Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 97: Tuyết dạ sương lang



"Tiểu Thẩm đại nhân!"


"Tiểu Thẩm đại nhân người ở đâu?"


Tiếng Hán vệ từ xa xa huyên náo truyền đến, âm thanh lúc to lúc nhỏ, bởi vì ngõ nhỏ quanh co vòng vèo, khoảng cách của bọn họ và Hạ Hầu Liễm chợt gần chợt xa. Trong hẻm vẫn là một mảnh tối đen, cơ hồ xòe tay không thấy được năm ngón, thích khách kia đứng yên lặng, thân ảnh giống như tan vào bóng tối. Cảm giác băng hàn ngấm vào lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm, từ đáy lòng cũng tràn lên một mùi vị lạnh lẽo. Thích khách khiến người ta cảm thấy quá mức lạnh lùng, giống u hồn ngưng tụ từ tuyết trắng mà ra.


Tim Hạ Hầu Liễm nảy lên mãnh liệt, trong lòng hắn bỗng có một ý niệm, hắn không dám nói ra nhưng lại bắt buộc phải nói.


"Ngươi là ai?" Giọng hắn khàn khàn hỏi.


Tâm hắn loạn như tơ vò, hắn không biết bản thân mong đợi câu trả lời này phải như thế nào. Thích khách này là Trì Yếm sao? Đao pháp nhanh đến vậy, hắn chỉ gặp qua một người là Trì Yếm, nhưng Trì Yếm vì lẽ gì lại tiếp tục bán mạng cho Già Lam?


Nếu Trì Yếm vì Già Lam bán mạng. . . . . . Như vậy, bọn họ chính là kẻ thù sao?


"Già Lâu La." Thích khách trả lời , âm thanh thật trẻ tuổi, nhưng giấu sau lớp mặt nạ, nghe không rõ ràng.


"Ta hỏi tên ngươi!"


"Già Lâu La." Thích khách máy móc lặp lại.


Hạ Hầu Liễm biết thích khách sẽ không nói ra tên thật của mình, lúc này hắn thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa như bản thân vốn không kì vọng nghe được đáp án.


"Già Lam muốn giết ta sao?" Hắn hỏi.


"Bắt sống."


"Vì sao?"


"Không biết." Thích khách nói, "Rút đao ra."


Gió đêm lay động vô thanh, có một con chuột chạy qua giữa hai người họ.


Đến khi gió ngừng lại, hết thảy đều trở về yên tĩnh. Giữa tịch mịch vô biên, bỗng truyền ra tiếng kim loại phá không, trong bóng đen đậm đặc, rốt cục cũng vụt lên một tia sáng.


Đó là Hạ Hầu Liễm động !


Hắn tiên phong xuất thủ, nhạn linh đao vung ra một đường cong tráng lệ, mũi nhọn đối diện với mặt thích khách, xé rách không khí phát ra tiếng thét gào như lệ quỷ. Thích khách vẫn đứng im như cũ , giống như vô quan với thết thảy, hắn rũ mắt sau lớp mặt nạ, thậm chí còn không nhìn đến lưỡi đao đang bổ xuống đầu mình.


Đao nháy mắt áp sát tới, thế đao hung mãnh muốn rời núi lấp bể. Cuối cùng thích khách cũng nâng đao, linh hoạt mà nhanh chóng, hoàn mỹ không tỳ vết ngăn lại nhát chém của Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm cảm giác bản thân vừa chém lên một tảng đá kiên cường không gì sánh được, không đẩy lùi về phía sau dù chỉ nửa tấc.


Nhưng mà, trong khoảnh khắc đao chạm đao phút chốc, Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên nhảy dựng lên.


Hắn thế nhưng nương theo thế phản công mà bay qua đầu thích khách, thân ảnh màu đen tựa phi yến, nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng thu đao, đặt lên vách tường, thân mình bật một cái nhảy qua, nhất thời không thấy tăm hơi. Thích khách rõ ràng sửng sốt một chút, cũng vội lao qua tường bám sát.


Hạ Hầu Liễm đáp xuống đất, phía sau đã truyền đến âm thanh sắc nhọn gào thét phá không, dữ dội như muốn xuyên qua sọ não. Hắn nhanh chóng nghiêng người né sang một bên, một tia sáng cực mảnh sượt qua mặt hắn lao đến bức tường phía trước, Hạ Hầu Liễm vung đao chém xuống, trong không khí vang lên âm thanh như đàn huyền cầm, khiên cơ ti cứ vậy mà đứt.


Nhưng mà một khắc trì hoãn cũng đủ để thích khách đuổi theo hắn, hai người lần nữa tương phùng. Ống tay áo thích khách mang theo một đạo ánh đao thê lương áp sát Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm không kịp vung đao lần thứ hai, bên hông đã cảm thấy xông lên một cơn đau dữ dội.


Hắn bị bắt được rồi. Giống như một con thiêu thân dính trên mạng nhện, lưỡi đao chính là đôi cánh, lại vô lực phát động. Thích khách hóa thành tàn ảnh, ánh đao giống tia sét đánh tới giữa mây đen, không ngừng ẩn hiện xung quanh hắn, mỗi một nhát chém xuống đều hở ra một miệng vết thương. Hắn cố nén đau đớn mà vung đao, nhưng mỗi đao xuất ra đều trúng vào khoảng không, thích khách nhanh chóng nghiêng người mà đến, trên thân thể lại hiện thêm một đường vết thương máu tươi đầm đìa.


Quá nhanh , quá nhanh . Thích khách này, còn nhanh hơn cả Trì Yếm!


Những nhát chém liên hoàn rốt cục cũng chấm dứt, Hạ Hầu Liễm nghe thấy âm thách tí tách trong trẻo tựa nước mưa, đó chính là máu của hắn nhỏ tong tong xuống đất. Máu mang theo hơi ấm cùng năng lượng, cái lạnh thấu xương liền xâm nhập vào thân thể hắn. Hạ Hầu Liễm chống đao quỳ một gối trên đất, kịch liệt thở dốc.


"Không cần chống cự nữa, ngươi đánh không lại ta." Thích khách nói.


Hạ Hầu Liễm hít sâu một hơi, lại vung đao.


Ông nội ngươi, hắn nhất định không nhận thua! Cho dù là Trì Yếm, cũng không nhận thua!


Đao đến nửa đường liền bị chặn đứng, thích khách nâng gối phải, mãnh liệt tấn công thẳng lên mặt Hạ Hầu Liễm. Trước mắt một mảnh tối đen, mũi đau nhức, chỉ một thoáng máu liền tuôn xối xả, trong miệng Hạ Hầu Liễm tràn ngập mùi rỉ sắt. Thích khách không ngừng lại, xách gáy ấn đầu hắn vào vách tường, con hẻm nhỏ đã rất lâu đời, gạch đá hai bên nứt nẻ, nham nhở không ít. Hạ Hầu Liễm đập đầu vào, bên tai như có một tiếng nổ lớn, trực tiếp khiến bưc tường thủng ra một lỗ.


Máu che mờ tầm mắt, Hạ Hầu Liễm cơ hồ không mở được mắt ra, hắn trượt theo vách tường xuống mặt đất, trời đất như đảo lộn. Hắn cảm giác sọ não cũng muốn vỡ nát, hết thảy đều trở nên mông lung nhạt nhòa, tiếng hán vệ ầm ĩ cũng xa tới mức cơ hồ ở tận đường chân trời , hắn không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của chính mình, từng nhịp từng nhịp, giống một con trâu già sắp chết.


Bóng dáng thích khách mơ mơ hồ hồ, hắn cảm nhận được thích khách đang đến gần trước mặt mình, một bàn tay đem hắn lật ngửa lại, túm lấy cổ áo, kéo hắn đi. Hắn giống như một cái túi nát, cả người không thể khống chế xụi lơ lết về phía trước, mà bàn tay kia vẫn không ngừng kéo hắn, tiến từng bước vào bóng tối sâu thẳm.


Mau đứng lên. Mau đứng lên. Hắn tự nói với chính mình


Không thể, tuyệt đối không thể để Già Lam bắt được. Hắn nghiêng mặt, cắn một ngụm lên tay thích khách, thích khách chấn động, xoay người lại bóp lấy miệng hắn. Hạ Hầu Liễm duỗi chân đạp mạnh lên mắt cá chân hắn, thích khách mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, Hạ Hầu Liễm nhân cơ hội bắt lấy áo thích khách cắn một ngụm lên vai hắn, trong bóng tối không ai trông rõ ai, hai người lăn lộn trên tuyết mà tranh đấu, một người nện lên thắt lưng đối phương không ngừng, một người sống chết cắn bả vai kẻ kia không nhả, giống hai con sói hoang cắn xé lẫn nhau.


Nhưng cả hai đều không muốn hạ đòn hung hiểm, chỉ dùng hết toàn lực muốn đánh ngất đối phương, vì thế trận chiến đấu này không ngừng không nghỉ, tựa như kéo dài vô tận. Vết máu đọng trên mặt đất, giống như đóa hoa tươi đẹp yên lặng nở rộ trong bóng tối.


Miệng ngập máu tươi khiến Hạ Hầu Liễm muốn nôn mửa, trong đó có máu của hắn cũng có máu của thích khách. Tiếng Hán vệ càng ngày càng gần, thích khách rốt cục mất kiên nhẫn, giãy dụa trở mình đứng lên lấy tay khuỷu tay đánh xuống sau lưng Hạ Hầu Liễm, một kích này làm cho Hạ Hầu Liễm cơ hồ choáng váng, đau đớn từ tim lan tràn ra khắp lưng, tựa như tất cả đều vỡ vụn. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn gắt gao cắn lên bả vai thích khách. Thích khách tiếp tục vung khuỷu tay đánh, Hạ Hầu Liễm cố nén đau, máu tươi tràn khỏi miệng, đầu óc ngày càng mơ hồ.


Hắn cảm thấy bản thân có lẽ sắp chết rồi, trong bàng hoàng hắn nhớ tới Thẩm Quyết, tên kia còn đang ở phủ đợi hắn về nhà. Lúc xuất phát Thẩm Quyết còn đeo cho hắn vòng tinh nguyệt bồ đề, dặn dò hắn Già Lam hung ác không được tự mình xuất chiến. Nhưng hắn quá lỗ mãng, hắn trúng kế Già Lam, hiện tại hắn sắp phải chết rồi.


"A Liễm!"


Là tiếng Thẩm Quyết!


Hạ Hầu Liễm mở bừng hai mắt, cả người chấn động. Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tiếng hét kia cao vút bén nhọn, giống tiếng rống giận của một con sói hoang. Hắn không thể chết được, còn có một người đang đợi hắn về nhà. Hắn là một con sói có nhà, con sói có nhà con dũng mãnh hơn một con sói cô độc. Hạ Hầu Liễm hai mắt đỏ ngầu đứng lên, cả người đổ về phía trước, đẩy thích khách ngã lăn vào bức tường tồi tàn. Tường ầm ầm đổ xuống, gạch sụp lên người cả hai. Hạ Hầu Liễm vật lộn lùi về phía sau, thích khách run rẩy nghiêng người, có máu tươi từ trong khe mặt nạ chảy xuống.


Hạ Hầu Liễm lảo đảo trở về, tay vịn trên tường, ấn ra một từng vết máu đỏ. Phía sau lưng hắn, thích khách cũng giãy dụa bò lên, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong hẻm nhỏ, máu tươi từ mặt nạ tràn ra, dọc theo cằm chảy vào cổ áo. Không biết đi bao lâu, tiếng hán vệ cách hắn càng ngày càng xa. Hắn đi qua một góc khuất, đẩy cổng một tứ hợp viện, Đoạn Cửu ngồi bên trong ngậm tẩu thuốc chờ hắn.


Đoạn Cửu thấy dáng vẻ chật vật của hắn, lộ ra vẻ ngạc nhiên.


Thích khách tháo mặt nạ, lộ ra gò má tái nhợt, thất khiếu chảy máu, thoạt nhìn rất kinh khủng.


"Đã bao lâu ngươi không dùng thuốc , Trì Yếm?" Đoạn Cửu đứng lên đỡ hắn đến ghế, lấy tay sờ mạch đập của hắn.


Trì Yếm không trả lời.


Đoạn Cửu phất phất tay, dưới mái hiên có người đi tới, đỡ Trì Yếm vào phòng trong.


"Đừng kháng cự cực lạc quả, Trì Yếm, ít nhất nó có thể cho ngươi một thân thể tráng kiện." Đoạn Cửu nói phía sau hắn, "Tuy rằng nó cũng sẽ làm ngươi chết yểu, nhưng mà. . . . . ." Đoạn Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, râu trên môi hơi run lên, thế nhưng cười cười, "nhưng mà đó là định mệnh của đám người như chúng ta, Trì Yếm."


Hạ Hầu Liễm cuốn lấy miệng vết thương mà đi, đau đớn như thủy triều dâng lên, vết thương của hắn quá nhiều, căn bản giữ không được. Tiếng Thẩm Quyết càng ngày càng gần , hắn muốn đáp lại, nhưng không còn sức lực. Hắn chỉ có thể vịn tường đi lên phía trước đi, dồn hết toàn lực mà đi. Càng những lúc như này thì trong đầu càng nhiều thứ hiện lên, giống như một người sắp chết thường sẽ hồi ức lại nhân sinh một đời của mình. Hắn nhớ tới thích khách như con sói cô độc ban nãy, người kia có phải Trì Yếm không? Hắn không còn năng lực phán đoán nữa, chỉ là trong lòng ẩn tàng một loại cảm giác, khiến hắn không thể xuống đao, để cho thích khách kia cứ vậy chạy đi.


Hắn lại nghĩ tới Thẩm Quyết, cái tên não tàn, cứ như vậy mà chạy tới đây . Y không biết nơi này rất nguy hiểm sao không? Vạn nhất lại bị thích khách nhắm trúng thì làm sao? Hạ Hầu Liễm trong lòng oán giận, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc, như có một mùi vị vừa chua xót lại ngọt ngào. Được một người tâm niệm trong lòng là một loại cảm giác thật tốt đẹp, nhất là người đó lại là Thẩm Quyết, hắn cảm thấy bản thân có chết cũng đáng . Hắn nghĩ ngợi lan man không ngừng, nếu hắn chết đi, liệu Thẩm Quyết có vì hắn mà để tang hay không? Theo lý mà nói thì sẽ không, Thẩm Quyết cũng đâu phải tức phụ của hắn, chẳng có lý gì phải vì hắn để tang. Mà Trì Yếm lại không có ở đây, không ai có thể để tang cho hắn , Thẩm Quyết nhớ mong hắn như vậy, nói không chừng sẽ thực hiện chăng.


Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, hắn cảm giác chân như dẫm lên mặt bông, mềm nhũn không chút khí lực. Hắn biết đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều, hắn phải lập tức cầm máu.


Ánh lửa đột nhiên lóe lên trước mắt, tầm nhìn sáng rõ. Hắn nghe thấy hán vệ kinh hô "Đại nhân!" , các huynh đệ đều tiến lên dìu hắn, nơi tận cùng giữa đám người xuất hiện một hình bóng quen thuộc, hắn nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt vô định của Thẩm Quyết. Thẩm Quyết chạy về phía hắn, hắn lúc này mới có thể nhẹ nhõm thở dài môt hơi, nhắm mắt ngã vào lồng ngực Thẩm Quyết.


"Băng vải! Băng vải!" Thẩm Quyết la lớn, liền lập tức có người chạy lên băng bó cho hắn, hắn đau đớn hít vào ngụm khí lạnh, quay sang, liền thấy ánh mắt hung tợn của Thẩm Quyết nhìn mình.


Hắn làm bộ không nhận ra, thay thành dáng vẻ ngoi ngóp suy yếu. Thẩm Quyết liền hết cách, đem hắn bế ngang lên, Hạ Hầu Liễm hoảng sợ, vô lực giãy dụa.


"Còn dám động đậy thì ngươi chết chắc." Thẩm Quyết trừng mắt lườm hắn.


Thẩm Quyết đem hắn ôm lên xe ngựa, Hạ Hầu Liễm không dám mở mắt nhìn biểu cảm các vị huynh đệ phía sau, hắn cảm thấy bản thân những ngày tháng tiếp theo ở Đông Hán đều sẽ không dám ngẩng mặt mà đối diện người khác . Tên Thẩm Quyết này, chẳng lẽ không thể cõng sao?


Sau khi dàn xếp xong xe ngựa, Thẩm Quyết giúp hắn kiểm tra thương thế trên người. Thẩm Quyết dựa thật gần, ngập đầu mũi đều mà mùi thụy não hương trên người Thẩm Quyết, thật dễ chịu muốn chìm vào giấc ngủ.


"Ngươi gặp phải kẻ nào?" Thẩm Quyết hỏi hắn.


"Già Lâu La." Hạ Hầu Liễm trả lời, "Đao quá nhanh, còn nhanh hơn Trì Yếm."


"Mục tiêu Già Lam hôm nay là ngươi không phải ta?" Thẩm Quyết hỏi.


Hạ Hầu Liễm gật đầu, "Già Lam muốn bắt sống ta." Hắn nghĩ nghĩ, hậu tri hậu giác thấy có gì không thích hợp, "Muốn bắt sống ta, vì sao còn phải đến chử lâu?"


"Để xác minh bên trong có nội gián." Thẩm Quyết nói, "Dạo này bắt được quá nhiều người của Già Lam, chúng đã dấy lên nghi ngờ ."


"Thập Thất liệu có gặp nguy hiểm không, " Hạ Hầu Liễm nhíu mày, "Nếu không ngày mai triệu hồi hắn về đây đi."


Thẩm Quyết thực ra không quá đồng ý, Đường Thập Thất là sợi dây duy nhất bọn họ còn để kết nối Già Lam, cũng là nơi đưa tin duy nhất. Trước khi Thẩm Quyết tìm được cách lập lại hệ thống nội gián trong Già Lam, nếu nội tuyển của Đường Thập Thất bị cắt đứt, thì ngoài cách tra xét toàn thành không mục đích, thì không còn cách nào khác lần được manh mối Già Lam.


Nhưng Đường Thập Thất là huynh đệ tốt của Hạ Hầu Liễm, nếu hắn có bất trắc gì, trong lòng Hạ Hầu Liễm sẽ khó chịu. Thẩm Quyết nhay nhay ấn đường, nói: "Ngày mai phái người đi chử lâu xem tình hình."


Hạ Hầu Liễm gật gật đầu, mệt mỏi ập lên thân thể, tứ chi bởi vì mất máu mà xụi lơ vô lực, Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm nói: "Vì lý do gì mà muốn bắt sống ta? Bọn họ muốn biết cơ mật gì của Đông Hán sao. . . . . ."


Thẩm Quyết cũng cau mày, cúi đầu thấy dáng vẻ mê mang của Hạ Hầu Liễm, lâm vào trầm tư.


Bên ngoài bỗng có tiếng kêu gào, có người hô to: "Kinh Lan sư huynh!"


Thẩm Quyết cả kinh, vén rèm lên, trước xe ngựa có một thiếu niên đang quỳ, là đồng tử của Đới tiên sinh.


Đồng tử lảo đảo chạy tới, dâng lên một cuộc trục, "Sư huynh, tiên sinh bị người xấu bắt đi rồi!"


Hạ Hầu Liễm đột nhiên bừng tỉnh, thò đầu ra, "Ngươi nói cái gì?"


Thẩm Quyết mở cuộn trục, soi đèn nhìn nét chữ trên giấy.


"Ba ngày sau trên sườn núi Thập Lý, nhiều nhất mười người đi theo, Thất Diệp Già Lam cung kính chờ đợi công công giá đáo."