Tu triệu hồi Ác Mộng, ôm Đỗ Trạch cưỡi đi. Ác Mộng hí một tiếng, co chân chạy tới cửa vào.
.
Khi đến pho tượng, mọi người đã có mặt đông đủ. Lúc bước xuống khỏi Ác Mộng, Đỗ Trạch vì chân nhuyễn tay mềm nên suýt nữa té ngã. Tuy ma pháp Vong Linh đã giảm hết đau đớn, nhưng bước xuống từ tư thế này, tay chân vẫn bủn rủn như không còn là của mình.
.
Tu kéo Đỗ Trạch vào ngực, để cậu tựa lên mình. Vì bầu không khí quái dị, không người nào dám hỏi phù thủy u tối đó về sự khác thường của Đỗ Trạch. Cặp mắt thiếu ánh sáng của Tu quét một vòng, lúc nhìn thấy vị Pháp Thần đệ nhất đang ôm bầu rượu mà say khướt, lửa hồn nơi sâu hun hút khẽ lay động.
.
“Người trẻ tuổi, lại gặp rồi. Ta nghe được chuyện của ngươi từ bé Mier, hóa ra tất cả mọi người đều, ức, biết nhau.” Antonio khua khua bầu rượu, hàm hồ cảm thán: “Không ngờ ngươi lại chấp nhận cứu cái đám ngốc chết tiệt này…”
.
Lời nói của Pháp Thần đệ nhất còn hàm chứa một ý gì khác, gương mặt nhợt nhạt của Tu có vẻ rất âm trầm dưới ánh sáng mờ ảo. Antonio đối mặt Tu, trong đôi mắt mông lung say lờ đờ đầy vẻ thấu hiểu. “Họ đưa bằng chứng cho ngươi đúng không.”
.
Tu không né tránh cái nhìn từ Antonio, chậm rãi gật đầu: “Đúng.”
.
Không khí bỗng nặng nề hẳn lên. Antonio chăm chú nhìn Tu, cặp mắt lộ ra sự nghiền ngẫm. Đám người John im lặng tụ tập về phía bên Tu, tiểu đội đánh thuê báu vật đứng chính giữa, có chút bối rối nhìn qua nhìn lại. Trong bầu không khí hết sức căng thẳng này, Antonio đột nhiên hớp một miệng đầy rượu, thở dài: “Vậy không còn cách nào khác.”
.
Pháp Thần đệ nhất vươn tay, đám người More theo bản năng đề cao cảnh giác, nhưng chỉ thấy lòng bàn tay Antonio chợt nổi lên ngọn lửa đen đại biểu cho bằng chứng.
.
“Mang lão già ta một đoạn đường đi.”
.
Đỗ Trạch nhìn Tu yên lặng nhận lấy bằng chứng từ Antonio, lại liếc mắt qua tiểu đội đánh thuê báu vật, đột nhiên hiểu được điều gì đó.
.
Manh chủ: Kế hoạch trót lọt.
.
Có Antonio gia nhập liên minh, trong những trạm kiểm soát kế tiếp, họ không cần đau khổ tìm sách hay cướp cửa nữa. Antonio thật sự là bách khoa toàn thư đấy, dường như không có thứ gì mà lão không biết. Được Pháp Thần đệ nhất bao, đoàn người hạnh phúc tiến đến cửa cuối cùng. Xuất hiện trước mắt họ không còn là một pho tượng nữa, mà là quái thú nhân sư chân chính. Con quái thú đó chắn giữa đường, phía sau là một khoảng không. Nó có một gương mặt xinh đẹp như nữ nhân, thấy đoàn người Đỗ Trạch, quái thú rung cánh, từ tư thế nằm úp sấp chuyển sang ngồi.
.
“Đây là câu hỏi cuối cùng, các ngươi chỉ có một cơ hội để trả lời.” Quái thú nhân sư nói: “Sinh vật nào sáng đi bốn chân, trưa đi hai chân, tối đi ba chân.”
.
Đỗ Trạch suýt chút nữa đã quỳ xuống. Câu hỏi cửa cuối cùng đơn giản như thế thì không có gì chứ? Cái thần thoại Hy Lạp nổi tiếng đó ai mà chưa từng nghe qua, đáp án ai ai cũng biết chính là “Người”!
.
“Ta chưa từng nghe nói đến loại ma thú này…” Rachel thở dài: “Là do kiến thức ta hạn hẹp sao.”
.
Enoch mày ủ mặt ê bảo: “Ta nghĩ hiện giờ rất cần một quyển bách khoa toàn thư ma thú.”
.
Mier kéo áo choàng của Antonio. “Ông nội biết đó là cái gì không?”
.
“Bé Mier, ông nội cũng không phải vạn năng.” Antonio bất đắc dĩ mở bầu rượu ra uống một hơi xong rồi lâm vào trầm tư.
.
Thấy phản ứng của mọi người, độc giả ngốc nghếch mới sực nhớ đây không phải địa cầu. Nếu không biết trước đáp án, câu đố này thật sự rất khó, lần đầu khi cậu nghe câu hỏi này cũng không biết đáp lại thế nào.
.
Mẹ ơi, lâu rồi mới có được phúc lợi của kẻ xuyên không!
.
“Đáp án là người.”
.
Tất cả mọi người nhìn về phía Đỗ Trạch, thanh niên tóc đen đó ấn tai nghe, mặt không đổi sắc hiện ra một cảm giác bình tĩnh khác thường.
.
“Tôi cảm thấy, đáp án là người.”
.
“Ngươi lựa chọn rất chính xác.”
.
Quái thú nhân sư nở nụ cười xinh đẹp, sau đó tan thành bụi phấn hình thành một con đường vàng thông tới một nơi rất xa trên khoảng không. Mọi người thoáng bối rối, Enoch gãi đầu, rất tò mò hỏi Đỗ Trạch: “Hây! Anh em, làm sao ngươi nghĩ được đáp án đó?”
.
Thấy Tu cũng nhìn qua, Đỗ Trạch vừa định giải thích, lời sắp bật ra khỏi miệng thì lại ý thức được điều gì đó, toàn thân đổ mồ hôi lạnh — Hình như cậu đã quá coi thường câu hỏi này.
.
Quái thú nhân sư bảo là “lựa chọn” chứ không phải “đáp án”. Sáng, trưa và tối trong câu hỏi, phân biệt là trẻ nhỏ, trung niên và lão niên. Ở địa cầu, đáp án chỉ có một là người, nhưng nơi cậu đang ở là dị thế đại lục; ở đây, dù là Thú tộc, Tinh Linh hay Chu Nho, đều có thể trở thành đáp án. Đáp án của câu đố này không chỉ có một, cho nên khi trả lời đồng thời phải lựa chọn đáp án khiến cho quái thú vừa lòng…?
.
Thấy Đỗ Trạch đơ mặt không đáp, Enoch nhún vai không hỏi nữa. Theo thói quen, gã chạy lên đầu rồi để những người khác đuổi theo sau.
.
“Đi thôi đi thôi ~ ta cảm thấy có thể nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái dị này đó, dự cảm của tặc gia ta luôn luôn chính xác!”
.
Bởi vì đằng trước chính là BOSS, thiếu niên.
.
Bụi phấn tạo thành con đường dường như biến mất từ từ theo thời gian, đoàn người Đỗ Trạch lại bị thần tháp thúc giục tiến tới trước. Trên con đường vàng, Đỗ Trạch mải mê suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Tuy cậu chó ngáp phải ruồi lựa chọn được một đáp án tốt nhất, nhưng nếu chọn các chủng tộc khác làm đáp án, kết quả sẽ ra sao?
.
—— Không phải tộc ta, không cùng tâm ý.
.
Giờ khắc này, Đỗ Trạch đã biết được đây là phó bản chủng tộc nào.
.
Dù là câu chuyện của Edward và những kẻ leo tháp cướp cửa, hay là phó bản thư viện, quái thú nhân sư tượng trưng cho trí tuệ và tri thức, rõ ràng nhất phải kể đến câu đố cuối cùng đó, tất cả đều minh chứng cho một câu:
.
【Nhân tộc trả bao dung, lấy học tập.】
.
Ánh vàng sáng lên nơi cuối con đường, hiện lên trước mắt họ là một phòng đọc sách không lớn. Một nam nhân tóc nâu dài ngồi trên chiếc ghế và đang đọc một cuốn sách, bên cạnh hắn là một cây trượng nhỏ dài, quả cầu thủy tinh trên đỉnh đang tỏa ra một thứ ánh sáng êm dịu.
.
“Trên đời này có ba thứ mà người khác không thể cướp đoạt. Một là thức ăn đã vào bụng, hai là chữ đã đọc vào đầu, ba là giấc mộng giấu trong lòng.” Nam nhân hơi tiếc nuối khép lại quyển sách trên tay, quay đầu nhìn họ. “Nhưng, giấc mộng của ta đã bị tước đoạt.”
.
Tướng mạo người nọ không già, nhưng toàn thân mang phong cách cổ xưa kết hợp với quyển sách đó khiến hắn trông rất tang thương.
.
“Hoan nghênh tiến vào cung điện trí tuệ, ta là chủ thần Nhân tộc Sos.”
.
Mẹ ơi, quả nhiên là phó bản Nhân tộc… Đỗ Trạch nhìn chủ thần Nhân tộc vẫn ngồi trên ghế, dường như không có ý định động tay động chân với họ. Xét tình huống đầu, BOSS chiến lần này chắc cũng là hỏi đáp tri thức?
.
“So với việc dùng vũ lực, ta thích dùng trí tuệ để giải quyết công việc hơn.” Sos nói: “Kẻ ngu không thể sinh tồn, đây là quy tắc của cung điện trí tuệ. Trước đó đã khảo sát các ngươi đầy đủ rồi, giờ đến phiên các ngươi hỏi ta.”
.
Chính là ý nếu hỏi được ngài sẽ có thể qua cửa. Đỗ Trạch nhất thời cảm thấy BOSS của phó bản Nhân tộc rất hòa ái dễ gần, chỉ có người từng là học sinh mới biết được người ra đề sung sướng đến cỡ nào.
.
“Theo quy tắc, câu hỏi mà các ngươi đưa ra phải khiến ta nghe hiểu được, có tính chân lý hoặc tính truyền bá nhất định —— hoặc là lý thuyết hiếm ai biết, hoặc là giai thoại lưu truyền rộng rãi. Quan trọng hơn nữa là các ngươi phải biết đáp án; câu hỏi có nhiều đáp án, ta chỉ cần trả lời đáp án đúng nhất là được.”
.
Hoàn toàn bị hạn chế. Tên ngốc nghẹn lời, việc này không khoa học mà, mỗi lần nhân vật chính trong YY văn gặp trạm kiểm soát loại này chẳng phải đều dùng câu hỏi vạn năng “Gà có trước hay trứng có trước” để lừa đối thủ ư?
.
Nhưng quy tắc của Sos vẫn chưa xong.
.
“Hai bên đều có mười phút để hỏi và đáp. Các ngươi không được thảo luận, chỉ có thể cho ba người đặt câu hỏi. Tuy nhiên…” Sos nhìn lướt qua Đỗ Trạch và tiểu đội đánh thuê báu vật. “Xét về mặt cùng tộc, ta có thể cho mỗi Nhân tộc một cơ hội để hỏi, còn những người khác phải giữ im lặng.”
.
Đỗ Trạch hết sức kinh ngạc vì sự thiên vị của chủ thần Nhân tộc. Hiện giờ Nhân tộc ở đây có Antonio, Mier, Bart, Enoch, cộng thêm cậu tổng cộng có năm người, tuy rằng đám John không được phép nói, nhưng họ đã có tới năm cơ hội. Chủ lực của trò chơi hỏi đáp này là Antonio, tri thức của lão là uyên bác nhất. Nhưng nếu Pháp Thần đệ nhất cũng thất bại, ngoại trừ Tu có ánh sáng của nhân vật chính, Đỗ Trạch không thể nghĩ ra ai khác có thể cứu nguy.
.
Tu nhìn lướt qua mọi người, sau đó nói với Sos bằng chất giọng khàn khàn: “Cho tất cả Nhân tộc đặt câu hỏi.”
.
“Ở đây có năm Nhân tộc ——”
.
“Không.” Tu cắt ngang lời Sos: “Ở đây không chỉ có năm Nhân tộc.”
.
Nửa câu trước của Tu còn lộ ra giọng Vong Linh khản đặc, nửa câu sau lại biến thành một âm thanh rất dễ nghe của một thanh niên. Trong những cái nhìn kinh dị của đám người Enoch, thanh niên tóc vàng mắt xanh anh tuấn mỉm cười với chủ thần Nhân tộc, nói: “—— còn ta nữa.”
.
Đỗ Trạch cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cậu của Tu ấm áp và mềm mại hẳn lên, nhịn không được che mặt lại. Suýt nữa là cậu đã quên manh chủ còn có thần khí chuyển đổi huyết thống.
.
“… Được rồi, các ngươi có sáu cơ hội.” Sos nhìn Tu chòng chọc, cặp mắt tràn ngập phức tạp. “Chúng ta bắt đầu, ai muốn ra câu hỏi đầu tiên?”
.
Khi Sos tuyên bố bắt đầu, Verl bỗng cảm thấy có một thứ sức mạnh làm nàng mất đi khả năng ngôn ngữ. Nàng nắm tay Elise, lo lắng nhìn về phía đám người Tu. Nhân tộc ở đây đều quay sang nhìn nhau, tráng hán Bart hiếm khi toát mồ hôi đầm đìa. Với hắn mà nói, muốn nghĩ ra một câu hỏi làm khó chủ thần còn chẳng bằng bảo hắn xông lên đánh chủ thần; Enoch thì cứ vò đầu bức tai, giống như làm thế là có thể nghĩ ra một câu hỏi thích hợp; Antonio và Tu là hai người trông bình tĩnh nhất, một người vừa uống rượu vừa trầm tư, một người ấn cổ tên ngốc nhà mình nghĩ ngợi điều gì đó.
.
Đỗ Trạch được Tu ôm lấy, bắt đầu ra sức lục lọi ký ức. Thân là một kẻ xuyên không trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, ba năm cao đẳng như địa ngục, ngay lúc này cậu cũng phải ra vẻ một chút chứ nhỉ.
.
Nhưng trong đầu bây giờ toàn là những câu hỏi vô nghĩa thì chơi kiểu gì! QAQ
.
Lúc tên ngốc đang bi ai vì toàn bộ tri thức mà mình đã trả lại cho thầy giáo, Mier là người đầu tiên bước ra. Cô nhóc ngẩng đầu, đưa ra câu hỏi của mình cho Sos, đúng là một câu hỏi bí ẩn.
.
“Có một vị thần chân thật chỉ nói thật, và một vị thần giả dối chỉ nói dối, đằng sau họ đều có một cánh cửa, phân biệt tới thiên đường và trần thế. Ngươi không biết ai là vị thần chân thật, ai là vị thần dối trá, chỉ có thể hỏi mỗi vị thần một câu hỏi, hỏi thế nào để biết được đâu là cánh cửa đi tới thiên đường?”
.
So với những suy nghĩ vặn xoắn không biết khó cỡ nào trong đầu Đỗ Trạch, tên ngốc vừa nghe đã thấy chóng mặt. Nhưng Sos chỉ mỉm cười rồi lập tức đưa ra đáp án: “Ta sẽ hỏi ‘Nếu ta hỏi vị thần đối diện cửa lên thiên đường, hắn sẽ chỉ cửa nào?’. ”
.
Mier không ngờ câu đố của mình bị phá giải nhanh đến vậy, nhăn gương mặt có vẻ hơi ủy khuất. Enoch như bị câu đố của Mier dẫn dắt, gã hưng trí bừng bừng mở miệng: “Ta cũng nghĩ được một câu. Năm người chia một cái bánh ngọt, chỉ cho cắt ba đao, làm thế nào để chia đều?”
.
“Đao đầu tiên cắt bánh ngọt thành một phần năm, đao tiếp theo cắt đôi bốn phần năm kia; chồng hai miếng hai phần năm lên nhau rồi cắt đao cuối cùng.”
.
Lần này Sos cũng đáp ngay không chút chần chờ. Đỗ Trạch cảm thấy Tu hơi dừng tay, ngó qua thì thấy Tu cũng có chút sững sờ, như nhận được được câu trả lời ngoài dự liệu. Bởi vì đang trong giai đoạn đánh đố với BOSS, Đỗ Trạch không hỏi ý kiến của Tu.
.
“Ai, sao lại đáp nhanh thế chứ? Lúc trước tặc gia ta đã suy nghĩ rất lâu.” Nghe đáp án của Sos, Enoch cào mái tóc ngắn. “Có thể dùng một đao chém chết một người, sau đó hai đao hình chữ thập chia phần cho bốn người A ha ha ha —— ”
.
… Câu hỏi thật hung tàn!
.
Hai câu trước đều bị Sos giải đáp dễ dàng, lúc này Antonio uống một ngụm rượu, sau đó bước tới trước xoay người xoa tóc Mier.
.
“Câu đố của ta, ức, là dựa vào bé Mier.” Antonio thở ra một hơi, cho dù khuôn mặt đỏ ửng mang theo men say, ánh mắt lão lại trong trẻo vô cùng. “Có ba vị thần, phân biệt là ‘Chân thật’, ‘Giả dối’ và ‘Tùy tiện’, ngươi không biết họ là vị thần nào. Thần chân thật vĩnh viễn nói thật, thần giả dối vĩnh viễn nói dối, thần tùy tiện tùy lúc nói đúng hoặc dối. Ngươi cần phân rõ ba vị thần này là ai, chỉ có thể hỏi ba câu mà đáp án là ‘Phải’ hoặc ‘Không’, mỗi một câu chỉ dành cho một vị thần. Mỗi vị thần có thể hiểu lời ngươi, nhưng họ chỉ dùng ngôn ngữ của mình để trả lời. Trong ngôn ngữ của họ phân biệt là da, ja, ngươi không biết cái nào ‘Phải’, cái nào là ‘Không’ .”
.
Antonio nói xong, xung quanh lặng ngắt như tờ, câu hỏi này gộp cả ba thứ “Ngôn ngữ bất đồng”, “Chân thật và dối trá” và “Tính tùy cơ” lại với nhau. Lần đầu tiên, Sos lâm vào trầm tư, Đỗ Trạch thì đang ở trong trạng thái mơ hồ.
.
Thời gian trôi qua từng chút một, Đỗ Trạch khẩn trương nhìn Sos, chủ thần Nhân tộc lấy giấy bút ra. Mười phút quy định đã đến, mà Sos vẫn mỉm cười.
.
“Đó là một câu hỏi tốt.” Sos cảm thán: “Ngay cả ta suýt chút nữa đã bị nhiễu loạn.”
.
Sos nâng tay, trang giấy hắn viết tự động bay đến tay Antonio.
.
“Đây là đáp án của ta.”
.
Antonio nhìn tờ giấy trong tay, sau đó thở dài khoát tay với Tu. “Lão già ta bất lực, chỉ có thể giúp ngươi đến đây.”
.
Tu gật đầu tỏ ý cảm ơn Antonio, Đỗ Trạch còn đang cố gắng tự hỏi đối sách. Cậu nghĩ đến nỗi đầu óc phát đau nhưng vẫn không bói ra câu đố nào hóc búa có thể đánh bại BOSS. Tình huống lúc này đã bắt đầu không ổn, Pháp Thần đệ nhất có hy vọng nhất đã không giải quyết được Sos, trừ Tu ra thì những người khác đều là pháo hôi. Đại sát khí của manh chủ nhất định phải giữ lại cuối cùng, thấy ánh mắt bất lực của Bart, Đỗ Trạch quyết định mình nên bước lên.
.
Lúc Đỗ Trạch tiến lên đè tai nghe của mình, cậu chợt sửng sốt — tại sao cứ nhất thiết phải giống câu đố hại não của đám người Antonio chứ? Ưu thế lớn nhất của cậu không phải đó, mà là ở thân phận kẻ xuyên không của cậu.
.
—— Cậu nghĩ ra một câu hỏi mà không ai trên thế giới này có thể trả lời được.
.
Tuyệt đối không.
.
Sos nhìn thanh niên tóc đen đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, biểu tình lạnh lùng không chất chứa tình cảm nào cả.
.
“Ngài có biết, bản chất của thế giới này là gì không?”