.
Tu ôm Đỗ Trạch, lại gia tăng tốc độ.
.
Khi hắn sử dụng sấm sét phá hủy người khổng lồ đá của Thành chủ Halpas, sâu trong thân thể hắn phát ra từng cơn mỏi mệt. Thứ sức mạnh hủy diệt này quá mức bá đạo và khủng bố, năng lượng bị tiêu hao khiến Tu bắt đầu chịu không được. Nhưng lúc ấy hắn như bị một thế lực nào đó khống chế, thân thể rõ ràng đã mệt mỏi tới mức không nâng nổi tay, thế mà tinh thần lại phấn kích vô cùng, thậm chí nó còn trấn áp cả sự mỏi mệt giục hắn tiếp tục đánh. Mãi đến khi Tu ôm lấy Đỗ Trạch, loại hưng phấn dị thường này mới dần biến mất. Vì không muốn những tên Ma tộc đó phát hiện ra, Tu đã ôm Đỗ Trạch rời đi, nhân lúc mình còn chút sức lực mà tránh xa khỏi thành Halpas.
.
Đột nhiên, ở phương xa nơi tiếp giáp giữa vùng đất hoang màu đỏ và bầu trời tím xuất hiện một đường ngang màu trắng. Khoảng cách càng gần thì đường trắng càng rõ, cuối cùng hiện ra trước mắt là hằng hà sa số bộ xương trắng. Đám xương trắng vô hạn kia thay thế đất đỏ tràn ra xa, cho đến khi giao nhau với bầu trời tím. Quả thật giống như một đại dương hình thành từ xương trắng.
.
Lúc này Tu đã đến cực hạn, hắn tìm một chỗ bí mật để đáp xuống, thu hồi cánh và thả Đỗ Trạch xuống đất, còn mình lẳng lặng ngồi một bên hồi phục thể lực. Hắn nhìn ma đao trong tay, lưỡi dao Phẫn Dục màu bạc phản chiếu đôi mắt tím đang nheo lại. Nó không còn ánh sáng đỏ đầy ma tính mê hoặc lòng người như lúc nãy. Tu nghĩ ngợi rồi lấy Thiên Biến ra đặt trên ma đao. Mảnh kim loại vừa tiếp xúc với lưỡi đao thì lập tức “sôi trào” hóa thành một luồng khí màu trắng bạc bao trùm lấy toàn bộ ma đao. Phẫn Dục cảm nhận được nguy hiểm nên bắt đầu rung động giãy dụa, ánh sáng màu đỏ tươi thỉnh thoảng lại hiện lên, nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của mảnh kim loại.
.
Cuối cùng, ma đao gào thét một tiếng, bị Thiên Biến ăn sạch. Thiên Biến thỏa mãn hòa tan ma đao vào cơ thể mình, sau đó lại hóa thành một mảnh kim loại bình thường. Tu nhặt Thiên Biến lên suy nghĩ gì đó, mảnh kim loại phút chốc biến thành một thanh đao màu bạc ánh đỏ, đó chính là hình dạng của Phẫn Dục.
.
Tu vừa lòng thu hồi Thiên Biến, rồi mới chuyển mắt qua thanh niên tóc đen vẫn còn đang hôn mê.
.
Người này xuất hiện ngay lúc hắn thảm hại nhất, không rõ lai lịch, thân phận thần bí. Đối với người này, hình dạng vong linh của hắn chỉ tồn tại sự toan tính và lợi dụng. Khi là Chu Nho, hắn luôn hoài nghi, thăm dò. Còn bây giờ, hắn cảm thấy mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Móng tay màu đen của Tu lướt qua cánh tay bị chặt đứt của Đỗ Trạch. Hắn nghĩ, chỉ cần y luôn phụ thuộc vào mình thì mình sẽ không để ý thân phận của y.
.
Hắn muốn nắm chặt người này trong tay.
.
Khi hai mặt trăng vàng xanh lên đỉnh, dưới ánh trăng nhàn nhạt, tay của thanh niên tóc đen trở lại như lúc đầu. Tu yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả những gì đang diễn ra. Hắn biết vào đêm khuya Đỗ Trạch sẽ khôi phục, không chỉ người, tất cả vật sở hữu của Đỗ Trạch đều sẽ như vậy. Việc này càng khiến cho lai lịch của Đỗ Trạch thêm thần bí. Tu thoáng có chút không vui. Tuy hắn không để ý đến thân phận của Đỗ Trạch, nhưng loại thần bí này lại khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn không kiểm soát được người này.
.
Mắt Tu lia về quyển sách trong ngực Đỗ Trạch, mỗi lần hắn chú ý tới quyển sách đó, vẻ mặt của người nọ sẽ lập tức trở nên căng thẳng. Chẳng lẽ quyển sách đó… rất quan trọng?
.
Tu vươn tay rút quyển đồng nhân ra.
.
***
.
Đỗ Trạch mơ.
.
Trong mơ, cậu đang vô cùng vui vẻ đi trên đường, đột nhiên cậu rơi xuống một cái hố. Cái hố đó cực kỳ sâu, giống như không có đáy, nhìn thế nào cũng không thấy điểm cuối, vì thế cậu cứ rơi, rơi mãi. Lúc Đỗ Trạch cho là mình sẽ cứ rơi mãi như vậy, cậu đột nhiên thấy một đám người cũng đang rơi tự do. Đám người đó vô cùng bình tĩnh nhìn cậu: “A, mới tới hả?”
.
Đỗ Trạch mù mờ nhìn đám người kẻ ngồi kẻ nằm trên không trung kia. Họ đều toát lên một vẻ lạnh nhạt cô quạnh khiến Đỗ điếu ti cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu, như là gặp được đồng loại.
.
“Xin chào các tiền bối.” Đỗ Trạch hỏi: “Cái hố này sao lại sâu đến thế?”
.
“Bởi vì nó là do tác giả đào.” Giọng điệu của đám người đó tang thương mà xa vời: “Biết gì không? Cái hố này tên là《Hỗn huyết》đó, ha ha.”
.
“Nhất Diệp Tri Khâu, thái, giám (đê tiện)!” (PS: ở QĐ, thái giám = vứt hố.) (thái giám còn đồng âm với đê tiện)
.
… Mẹ nó!!!
.
Đỗ Trạch vô cùng phẫn nộ mở mắt ra, sau đó chợt nghe một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên bên cạnh: “Tỉnh?”
.
Đỗ Trạch theo phản xạ nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức thấy một Ma tộc đang ngồi bên cạnh mình. Hắn buông quyển sách trên tay xuống nghiêng đầu nhìn cậu. Lúc này cái tên ngu một cục nào đó vẫn còn đang chìm trong giấc mộng với vị tác giả độc ác xấu xa. Cậu ngơ ngác nhìn Ma tộc kia, đầu óc mơ hồ: việc mình nhìn thấy một giống đực đẹp trai y chang nhân vật chính thật là không khoa học… Nhân vật chính?
.
Ký ức trước lúc bất tỉnh cuối cùng cũng trở lại. Đỗ Trạch hoang mang tới nỗi gần như nhảy dựng lên. Cậu dùng sức ngồi dậy nhìn bốn phía: đại ma vương ăn thịt đâu? Tên Dan chết tiệt kia đâu? Quan trọng nhất là —— nhân vật chính đâu?!
.
Nhưng mà xung quanh lúc này ngoại trừ Ma tộc kia thì không còn một sinh vật nào khác. Ma tộc ngồi bên người cậu có một cặp sừng cong cong cực dài, dưới mái tóc đen là một đôi mắt tím vô cùng xinh đẹp. Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch mang theo một vẻ tà tính cười như không cười khiến Đỗ Trạch tự dưng cảm thấy mình khôi hài đến mức đối phương chỉ nhìn thôi cũng thấy mắc cười. Gương mặt quá mức ưu tú của Ma tộc làm cho Đỗ Trạch cảm thấy quen thuộc không thôi. Độc giả đần độn bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ: cái tên có bộ dạng nam tính như thế sao cậu có thể không nhớ được chứ? Lúc nhìn lướt qua cái áo sơ mi trắng cực kỳ không hợp trên người Ma tộc, cậu đột nhiên rất muốn gào thét.
.
… Chào ngài, xin hỏi ngài là nhân vật chính ven hồ Đại Minh năm đó à?
.
Đỗ Trạch nhịn xuống khao khát muốn tháo kính xuống lau để trốn tránh hiện thực, run rẩy hỏi: “Tu?”
.
Đường cong nơi khóe miệng tên Ma tộc đó càng sâu thêm, tâm tình dường như rất khoái trá: “Là ta.”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch tỏ vẻ: không phải tiểu sinh không màng thế sự, mà là do thế giới này biến hóa quá khôn lường.
.
—— Ai tới cho cậu biết tại sao huyết mạch Ma tộc của nhân vật chính lại thức tỉnh vậy hả!
.
Đỗ Trạch quỳ xuống.
.
Trình tự nội dung của《Hỗn huyết》đại khái là thế này: cô nhi viện (Nhân tộc) → Trường học ma khí → Kiểm tra ở tháp ma pháp → Trận đấu giao hữu → Thần điện (Vong Linh thức tỉnh) → Toàn đại lục đuổi giết → Vùng đất thất lạc → Tinh Linh tộc (Tinh Linh thức tỉnh) →… → Di tích Chu Nho (Chu Nho thức tỉnh) →… → Đại lục phản diện (Ma tộc thức tỉnh).
.
Ở đại lục phản diện, nhân vật chính bắt đầu đi đánh 72 chủ thành, vừa vượt qua khó khăn vừa thăng cấp, cuối cùng đánh tới chủ thành thứ nhất – thành Baal. Baal là thần đứng đầu trong số 72 ma thần, cũng chính là thần mạnh nhất của Ma tộc. Thành Baal là chủ thành phồn thịnh nhất trên toàn bộ đại lục phản diện dù là về mặt kinh tế hay quân sự.
.
Nhân vật chính phải cố hết sức gặm khối xương cứng này, đánh cho tới khi binh tướng của nhân vật chính người bị thương, kẻ hy sinh, mới đẩy lùi trận chiến về quảng trường của thành Baal. Mỗi quảng trường của một chủ thành đều dựng một bức tượng của ma thần trong tín ngưỡng. Trong bức tượng có chứa một giọt máu của vị ma thần đó.
.
Thành Baal tất nhiên phải dựng tượng Baal. Lúc nhân vật chính đang giằng co với kẻ địch, tượng thần đột nhiên vỡ ra, máu của Baal vọt thẳng vào trong cơ thể nhân vật chính làm thức tỉnh huyết mạch Ma tộc. Lúc này có một Ma tộc địa vị khá cao nhìn thấy hình dạng Ma tộc của nhân vật chính, không thể kiềm chế nổi sự hưng phấn mà thốt ra thân phận của Tu: nhân vật chính là con cháu của Baal. Vì thế nhân vật chính nháy mắt trở thành vương tử của Ma tộc, toàn bộ đại lục phản diện đều bị nhân vật chính thống trị.
.
.
Tuy nói sức chiến đấu của Ma tộc là một BUG và nhân vật chính khi thức tỉnh hình dạng Ma tộc thì bộc phát toàn bộ sức mạnh. Nhưng tình tiết truyện hỗn loạn như thế thì một độc giả khổ bức sống nhờ vào khả năng biết trước tình tiết phải làm thế nào đây… Không có ưu thế từ tình tiết truyện, làm sao cậu có thể nâng cao ý nghĩa tồn tại của mình trước mặt nhân vật chính chứ?
.
Tim Đỗ Trạch tan nát.
.
Tu không nhìn thấy những mảnh trái tim vỡ tan đầy đất của Đỗ Trạch. Hắn giơ quyển sách trong tay lên trước mắt Đỗ Trạch, chỉ vào trang đầu, hỏi cái câu mà từ lúc bắt đầu đọc đã nín nhịn: “Đây là gì?”
.
Vì thế, bức tranh hai người mập hợp cùng với cái câu “A ~ ta muốn ~~~” được phóng đại, phóng đại, phóng, đại…
.
Ta muốn.
.
Muốn.
.
A ~
.
Toàn bộ thế giới lập tức im phăng phắc. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cái cuốn đồng nhân đang phát ra cái khí thế “yoooooo~” trong tay Tu kia. CPU nhận tín hiệu quá tải.
.
Bị thấy được, bị thấy được, bị thấy được… A ~ tôi muốn (shi) (chết)~
.
—— Chờ một chút, nhân vật chính vừa mới hỏi “Đây là gì” chứ không phải “Đây là ta” đúng không!
.
Độc giả đần độn kịp thời phản ứng, giả bộ bình tĩnh hỏi lại: “Xem tới đâu rồi?”
.
“Mới tới trang thứ hai.”
.
Trang thứ hai… là cảnh nhân vật chính đang quay tay cho kẻ địch, cảnh bậy bạ đầu tiên của đồng nhân văn, rất tốt.
.
Đỗ Trạch thả lỏng một nửa: “Xem hiểu không?”
.
“Tranh có thể hiểu.” Ma tộc nheo mắt nở nụ cười: “Chữ thì chưa từng thấy.”
.
Nhìn phản ứng của nhân vật chính, độc giả khổ bức bị cưỡng ép mang theo đồng nhân văn tạm thời an tâm. Ba hình thái của nhân vật chính với hai hình thái trong bức vẽ ở cuốn đồng nhân nhìn kiểu gì cũng không giống nhau. Chỉ cần Tu không hiểu được chữ trong cuốn đồng nhân cũng như không nhìn thấy hình thái chuyển hóa ở phía sau, hắn sẽ hoàn toàn không biết một trong hai nhân vật đang bắn gian tình mãnh liệt ra bốn phía kia chính là hắn. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ cho rằng đây là một quyển sách đồi trụy thôi. Nói tới chữ viết và ngôn ngữ, Đỗ Trạch phát hiện mình không hề gặp chút rắc rối nào. Cậu biết rất rõ thứ ngôn ngữ mà người khác dùng dù cậu chưa từng nghe thấy nó, giống như có một người không tồn tại đang phiên dịch cho cậu, còn dạy cậu nói chuyện.
.
Mối quan tâm chủ yếu của nhân vật chính hiện giờ là mấy chữ viết xa lạ kia, vì thế Đỗ Trạch làm bộ bí hiểm nói: “Đây là một loại cổ văn… Trả lại sách cho tôi.”
.
Tu nghe Đỗ Trạch nói xong lại nhìn lướt qua cuốn đồng nhân, nghiêng đầu như đang tự hỏi cái gì đó. Đỗ Trạch thủ thế sẵn sàng đón địch, chuẩn bị trả lời những nghi vấn của Tu. Để phòng ngừa, Đỗ Trạch còn lấy máy trợ thính ra xem lượng pin. Cậu rất sợ nó đình công ngay những lúc quan trọng.
.
Rất tốt, lần này pin còn khá đầy, đủ cho họ nói chuyện đến nửa ngày.
.
Máy trợ thính: Ha ha.
.
Trước mắt Đỗ Trạch, Tu buông cuốn đồng nhân xuống rồi nhìn qua, mở miệng như sắp nói gì đó. Đỗ Trạch vừa nghĩ “Tới rồi!” thì lại nghe Ma tộc đó bảo như vậy: “Ta cứng rồi, chúng ta làm đi.”
.
… Xin lỗi mày cứ hết pin đi! @Máy trợ thính
.
Ngay lập tức, đầu Đỗ Trạch bị vô số từ “Mẹ nó” lấp đầy. Cậu không thể nhìn thẳng vào sự ma tính và tà khí của Tu. Đối với việc nhân vật chính đang dùng súng mời mọc, cậu, cậu rất muốn cải tạo lại tư tưởng.
.
Tác giả! Ngài xem lại thằng con của ngài đi! Tuy nói hình thái Ma tộc sẽ ảnh hưởng tới tính cách của nhân vật chính, nhưng lúc này hắn đã không còn tiết tháo đến độ chẳng phân biệt được nam nữ nữa rồi!
.
Lúc trước Nhất Diệp Tri Khâu miêu tả Ma tộc thế này: Đây là một chủng tộc rất trung thực với dục vọng của chính mình. Đối với những lời này của tác giả, đa số độc giả đều bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt, trọng điểm của câu nói kia là: trung thực với dục vọng của chính mình… Tất cả mọi người đều hiểu. Cho nên trong《Hỗn huyết》, chuyện giường chiếu của nhân vật chính trong hình thái Ma tộc đặc biệt không có giới hạn, cái gì cũng dám chơi, màđã chơi thì phải tới bến. Nhưng cũng không có nghĩa là phải xơi luôn cả nam lẫn nữ như vậy chứ. Nhất định là cậu đã tính sai bước nào đó rồi!
.
Đỗ Trạch ôm tư tưởng đầy rẫy nguy hiểm của mình, ngập ngừng hỏi lại: “Làm?”
.
Tu không nói gì mà kéo luôn tay trái của Đỗ Trạch qua ấn xuống phần thân – dưới – cách một lớp quần của mình. Đỗ Trạch phát hiện Ma tộc Tu quả là thẳng thắn bộc trực ngoài ý muốn. Hắn thật sự đang hưng phấn. Nhưng mà với cái kiểu chạm chạm này, nhân vật chính chắc chỉ muốn dùng tay xử lý.
.
Trong YY văn có một hiện tượng kỳ lạ, nhân vật chính dù có là xử nam hay không thì kỹ năng H của hắn đối với con gái nhất định phải đạt max level. Chưa từng có YY văn nào viết nhân vật chính quay tay cả. Vậy nên, lúc này đây nhân vật chính là do xem sách đen nên mới cương, xung quanh lại không có em gái. Với tính cách của Ma tộc nhất định sẽ không tự kiềm nén, nhưng cũng không muốn tự cấp tự túc, vì thế mới nhờ cậu hỗ trợ? Biết ngay mà, nhân vật chính sao có thể chỉ vì một quyển đồng nhân văn mà biến thành gay được, hóa ra là do kỹ năng chưa nhuần nên mới nhờ người ngoài giúp, phiền não của kẻ ấy khiến điếu ti nào đó vừa ao ước đố kỵ vừa 囧 manh.
.
“Anh muốn tôi, giúp anh bắn?”
.
Ma tộc trước mặt gật đầu không thèm suy nghĩ, cũng chẳng ngại ngùng chút nào. Nhưng mà cậu thì có đó, cậu chưa từng giúp người ta làm việc này mà! Tên ngốc nào đó dùng hết lời lẽ khéo léo khuyên bảo: “Tôi là con trai…”
.
Nhân vật chính anh kiên nhẫn một chút thôi, lập tức sẽ có lớp lớp em gái tha thiết muốn gia nhập hậu cung của anh đấy!
.
“Ngươi không thích việc này?” Tu có vẻ hơi bất ngờ liếc cuốn đồng nhân văn một cái. Đỗ Trạch đột nhiên thấy đau trứng. Tuy rất may là Tu không nhận ra nhân vật chính trong quyển đồng nhân, nhưng bị hiểu lầm có sở thích quái gở thì… Đỗ Trạch nhìn sang đồng nhân vẫn đang “yoooooo~” rất khí thế, đột nhiên cảm thấy buồn khổ: tại sao mình không ném phức cái tai họa này từ sớm cho rồi! Ném!!!
.
Lúc Đỗ Trạch đang bối rối không biết phải giải thích quan hệ giữa cậu với cái quyển sách quỷ quyệt kiểu gì thì chợt nghe Tu nói: “Với quan hệ trước giờ của chúng ta thì việc này có gì lớn đâu.” Giọng nói rất thành thật, mang theo một chút dụ dỗ khó nhận ra.
.
Quan hệ của họ? Đỗ Trạch có chút mê muội. Tuy nói vì rào cản xã giao mà Đỗ Trạch không quá thân mật với những người khác, nhưng khi nghe anh em bảo muốn hỗ trợ nhau bắn súng kiểu này cậu lại thấy rất bình thường. Vậy là cậu đã được xếp vào hàng ngũ anh em của nhân vật chính à? Ý chí của độc giả ngu ngốc bắt đầu sôi sục, một khi đã tiếp nhận vị trí này rồi, giúp anh em quay tay không phải là chuyện hiển nhiên ư?
.
Ma tộc thấp giọng thúc giục, không hề che dấu mà thêm vào giọng nói một loại ma tính khiến người ta không thể nào làm trái: “Nhanh lên.”
.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Đỗ Trạch đã cầm lấy thứ đó. Tuy vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng trọng lượng với kích cỡ trên tay lập tức khiến lực chú ý của độc giả bị dẫn đến một phương trời kỳ quái. Con trai mà, ai lại chẳng thích đi so sánh chứ. Độc giả đần độn lại một lần nữa chứng thực khả năng nghịch thiên của nhân vật chính. Đây mới đúng là vũ khí một đêm tám lần chinh phục chúng nữ đó! Nhất Diệp Tri Khâu tuy không hề miêu tả cụ thể quá trình ngựa đực của nhân vật chính, nhưng đến ngày hôm sau, nhân vật chính đều mang vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, sau đó thì hậu cung chết lặng.
.
Đây là sự chênh lệch giữa điếu ti và kẻ thắng nhân sinh.
.
Đỗ điếu ti chỉ quen dùng tay phải vì tay trái không tiện. Lúc Đỗ Trạch định đổi sang tay phải thì nhân vật chính ngăn cậu lại. Tu nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, giọng nói khàn đi vì dục vọng: “Dùng tay trái.”
.
Đỗ Trạch ngơ ngác, nhưng cũng không tranh luận vấn đề hỗ trợ với Tu, tay bắt đầu cử động. Quần làm bằng vải rất mềm lại khá rộng, chạm bên ngoài thì thường bị trượt đi, do đó chỉ mới chà xát mấy cái, tay trái của Đỗ Trạch đã bị Ma tộc không kiên nhẫn kéo vào trong khố. Khoảng cách của hai người vì động tác này mà được kéo gần lại rất nhiều, Đỗ Trạch hầu như bị Tu ôm vào ngực. Cậu chỉ cảm thấy một vật cực nóng đột ngột đặt vào lòng bàn tay, nóng đến mức suýt nữa đã theo phản xạ rút tay về, nhưng lại bị Tu nhìn thấu. Ma tộc lấy một tay đè chặt tay cậu, tay kia vuốt nhẹ gáy cậu, đôi mắt tím tràn ngập dục vọng nheo lại: “Tiếp tục.”
.
… Dù sao cũng đã tới nước này, Đỗ Trạch nhận lệnh trượt lên trượt xuống. Trước tiên cậu theo chiều dài của vật nóng bỏng kia vuốt một lần, sau đó lấy năm ngón tay nắm chặt lại, tiếp tục cử động lên xuống. Tu có vẻ rất hài lòng với sự hầu hạ của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch cảm thấy vật trong tay hình như càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng. Trên vai nặng nặng, Tu tựa đầu vào hõm vai của cậu, mái tóc màu đen mềm mại rũ xuống khiến người ta có cảm giác mượt như tơ lụa. Có vật gì đó cưng cứng chạm vào lỗ tai Đỗ Trạch, đó là sừng của Tu cùng với hơi thở như có như không của Ma tộc cọ lên lỗ tai Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch không được tự nhiên né đi, bởi vì nơi đó bị khiếm khuyết. Cậu cực kỳ chú ý đến cảm giác nơi lỗ tai nên nó làm cậu trở nên mẫn cảm vô cùng. Động tác trên tay cậu nhanh hơn, giống như muốn sớm thoát khỏi tình huống tế nhị này. Nhưng dù cậu có cử động đến thế nào, cái vật trong tay trừ việc càng ngày càng cứng thì hoàn toàn không có dấu hiệu bùng nổ.
.
Được rồi, nhất định là đang bắt cậu tung ra đòn sát thủ đây mà.
.
Tay Đỗ Trạch cọ đến đỉnh, đè xuống phần rảnh, lấy đầu ngón tay ấn vào. Tiếng thở của Tu trở nên hỗn loạn. Lúc Đỗ Trạch chưa kịp phản ứng, bên tai vang lên tiếng xé rách, trời đột nhiên tối sầm lại. Đó là một đôi cánh dơi màu đen rất lớn, nó vây chặt hai người ở bên trong, che đi phần lớn ánh sáng.
.
Đỗ Trạch còn đang sững sờ nhìn đôi cánh trên đầu, trên bả vai chợt truyền đến cảm giác nhoi nhói, cậu bị cắn. Trong bóng tối, Ma tộc tựa lên vai cậu, hơi thở nóng rực mơn trớn bên lỗ tai, thanh âm khàn khàn: “Tiếp tục.”
.
—— Nhân vật chính, anh đây không phải kéo dài mà là bệnh đó!!!
.
Mãi tới khi Đỗ Trạch được buông ra, tay cậu đã không còn cảm giác gì. Độc giả ngu ngốc hoảng hốt nhìn tay trái của mình. Dù đã lau sạch sẽ, nhưng sự thật cậu đã giúp người ta quay tay vẫn như tự đấm vào mặt mình một cái. Ánh mắt trống rỗng mù mịt của Đỗ Trạch lướt đến người Tu. Vẻ mặt rõ ràng là vẫn chưa thỏa mãn của đối phương như châm vào lòng Đỗ điếu ti. Đỗ Trạch lúc này mới hiểu được tâm tình hậu cung của nhân vật chính: không phải vì sức chiến đấu bên ta quá yếu, mà là kẻ địch quá mạnh mẽ.
.
Phát hiện ánh mắt của Đỗ Trạch, Ma tộc lại ngẩng đầu đề nghị:
.
“Tiếp lần nữa?”
.
******
.
******
.
Thời điểm chiến tranh giằng co, tượng thần Baal đột nhiên nứt ra!
.
Đầu tiên là một khe nhỏ, rồi từng chút một lan ra, cuối cùng như mạng nhện bao trùm toàn bộ tượng thần. Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, tượng thần khổng lồ kia vỡ thành đống đá vụn, một chất lỏng màu đỏ rực lơ lửng trên không.
.
Thành chủ Baal ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chất lỏng kia: “Đúng là sự thật!”
.
Trong truyền thuyết, 72 chủ thành được tạo ra từ 72 ma thần, mỗi một tòa thành đều thờ một tượng thần. Trong mỗi bức tượng bảo tồn một giọt máu của vị ma thần đó. Nhưng không ai đủ khả năng đập vỡ những bức tượng đó, cho nên lời đồn đại này đến nay vẫn chưa được xác nhận.
.
Mà giờ phút này, giọt máu đỏ rực trên không kia như muốn nói với mọi người rằng, đó không phải là truyền thuyết, mà là sự thật.
.
Nhưng vì sao tượng thần Baal lại đột nhiên nứt ra…
.
Toàn bộ Ma tộc đều tham lam nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ đó. Đây chính là thần huyết! Thần huyết của ma thần cực mạnh Baal!
.
Đã có Ma tộc không kiềm chế được muốn đoạt lấy vật trong truyền thuyết kia, thành chủ Baal là người đầu tiên. Nhưng khi hắn gần như chạm được chất lỏng màu đỏ đó, giọt máu lại khẽ vòng đi, thoát ra theo khe hở giữa các ngón tay của thành chủ Baal. Trước mắt mọi người, giọt máu bay thẳng xuống dưới, cuối cùng nhập vào giữa trán tên Nhân tộc có âm mưu làm chúa tể đại lục phản diện đó!
.
Tu ấn chặt trán mình, đau đớn khom lưng xuống. Loại đau đớn vừa quen vừa lạ này lại một lần nữa tràn ngập khắp thân thể hắn. Hắn nhìn tay mình, móng tay màu đen hoàn toàn không phải của Nhân tộc, đỉnh đầu và trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt —— có cái gì đó đang mọc ra.
.
Toàn bộ Ma tộc kinh ngạc nhìn về chỗ Tu. Tên Nhân tộc tóc vàng mắt xanh kia không còn ở đó nữa, thay vào đó là một… Ma tộc? Đó là một Ma tộc tuấn mỹ dị thường, đôi cánh dơi to lớn mở rộng sau lưng, mái tóc đen phất ra để lộ đôi sừng cong cong cùng với một đôi mắt tím rực rỡ.
.
Tu liếc nhìn những biến đổi trên thân mình. Hắn liếm ngón tay, cười suồng sã.
.
Quả nhiên, hắn là quái vật.
.
—Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
【Cuộc chiến phiền chết độc giả】
.
Đồng nhân văn: Yoooooo~
.
Tác giả: Yoooooo~
.
Nhân vật chính: Yo.
.
Độc giả: … Phiền quá (╯‵□′)╯︵┻︵┻! ! !
.