đoạn, mới vừa lại đánh nhau rồi tránh phiên tử, vừa vào động lại đen thui một mảnh, không kịp nhìn kĩ, giờ mới thấy gương mặt Hạ Hầu Liễm cùng nam nhân Thẩm Quyết vẽ giống nhau như đúc, Đường Thập Thất nhất thời sợ ngây người.


Ôi trời ơi, cái tên thái giám chết bầm Thẩm Quyết, lại nuôi tâm tư xấu xa bậc này với lão đại của hắn, lão đại hắn còn coi Thẩm Quyết là hảo huynh đệ? Đường Thập Thất lắp bắp nói: "Lão đại, cái tên Thẩm Quyết, Thẩm Quyết hắn..."


"Ở bên kia!" Tiếng gào thét của phiên tử bỗng nhiên vang lên.


Hai người đồng thời cả kinh, chỉ thấy trên hành lang rung chuyển một hàng phiên tử chạy về hướng bọn họ, duệ rải nối thành một mảnh như mây đen, vỏ đao khảm kim sáng bức người dưới ánh mặt trời.


Đường Thập Thất kéo Hạ Hầu Liễm, vội vàng nói một câu: "Thẩm Quyết tâm bất chính, cẩn thận!" Liền phóng qua núi đá, chạy như bay.


Hạ Hầu Liễm không kịp suy nghĩ hắn nói gì, vội chạy ra ngoài ngăn phiên tử, quát lên: "Đều dừng lại, đuổi chậm một chút."


Một phiên tử hỏi: "Có ý gì?"


Bên ngoài có người Già Lam nhìn chằm chằm Thập Thất, phải giúp hắn làm một màn kịch. Hạ Hầu Liễm nói: "Cứ đuổi đi, nhưng không được đuổi kịp."


"Ngươi là thá gì, chúng ta tại sao phải nghe ngươi?" Phiên tử cười nhạt, "Hạ Hầu Liễm, chớ ỷ vào có chút giao tình với đốc chủ, lại diễu võ dương oai trước mặt chúng ta. Đừng quên, người cùng cấp bậc với chúng ta."


"Từ hôm nay không phải nữa." Tiếng Thẩm Quyết xa xa truyền tới.


Mọi người quay lại, chỉ thấy Thẩm Quyết đi tới, dáng người cao cao gầy gầy, sắc trời chiếu sau lưng y, như mạ một lớp hào quang vàng chói, tựa thần tiên bay xuống từ chân trời. Tất cả mọi người cúi đầu chắp tay, yên lặng lui về phía sau một bước.


Thẩm Quyết đảo mắt qua, uy nghiêm lạnh lùng, "Bắt đầu từ hôm nay, Hạ Hầu Liễm lấy tên Thẩm Liễm, kế nhiệm chức vụ đại đương đầu của Đông Hán. Bọn ngươi đều phải nghe hiệu lệnh của hắn, rõ chưa?"


"Dạ !"


" Được, đuổi theo đi, nhưng không cho phép đuổi kịp." Thẩm Quyết giơ tay lên.


Mọi người rõ một tiếng, bước chân rối rít chạy đi.


Vừa quay qua nhìn Thẩm Quyết, vừa đúng lúc Thẩm Quyết nhìn hắn. Thẩm Quyết không hỏi hắn tại sao thả thích khách chạy, chỉ bảo Thẩm Vấn Hành đi lên. Trong tay Thẩm Vấn Hành cầm một chuôi đao, vỏ đao vốn là màu đen, bị lửa thiêu đến càng đen hơn, nhìn giống như một hỏa côn, có chút chế giễu.


Thẩm Quyết nói: "Cực lạc quả trong kho cùng tất cả các thứ liên quan đến Già Lam đều đã bị đốt sạch, chỉ còn lại mấy cây đao, ta thấy thanh này có chút ý nghĩa, lấy tới cho ngươi."


Hạ Hầu Liễm nhận lấy đao, rút ra nhìn một cái, thân đao dài ba thước, miệng khắc hoa văn hoa sen, thân đao đen nhánh, ánh mặt trời chiếu rọi lên nó, tạo thành màu vàng sậm sáng bóng. Hạ Hầu Liễm xoay cổ tay, lưỡi đao ánh ra vẻ sắc bén, phía trên có khắc ba chữ "Bộ sinh liên" .


"Nó cũng là hắc đao." Hạ Hầu Liễm nói.


Thẩm Quyết gật đầu một cái, "Cũng là thép ròng của Tây Vực, đây đao của ai? Già Lam các ngươi còn có ai cũng dùng hắc đao sao?"


Hạ Hầu Liễm lắc đầu, "Không có. Đây là đao của Thí Tâm, lấy cho ta làm gì, đem đi. Ném hoặc là vất vào kho, tùy ngươi." Hạ Hầu Liễm trả lại thanh đao cho Thẩm Vấn Hành.


Trong lòng Thẩm Quyết có tính toán, để Thẩm Vấn Hành thu đao, sóng vai đi với Hạ Hầu Liễm, mới hỏi: "Mới vừa xảy ra chuyện gì?"


Hạ Hầu Liễm đem chuyện của Đường Thập Thất kể cho y, chỉ bỏ bớt đi một câu nói y tâm bất chính. Không biết Thập Thất tại sao lại nói Thẩm Quyết như vậy, tâm bất chính? Hạ Hầu Liễm hắn chỉ có một cái mạng cùi, cũng đã cho Thẩm Quyết rồi, còn có cái gì mà lo. Hắn lại nghĩ tới Thư Tình, tiểu tử kia trốn khỏi Già Lam sao còn trở lại? Bị bắt? Nghe Thập Thất nói giống như đã biến thành người khác. Hạ Hầu Liễm cảm thấy lo lắng, nhưng cũng tạm thời vô kế khả thi.


Thẩm Quyết nghe xong trầm ngâm một hồi, sai Thẩm Vấn Hành truyền lời, lệnh vệ binh Đại Đồng đem toàn bộ đám người lùn tra xét một lượt. Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng thấy y đang đứng đó giao phó ổn thỏa mọi chuyện. Y mới vừa tỉnh ngủ, trên mặt còn bị ấn lên mấy vết hồng hồng, Hạ Hầu Liễm lại nhìn ra có mấy phần đáng yêu.


Có thể cảm thấy tư lễ giam chưởng ấn kiêm Đông Hán Đề đốc đáng yêu, có lẽ thiên hạ cũng chỉ mình hắn. Hạ Hầu Liễm yên lặng đè lại suy nghĩ không an phận trong lòng, thầm nghĩ, kẻ có tâm bất chính là hắn mới đúng.


Tuyết bao phủ khắp vườn, sột soạt dưới gót chân. Trên cây còn đọng băng, lấp lánh phản chiếu sắc trời. Bọn họ sóng vai đi hết một vòng, ngừng lại bên hành lang, nước dưới ao đã kết băng, thật dầy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng