Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 93: Sát cơ ẩn tàng



Hôm nay là tiết nguyên tiêu, hoàng hôn vừa buông xuống phố chợ đã nhộn nhịp, người thổi kẹo , kẻ hát hí khúc, kẻ biểu diễn phun ra lửa, còn có sạp hàng bán hoa cỏ chim muông, bán mặt nạ muôn màu, các sạp hàng bày bán đến tận canh tư. Đèn hoa đăng dăng kín hai bên phố, trên đèn vẽ tranh hoa hoa cỏ cỏ còn viết cả chữ đề tự, quay tròn trong gió, nhìn vô cùng đẹp mắt.


Đường Thập Thất mua một chiếc đèn lồng cầm trên tay, tìm góc quán tồi tàn gọi một phần bánh trôi, chậm rãi ngồi xuống thưởng thức. Mọi người đều đi thả đèn hoa đăng, trong quán không còn bao nhiêu người, chỗ ngồi đều trống không. Lát sau lại có một người đến, đưa lưng về phía hắn, cũng gọi một phần bánh trôi nước.


Đường Thập Thất nhìn xung quanh không ai chú ý tới hắn, vuốt vuốt ống tay áo, một cuộn giấy theo cánh tay rơi xuống lòng bàn tay, hắn lùi ra phía sau, cuộn giấy lập tức chuyển vào lòng bàn tay người kia. Hắn hơi nghiêng người, hạ giọng nói: "Già Lam muốn sờ tới Thẩm Quyết, thời gian địa điểm đều viết trên giấy , nhưng cũng chưa chắc có thay đổi hay không, nếu có thay đổi ta sẽ tìm cách thông báo."


Giữa đường lớn có người đi cà kheo, người vây quanh thành ba vòng chen chúc đứng xem, âm thanh trầm trồ tán thưởng vùi lấp đi tiếng nói của hắn, chỉ có người ngồi phía sau nghe thấy.


Tiếng Hạ Hầu Liễm vang lên, "Mấy lưỡi đao?"


Hắn cúi đầu đáp: "Ba, Già Lâu La, Khẩn Na La cùng Kiền Đạt Bà. Già Lâu La hình như là một khoái đao thủ, ngươi phải cẩn thận."


Tiếng Hạ Hầu Liễm ngưng lại giây lát, mới tiếp tục: "Lần trước ngươi nói với ta về Thư Tình, chuyện là như thế nào?"


Đường Thập Thất lắc lắc đầu, đáp: "Chuyện cụ thể ra sao ta cũng không rõ. Trước đây hắn phản bội bỏ trốn, bị Già Lam vồ về, sau lần ấy hắn như biến thành người khác. Hiện giờ hắn vô cùng oán hận ngươi, Già Lam lùng bắt ngươi, hắn là kẻ nhiệt tình nhất, ngày ngày mài đao chờ cơ hội."


"Vì sao chứ?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Bởi vì. . . . . ." Đường Thập Thất chiếp miệng đáp, "Hắn nói ngươi giết Thí Tâm báo thù riêng, làm cho cả Già Lam vạn kiếp bất phục, làm cho tất cả thích khách phải bồi táng cùng ngươi. . . . . . Nên, nên hận ngươi ." Đường Thập Thất thở dài một tiếng, "Chuyện này cũng chẳng trách ngươi được, lúc đầu không phải hắn đã bỏ trốn đấy thôi, ai biết lại bị bắt trở về. Nếu lúc đó hắn còn ở lại, ngươi khẳng định sẽ không động thủ với Thí Tâm mà."


Lần này thì Hạ Hầu Liễm im lặng thật lâu, đang lúc Đường Thập Thất muốn quay qua nhìn hắn, Hạ Hầu Liễm lại cất tiếng , "Không, ngươi lầm rồi, ta vẫn sẽ giết Thí Tâm. Giết Thí Tâm, phá hủy Già Lam, chính là mục đích ban đầu của ta."


Đường Thập Thất không biết phải nói gì thêm , chỉ cúi đầu ăn vài miếng bánh trôi, kẻ qua người lại nườm nượp trước mắt hắn, ánh đèn hoa đăng lúc mờ lúc tỏ. Hắn nuốt vào một ngụm, dùng khăn che miệng lại, giả dạng như đang nhai, "Còn một chuyện muốn nói cho ngươi, cái vị Thẩm Quyết kia. . . . . ."


Xung quanh quá ồn ào, Hạ Hầu Liễm không nghe rõ hắn nói, hắn lại nghe thấy Hạ Hầu Liễm đang cất tiếng: "Có muốn gọi thêm chút gì không? Ngoài bánh trôi nước, còn có lương cao gì gì đó, không biết ngươi thích ăn gì."


Đường Thập Thất quay đầu qua ..., nhìn thấy một người ngồi đối diện Hạ Hầu Liễm, đội mũ lưới buông một miếng lụa đen mỏng che kín mặt, đang dùng thìa lặng lẽ múc bánh trôi. Gió khẽ phất qua, thổi nghiêng một góc lụa đen, lộ ra chiếc cằm nhỏ trắng muốt.


Là Thẩm Quyết. Đường Thập Thất hốt hoảng sợ hãi.


"Nhiều quá, ăn không hết." Thẩm Quyết đem thìa vất lại về bát.


"Ăn được bao nhiêu thì ăn, còn lại để ta giải quyết." Hạ Hầu Liễm nói xong, mới hạ giọng hỏi hắn, "Vừa nãy ngươi nói cái gì?"


Đường Thập Thất cười gượng đáp: "Không có gì, không có gì. Chính là dặn ngươi ở bên đốc chủ làm việc cho tốt, người ta bảo ngươi đi phía đông ngàn vạn lần không được đi về phía tây, bảo ngươi lên giường, khụ..., lên trời, thì quyết không thể xuống đất."


Hạ Hầu Liễm nhướn mày, "Ngươi đang luyên thuyên gì thế, nói chính sự." Hắn dừng một chút, tiếp tục, "Trước kia kiểm kê Cực Lạc Quả, ta đã trộm giấu đi một rương, đủ lượng cho hai người dùng 1 đời ."


Đường Thập Thất cả kinh: "Lão Đại chuyện này ngươi cũng không thể liều mạng như thế!"


"Không phải cho ta, là cho ngươi cùng Thư Tình. . . . . . Thôi, trước tiên phải bảo vệ ngươi, chuyện của hắn nói sau." Hạ Hầu Liễm tiếp tục , "Chờ sau khi chuyện Già Lam muốn ám sát đốc chủ qua, ngươi đến Đông Hán làm việc đi. Đông Hán có thể bảo hộ ngươi, không cần lo sợ Già Lam."


Đường Thập Thất cảm động muốn khóc, nước mắt lưng tròng nói: "Lão Đại, kiếp sau ta phải đầu thai làm nhi nữ, gả cho ngươi báo ân."


Hạ Hầu Liễm làm bộ mắc ói, "Cút ngay nha."


Đường Thập Thất chấm chấm nước mắt, ăn xong bánh nguyên tiêu chuẩn bị rời đi. Lúc đứng dậy, vất hai quan tiền lên bàn, khóe mắt hắn thoáng liếc về người ngồi bên kia, Thẩm Quyết đang chống cằm chờ Hạ Hầu Liễm ăn xong bánh trôi nước, dáng vẻ này hoàn toàn không giống với Đông Hán đề đốc quả quyết sát phạt như người ta thường hay đồn đại.


Hắn rùng mình một cái, muốn trượt chân . Thôi xong rồi xong rồi, hắn nhìn lão đại của hắn còn có vẻ vô cùng hưởng thụ, dù sao Thẩm Quyết cũng là thái giám, còn có dáng vẻ đẹp tựa thiên tiên, ai chiếm tiện ghi ai còn chưa biết đâu! Lão đại chắc sẽ không thiệt !.


————


Trì Yếm đăm chiêu nhìn mấy ngọn đèn trên bàn, chụp đèn bằng ngọc lưu ly che đi ánh sáng diễm lệ, vài con côn trùng sinh tồn giữa mùa đông khắc nghiệt cứ thế đâm đầu lao về phía ngọn lửa, khiến cái chụp đèn kêu lộp bộp không ngừng, vậy mà vẫn không hết hy vọng, vẫn một mực tự tìm đường chết. Đoạn Cửu nói ong ong bên tai, hắn không nghe lọt một chữ. Hắn nhìn những bông tuyết trắng phủ kín hiên nhà, tuyết kia nghiêng ngả buông xuống, tựa thiên nga bay lượn giữa không trung. Hắn còn thật nhiều việc chưa làm, việc Thí Tâm giao phó cho hắn, việc Tiểu Liễm muốn làm, còn cả việc bản thân hắn muốn, nhưng e rằng thời gian ngắn ngủi không còn kịp nữa.


Hôm nay là tiết nguyên tiêu, bên ngoài đốt đầy pháo hoa. Vân Tiên Lâu náo nhiệt vô cùng, các nam nhân không muốn về nhà đối mặt với vợ già, càng nguyện ý đến nơi này nghe tấu khúc tìm hoan lạc. Khắp nơi đều là tiếng cười nữ nhân, vừa ngọt vừa mềm, tựa như lớp mật vàng phủ trên tơ lụa. Hắn nghiêng tai nghe âm thanh bên ngoài, suy nghĩ lại dần dần trôi thật xa, tựa một con phù du bé nhỏ, phiêu đãng trôi về miền mây núi xanh thẳm xa vời.


"Trì Yếm." Đoạn Cửu gọi tên hắn.


Hắn ngây thơ ngẩng đầu, đáp một tiếng.


"Lần ám sát này ngươi là chủ đao, Khẩn Na La cùng Kiền Đạt Bà là phó thủ, đều nghe theo giao phó của ngươi." Đoạn Cửu chỉ chỉ tài liệu cho Trì Yếm "Mở cuộn trục ra, Trì Yếm, nó sẽ cho ngươi biết con mồi của ngươi là người ra sao."


Trì Yếm cúi đầu, tầm mắt dừng dừng trên cuộn giấy, cuối cùng là một dấu son đỏ thẫm trên có viết hai chữ: Thẩm Quyết.


Kiền Đạt Bà nghiến răng, hung tợn nói: "Ngươi nên để ta làm chủ đao, Trì Yếm cũng không đáng tin."


"Thích khách mất đao giống mãnh hổ mất răng nanh, nếu ngay cả hổ không có răng mà còn không thể khống chế, thì sao khống chế được loài sài báo thèm khát máu tanh như các ngươi?" Đoạn Cửu chậm rãi nói, "Huống chi, ngươi cũng không phải thích khách mạnh nhất Già Lam, Kiền Đạt Bà, đến giờ ngươi còn chưa học được điều khiển Khiên Cơ Ti, nhưng mà Trì Yếm có thể khống chế liền lúc ba cái ."


Kiền Đạt Bà giống bị dẫm phải đuôi, gân trên trán giật giật, "Khiên cơ ti là cái quái gì, đao thuật mới là chính đạo! Các ngươi tín nhiệm tên oắt con Hạ Hầu Liễm xem xem hắn làm ra chuyện gì?"


Đoạn Cửu lắc đầu cười khẽ, "Một hai cái khiên cơ ti đương nhiên không tính là gì, nhưng nếu là một cái lưới thì sao?"


"Một cái lưới?" Kiền Đạt Bà thấp giọng lặp lại.


"Không sai, " ánh nến trên bàn rọi lên gương mặt Đoạn Cửu, lúc sáng lúc tối, "Các ngươi đều chưa từng nhìn thấy sát trận mà Hạ Hầu Liễm bày ra cho Thí Tâm, nhưng ta đã từng thấy. Đó chính xác là một thiên la địa võng, dùng đến năm mươi sáu cái khiên cơ ti. Chư vị, các ngươi bất kể một ai đi vào trong đó, kể cả Trì Yếm, cũng sẽ biến thành ruồi bọ dính trên mạng nhện. Các ngươi sẽ bị khiên cơ ti cắt cho vun nhừ, mỗi tảng thịt chỉ bé bằng nắm tay, cho dù thân hữu của ngươi có tìm được xác, cũng chẳng cách nào ghép lại cho ngươi toàn thây."


"Đây là tử trạng của Thí Tâm sao?" Khẩn Na La vốn vẫn đứng trong bóng tối đi tới, lộ gương mặt tái nhợt. Sườn mặt hắn có một vết sẹo dài, bị tóc mai che khuất, mờ mờ ảo ảo không phân rõ. Hắn đã là một nam nhân trưởng thành, nhìn khuôn mặt này, không ai còn nhớ tới chàng thư sinh yếu đuối năm nào.


Khẩn Na La quay đầu đến nhìn Trì Yếm, Trì Yếm mặt gỗ như cũ, không chút biểu cảm.


"Đúng vậy, báo thù quá tàn bạo." Đoạn Cửu thở dài một tiếng, "Đáng tiếc sát cơ này tuyệt hảo, yêu cầu lại quá cao. Khiên ti kết thành võng, nhè nhẹ tương liên, rút giây động rừng, võng trận biến ảo vô cùng, kỳ lạ khó lường. Nếu muốn luyện được nó, nhất định thông thạo ' cửu sổ ', biết tính toán tình tiết, huyền cơ vạn hóa, mới có thể khống chế sát trận phức tạp. Mà các ngươi ngay cả 《 toán kinh 》 còn chưa đọc qua, ta làm sao có thể yêu cầu các ngươi kết võng trận."


Kiền Đạt Bà hừ lạnh một tiếng, đáp: "Chỉ dùng đao, ta cũng có thể giết hắn."


Đoạn Cửu khẽ cười nhẹ một tiếng, vài sợi râu trên cằm khẽ động, thoạt nhìn vô cùng trào phúng.


"Hài tử, đừng có xem thường Thẩm Quyết,. Tên của hắn đã treo tám năm nay trên sát bảng Già Lam, chưa một thích khách nào có thể mang đầu hắn về đâu. Nhưng mà, tám năm qua từ lúc hắn lên làm Đông Hán đề đốc, tay sai của hắn giăng khắp Đại Kỳ lùng bắt gián điệp và thích khách của ta. Tám năm nay hắn không ngừng giương nanh múa vuốt, bốn năm phân nửa sào huyệt của chúng ta bị nhổ cỏ tận gốc, thiếu chút nữa đã tan tành mây khói. Nếu không phải Cực Lạc Quả khiến hắn quy thuận Già Lam, chúng ta chắc đều đã bị đuổi tận giết tuyệt."


"Ta đi một mình." Trì Yếm nói.


Đoạn Cửu nhíu mày, "Lời của ta còn chưa nói hết. . . . . ."


"Trì Yếm, ngươi sợ chúng ta cản trở ngươi sao? Ngươi là đang coi thường chúng ta ?" Kiền Đạt Bà híp mắt nhìn phía hắn.


Trì Yếm không trả lời, chỉ lẳng lặng che kín hai lỗ tai.


"Ngươi! Ngươi có ý gì!"


Kiền Đạt Bà giận dữ, cuộn nắm tay muốn tiến lên, Khẩn Na La đi tới ngăn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Không muốn sống nữa? Trước mắt Đoạn tiên sinh cũng dám làm càn!"


Đoạn Cửu lắc đầu nói: "Các ngươi bất hòa như vậy, đến lúc đó làm sao ám sát Thẩm Quyết? Cho các ngươi thời gian ba ngày, ta muốn thấy các ngươi thân như huynh đệ, nếu không sang năm Cực lạc quả sẽ không phát đến tay nữa. Nghiên cứu kĩ thông tin đi, đám nhóc con, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng."


Khẩn Na La cùng Kiền Đạt Bà cúi đầu hành lễ, Đoạn Cửu đẩy cửa rời khỏi phòng, lúc gần đi Đoạn Cửu quay đầu lại liếc Trì Yếm một cái, tiểu hài tử kia vẫn đang nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, ánh mắt trống vắng, tựa như ngoài màu trắng xóa ấy, hết thảy những thứ ở nơi này với hắn đều không có quan hệ gì.


Khẩn Na La cùng Kiền Đạt Bà đều đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trì Yếm. Gian phòng này kì thực là một thủy các giữa ao của Vân Tiên Lâu, nước trong ao đã đông cứng, dưới ánh trăng liền thành một mảnh trắng xóa. Tú bà Vân tiên lâu rất có chủ ý, nàng mở một tiệc rượu trên mặt băng, nam nam nữ nữ đùa giỡn chạy đuổi, đám nữ nhân dường như không sợ lạnh, nửa y bào cởi ra lộ bả vai trắng nõn, ánh trăng chảy xuống trong ngần.


Hắn kỳ thật không hiểu bọn họ vì sao lại vui vẻ như vậy, giống như uổng bầu rượu ôm nữ nhân là đã có thể có được niềm hoan lạc lớn nhất cõi đời, nhưng rõ ràng rượu rất khó uống mà nữ nhân cũng thật xấu. Hắn nghĩ nếu như Tiểu Liễm có ở đây thì tốt rồi, Tiểu Liễm sẽ cho hắn biết tất cả nguyên do.


"Trì Yếm ca ca!"


Bên dưới cửa sổ có một âm thanh vang lên, con ngươi Trì Yếm co rụt lại, hiển nhiên là bị dọa giật mình.


Bách Lý Diên cười khanh khách chống cằm nhìn hắn, nàng hôm nay trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, bên tóc mai đen thẫm cài một chiếc trâm kim thiền ngọc diệp, bên tai buông xuống một đôi hồ lô nạm ngọc, hai gò má trắng như tuyết, tựa một con búp bê gốm sứ tinh xảo. Chính là ánh mắt quá đen, lúc nhìn người khác luôn có cảm giác dày đặc lãnh khí.


"Ca ca, chúng ta đã mười bốn ngày năm canh giờ ba khắc chưa gặp mặt, ca có nhớ ta không?"


Trì Yếm lắc đầu, "Không ."


"Ca ca nói sai rồi, phải nói là' có nhớ '." Bách Lý Diên nặn một quả cầu tuyết ném về phía hắn, "Vậy mấy ngày nay ca sống tốt chứ?"


"Rất tốt ."


"Lại nói sai nữa rồi!" Bách Lý Diên xoa nhẹ một quả cầu tuyết lớn hơn ném lên mặt bàn, gằn từng chữ, "Trì Yếm, ngươi nên nói là: 'Không , tốt '!"


Quả cầu tuyết vỡ nát trên mặt bàn, trong phòng có lò sưởi ấm áp, tuyết tan ra thành nước, nước ngấm lên chữ viết trên cuộn giấy. Trì Yếm lẳng lặng thầm nghĩ, hắn còn chưa kịp xem qua.


"Hừ, ca ca là đồ trứng thối, không quan tâm ngươi nữa !"


Bách Lý Diên lè lưỡi, xoay người chạy ra đi, bỗng nhiên nghe thấy Trì Yếm gọi sau lưng nàng, nàng vui sướng quay đầu, thấy Trì Yếm đứng sau cửa sổ, ngơ ngác nhìn mình.


Nàng hướng hắn ngoắc ngoắc, "Ca ca ra ngoài chơi đi!"


"Bách Lý, ngươi chảy máu kìa." Trì Yếm nói.


"A?" Bách Lý Diên sửng sốt một chút.


"Chân."


Bách Lý Diên cúi đầu xem, có dòng máu theo ống quần chảy xuống, tạo thành vết đỏ trên mặt tuyết. Máu vừa chảy xuống, nàng hậu tri hậu giác cảm thấy bụng đau đớn, như có thứ gì đang vật lộn trong bụng, từng cơn ập đến.


Nàng ngơ ngác đi đến dưới hiên nhà, cùng Trì Yếm mắt to trừng mắt nhỏ.


"Ta sắp phải chết sao, Trì Yếm?" Tiếng của nàng rất nhỏ, giống như tan vào trong gió.


Trì Yếm lần đầu nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm sao của nàng, giống một đứa trẻ bình thường


Trì Yếm lắc đầu, "Ta không biết."


Nàng ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên cười rộ lên, "Ca ca, ngươi có thấy vui không? Thí Tâm phái ngươi tới giết ta, hiện tại ta sắp chết, mục đích của ngươi đạt được rồi ."